Phòng ICU không cho phép thăm nom, Kiều Nhân chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài.
Tiêu Minh còn bận việc nên sau khi gọi điện báo tin Tiêu Dương đã qua nguy hiểm cho cha mẹ Tiêu Dương biết, chào Kiều Nhân rồi về trước. Tiểu Trần nhận lệnh của Tiêu Minh ở lại bệnh viện, đến buổi trưa đi mua cơm hộp quay lại thì không thấy Kiều Nhân ở cửa phòng ICU nữa.
Anh ta tìm xung quanh, thấy cô đang đứng gọi điện thoại ở trước cửa sổ cuối hành lang.
Chắc là sợ làm phiền bệnh nhân ở phòng ICU nghỉ ngơi, Kiều Nhân quay mặt ra phía ngoài cửa sổ, đè thấp giọng: “Vâng… vâng, đang ở phòng ICU quan sát, sau 3 ngày tình hình ổn định có thể chuyện sang phòng bệnh bình thường nên phiên tòa hôm ấy tôi có thể đi. Đem đến sự bất tiện cho ngài, tôi thật sự xin lỗi, lát nữa tôi sẽ thương lượng với luật sư Trần vấn đề bồi thường…”
Giờ Tiểu Trần mới biết Kiều Nhân còn một phiên tòa phải tham dự, không khỏi cảm thán hai chuyện này đến thật không đúng lúc. Anh ta cầm hộp cơm đứng bên cạnh, định chờ Kiều Nhân nói chuyện điện thoại xong sẽ đưa cho cô, không ngờ vừa cúp máy, Kiều Nhân lại gọi cho một số khác, công việc thật là bề bộn.
Tiểu Trần nghĩ rồi quyết định không gọi cô, để cô bận cho xong.
Kiều Nhân đang bận nên cũng không nhận ra Tiểu Trần đang đứng ngay phía sau.
“Alo? Mẫn Di à? Ừ, đã qua cơn nguy kịch, đang ở phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát, cần ở đó 3 ngày. Tôi vừa gọi cho Ông tiên sinh, mấy ngày nay tôi còn phải ở bệnh viện, vấn đề bồi thường cậu xem xử lý nhé, được không?”
“Ừ, tôi biết.” Trần Mẫn Di không được vui, nhưng vì nghĩ cho Kiều Nhân nên cố nhịn, “Cậu thế nào?”
Đối phương lại ngẩn người: “Gì? Tôi?”
“Cậu không biết lúc cậu chạy khỏi văn phòng, sắc mặt giống quỷ lắm sao?” Trần Mẫn Di giận, cô ta khẽ cắn môi, cao giọng hơn, “Kiều Nhân, cậu đã thực sự nghĩ kỹ chưa? Cậu tự hỏi mình đi, mấy tháng nay có bao nhiêu vụ án đang lẽ cậu nên nhận cuối cùng đều đẩy cho người khác? Trước kia lần nào tụ tập cậu cũng đều tham gia, hai lần vừa xong vì sao không đến? Chúng ta là luật sư, phải có quan hệ, phải có hoạt động xã giao, mấy tháng nay cậu đã tụt hậu bao nhiêu rồi?”
Kiều Nhân hợp tác với Trần Mẫn Di đã nhiều năm, đủ hiểu để biết cô ấy đang nóng giận lắm nên quyết định im lặng, làm nguội trước: “Mẫn Di, việc này chúng ta để sau rồi nói.”
Không thể ngờ được chính câu nói này càng khiến Trần Mẫn Di giận hơn. Cô ấy hít sâu rồi mới nói hết tất cả những băn khoăn trong lòng suốt mấy tháng nay ra.
“Cậu và anh ta chuẩn bị kết hôn, sau này còn sẽ sinh con đẻ cái. Lương của cảnh sát ở mức nào, tiền thưởng có được phải trải qua bao nhiêu hung hiểm, cậu biết chứ? Hiện tại nuôi trẻ con tốn kém cỡ nào cậu cũng biết chứ? Sau này gia đình các cậu chắc cũng phải dựa vào cậu để kiếm tiền nuôi con, cậu nói như cậu bây giờ có thể chịu được gánh nặng này sao? Đừng có nói với mình đây là giai đoạn bồi dưỡng tình cảm đặc thù, chẳng lẽ cậu không biết vì sao mẹ cậu mong cậu tìm được một người đàn ông trông lo việc nhà ư? Tiêu Dương vì sao đã ba mươi mốt tuổi còn chưa kết hôn?”
Trần Mẫn Di liên tiếp chất vấn, Kiều Nhân không nói tiếng nào. Lúc nãy khóc xong còn chưa kịp rửa mặt, hai gò má bị gió lạnh thổi vào đau rát. Cô cảm thấy cơ mặt mình như bị đông cứng lại, chẳng thể có biểu cảm gì.
Kiều Nhân rất muốn dập điện thoại nhưng cô biết, nếu cô làm vậy thật, với tính tình của Trần Mẫn Di, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Điều này sẽ không chỉ ảnh hưởng đến quan hệ hai người họ mà còn sẽ ảnh hưởng đến văn phòng luật.
Đột nhiên cô cảm thấy mệt muốn chết đi được. Mệt hơn bất kỳ lúc nào trong quá khứ.
Trần Mẫn Di ở đầu bên kia không bận tâm đến cảm nghĩ của cô. Từ hồi đại học cô ấy đã nổi danh là lưỡi không xương, lúc này có thể dùng nó để đem hết những vấn đề sắc bén ném thẳng vào Kiều Nhân, nói vừa nhanh vừa chói tai: “Hai người các cậu để bận công việc, như thế làm sao có thể vợ chồng gắn bó lâu dài. Mà làm vợ của anh ta, ngoài phải trông nhà chăm con chờ anh ta về, còn lúc nào cũng phải sẵn sàng tinh thần đón nhận chuyện anh ta bị gãy tay mất chân… hoặc là mất mạng. Cậu sinh ra trong gia đình thế nào, đã từng làm bao nhiêu vụ ly hôn, chẳng lẽ còn không biết hôn nhân là thứ mong manh thế nào sao? Lo giữ gìn thứ tình cảm này, lo kiếm tiền nuôi gia đình,… cậu cho là hiện tại cậu có bản lãnh này sao? Cậu tự hỏi mình đi, nếu hôm nay anh ta thật xảy ra chuyện gì, cậu có thể cáng đáng được à? Cá và gấu không thể cùng làm được, đạo lý này cậu còn cần tôi nói nữa sao?”
Sau khi nói hết một lèo, cuối cùng Trần Mẫn Di mới bình tĩnh lại. Cô ấy không nói gì thêm, vừa hít thở sâu vừa chờ Kiều Nhân đáp lại.
“Mẫn Di.” Sau một lúc lâu, xác nhận Trần Mẫn Di không còn gì để nói, Kiều Nhân mới bình tĩnh đáp, “Những điều này tôi đều biết. Để sau hãy nói.”
Không ngờ Kiều Nhân sẽ phản ứng như vậy, Trần Mẫn Di nghẹn họng, mím chặt môi: “Được. Tôi tin trong lòng cậu tự hiểu.”
Nói xong, cô ấy dập máy luôn.
Kiều Nhân nhìn màn hình điện thoại chớp mắt, khóa màn hình rồi bỏ lại vào túi. Cô vừa quay người về phòng ICU, thấy Tiểu Trần đã đứng chờ sẵn ở bên cạnh thì giật cả mình: “Ôi, Tiểu Trần?”
“Luật sư Kiều.” Tiểu Trần nhếch khóe môi cười, tay còn ôm hộp cơm, “Tôi đi mua cơm hộp về thấy cô đứng ở đây gọi điện thoại.” Trên mặt anh ta còn vương nét lo lắng, cân nhắc vài giây rồi mới hỏi cô, “Là chuyện công việc à? Luật sư Kiều có phải lên tòa không?”
Thầy sắc mặt anh ta không ổn lắm, Kiều Nhân vốn tưởng rằng anh nghe được cuộc nói chuyện của mình với Trần Mẫn Di, giờ thấy anh hỏi vậy mới yên tâm, cô trả lời: “À, đúng vào sáng nay. Tôi đã xin lùi ngày mở phiên tòa rồi, không ảnh hưởng nhiều.”
Tiểu Trần thở phào: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
“Chuyện này anh cũng đừng nói với Tiêu Dương đấy.” Kiều Nhân dặn xong rồi cười, “Là thật lòng không muốn nói với anh ấy đấy, đừng nói cho anh ấy giống lần trước nhé.”
Biết cô đang nói đến chuyện lần trước bị Ngô Giai Dĩnh đánh, Tiểu Trần gãi đầu pha trò. Vì gần phòng ICU nên hành lang khá yên tĩnh, vừa rồi Trần Mẫn Di lại lớn tiếng, anh đứng gần nên nghe không sót một chữ. May là anh ta phản ứng nhanh không thì Kiều Nhân xấu hổ biết mấy.
Thở phào đấy nhưng Tiểu Trần vẫn không khỏi âm thầm thở dài. Trước đây anh luôn cảm thấy Tiêu Dương và Kiều Nhân là đôi lứa xứng đôi, tính cách hòa hợp, ở bên nhau chẳng có gì phải bàn. Sau khi nghe những lời Trần Mẫn Di nói, tiểu Trần mới bẽ bàng nhận ra mình quá ngây thơ. Anh suýt thì quên Kiều Nhân là một luật sư, luật sư ấy à, nói đến cùng đều là những con người vừa bình tĩnh vừa thực tế, sẽ không có những ý nghĩ kỳ lạ, cũng không có chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Huống hồ sau chuyện hú hồn hú vía hôm nay, dù có sống mộng tưởng hảo huyền cùng phải tỉnh lại.
Tiểu Trần đưa hộp cơm cho Kiều Nhân, thật lòng lo lắng, không bao lâu nữa, đội trưởng Tiêu lại phải đối mặt với một cơn thất tình. Người tỉnh táo đều biết, lần này Tiêu Dương đối với Kiều Nhân không giống như với 2 người bạn gái cũ do người thân giới thiệu. Nếu quả thật phải chia tay, không biết anh ấy sẽ cảm thấy thế nào.
Kiều Nhân không biết trong lòng Tiểu Trần nghĩ gì, cô nhận hộp cơm rồi cảm ơn, cùng anh đi dọc hành lang ăn cơm.
Hai người họ trông chừng ở cửa phòng ICU đến 7 giờ tối vẫn chưa thấy bóng dáng cha mẹ Tiêu Dương đâu. Tiểu Trần gọi điện nhiều lần nhưng không có người bắt máy.
“Chà… Không biết là có chuyện gì? Đáng lẽ phải đến từ 5 giờ chiều rồi chứ?” Tiểu Trần càng ngày càng nóng ruột, liên tục gọi đi gọi lại.
Kiều Nhân xách túi đứng dậy, cô đề nghị: “Hay là tôi đến nhà ga xem sao, anh tiếp tục gọi, nếu thật sự không liên lạc được thì hỏi cục trưởng Tiêu.”
Đúng lúc này một người đàn ông tất tưởi chạy về phía họ, vừa chạy vừa vẫy tay: “Tiểu Trần! Tiểu Trần!”
“Bác trai!” Vừa nhìn thấy mặt người đến, Tiểu Trần liền gọi, nhanh chân chạy qua đỡ ông, thần kinh hoàn toàn được thả lỏng, “Cuối cùng bác đã đến rồi, chúng cháu còn đang lo không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không… Bác gái đâu ạ?”
Kiều Nhân đoán ra đây là Tiêu Chính, cha của Tiêu Dương, cô chạy qua đỡ xúm với Tiểu Trần.
“Bà ấy bị cao huyết áp, phải đưa vào phòng bệnh…” Tiêu Chính vẫn còn thở dốc, đi dần về phía phòng ICU, không quên giải thích, “Vì chuyện này nên mới đến trễ… Có điều không sao, bà ấy không có gì đáng ngại, bệnh viên giữ lại ở đến cuối tuần… A Dương thế nào? Sau khi vào phòng ICU thì không có đột biến gì chứ?”
Tiểu Trần đáp lia lịa: “Không có việc gì không có việc gì, hiện tại hết thảy đều ổn định.”
Tiêu Chính thở dài: “Vậy là tốt rồi.”
Lúc này ông mới nhận ra có người đang đỡ cánh tay bên kia của mình, quay đầu lại nhìn, lập tức nhận ra người đó là ai: “Ồ, đây chính là Tiểu Kiều nhỉ?”
“Bác trai.” Kiều Nhân cúi đầu chào ông, đỡ ông ngồi xuống ghế chờ ngoài phòng ICU, “Bác ngồi xuống nghỉ một lát, Tiêu Dương giờ vẫn chưa tỉnh nhưng tình trạng ổn định, không cần lo lắng ạ.” Đợi ông ngồi xuống rồi cô lại nhỏ nhẹ hỏi ông, “Bác gái cũng nằm ở bệnh viện này ạ? Thủ tục nhập viện đã làm xong chưa? Cháu qua xem sao nhé?”
Ba vân đề vô cùng đơn giản nhưng đủ khiến Tiêu Chính phải nhìn lại Kiều Nhân. Cô gái này tâm tư thật tinh tế, ông nghĩ.
“Đã xong cả rồi. Lúc nãy A Minh gọi báo là A Dương không nguy hiểm nên bác đợi Xuân Mai tỉnh rồi mới sang đây.” Ông ngừng lại thở dài, vỗ chân, lắc đầu, “Bà ấy thật là cứng đầu, bác muốn ở lại đấy chăm bác gái, ấy thế mà bà ấy cứ một mực bắt bác phải sang đây trông, nói là không yên tâm.”
Bác gái không yên tâm cũng là chuyện thường tình nhưng dù sao để một người bệnh ở lại phòng một mình cũng không phải là cách. Nếu Tiêu Dương biết, nhất định cũng sẽ không an tâm.
“Vậy hay là bác nói số phòng của bác gái cho cháu, cháu qua đấy.” Kiều Nhân chủ động đề nghị, “Dù sao cũng cần có một người trông nom.”
Tiêu Chính nhìn cô, cảm thấy con mình coi trọng cô gái này thật không nhìn nhầm, rất hiểu chuyện.
“Cũng được.” Ông gật đầu, “Vậy làm phiền cháu.”
Ông đồng ý ngay như vậy khiến Kiều Nhân nhận ra ý đồ mượn cơ hội thử của bác ấy. Cô gật đầu: “Vâng.”
Bốn hôm sau, Tiêu Dương tỉnh lại ở phòng bệnh thường, chỉ thấy có bóng cha đang ngồi bên giường bệnh. Lúc còn nằm ở phòng ICU, anh có tỉnh lại vài lần, nhưng vì quá yếu, trước đó lại không được nghỉ ngơi đầy đủ nên mỗi lần chỉ tỉnh được đôi chút rồi lại thiếp đi. Lần này anh mới coi như tỉnh hẳn.
Tiêu Dương nhìn quanh phòng bệnh một vòng, chỉ có bố trông ở đây, chắc là không được nghỉ ngơi mấy nên khi ngủ ngáy vang như sấm.
Tiêu Dương cau mày, vừa lo cho mẹ, cùng lúc lại nghĩ đến Kiều Nhân. Dù biết rõ cô sẽ không bỏ rơi mình vào lúc như thế này nhưng Tiêu Dương vẫn càm thấy lo lắng. Cô không có ở đây, không biết anh gặp chuyện thế này có làm cô sợ không, rồi anh lại nghĩ không biết sau khi chuyện này qua đi, liệu sau này quan hệ hai người có thay đổi không. Anh không chắc vì sao mình lại thấy khó chịu đến vậy nữa.
Anh khẽ gọi: “Cha.”
Tiêu Chính giật mình thức giấc, quay đầu nhìn con: “Tỉnh rồi à?”
Tiêu Dương khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt bố có thể đoán được mẹ không có vấn đề gì vậy nên không nói gì thêm. Anh vẫn còn hơi mệt, nhưng đầu óc thì đã tỉnh táo hẳn, rất nhiều ý nghĩ vụn vặt lướt qua trong đầu, tâm trạng không thể nói là tốt, giây lát sau anh mới hỏi thêm: “Mẹ đâu ạ?”
“Mẹ anh bị anh dọa đến nỗi bị cao huyết áp, đang nằm phòng bên cạnh đấy. Mấy bữa nay đều nhờ Tiểu Kiều chăm bà ấy.” Tiêu Chính nói chậm nhưng vẫn có lực, “Năm ấy bảo anh theo cha học nấu ăn thì không nghe, cứ nhất định đòi làm cảnh sát. Thật là, phải để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh anh mới vui phải không?”
Tiêu Dương nằm im nghe ông dạy dỗ.
Tiêu Chính quở trách đôi câu rồi thôi. Ông thở dài: “Cả đội cảnh sát nhiều người như vậy, con là đội trưởng, biết rõ nguy hiểm còn xông vào là sao hả? Không nghĩ cho cha mẹ thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Kiều chứ. Chưa lấy nhau đã dọa người ta như vậy, không sợ con bé chạy mất à?”
Tiêu Dương nhíu mày, thản nhiên đáp: “Cô ấy sẽ không đâu.”
“Nói thì hay lắm.” Tiêu Chính không thèm nể mặt, “Tự trong lòng con hiểu, đừng để đến lúc đấy mới hối hận.”
Tiêu Dương chỉ chớp mắt, anh không đáp lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Vẫn có rất nhiều vấn đề thực tế cần đối mặt.
Đây cũng là điều lão Tiêu lo lắng nhất. Không phải anh không tin tưởng Kiều Nhân, chẳng qua như bác Tiêu nói đấy, nói thì hay lắm. Rất nhiều việc, nói thì dễ. Tựa như một câu cách ngôn: điều không đáng tin nhất chính là “vĩnh viễn”.