Trời sinh một đôi – Sunness

Chương 43




Kiều Nhân đang vắt óc suy nghĩ xem nên làm gì thì đột nhiên Tiêu Dương nói: “Tôi cũng mua thuốc cho em.”

Anh bỗng dưng làm một câu khiến cô nhất thời ngơ ngác: “Dạ?”

“Nhưng vứt rồi.” Anh không cho rằng câu vừa rồi của cô là câu hỏi nên tiếp tục nói. Kiều Nhân phải mất một lát mới dở khóc dở cười hiểu ra anh đang nói gì, đúng là say lắm rồi.

“Anh giữ lại sau này dùng cũng được mà…”

Không rõ Tiêu Dương có nghe hiểu cô nói gì không. Anh có vẻ mệt, tựa trán lên cánh cửa, kéo cô vào trong lòng. Vì quá say nên lực tay của anh không phân nặng nhẹ, nếu Kiều Nhân không nhanh nhẹn rụt cánh tay đang quàng cổ anh lại thì bây giờ đã bị anh ôm trong một tư thế hết sức kỳ cục rồi. Anh bướng bỉnh ôm cô. Hai tay cô ngăn giữa hai người, gò má dán vào vạt áo gió của anh, có thể cảm nhận được cái lạnh còn bám trên đó được mang từ bên ngoài vào.

Cô đoán hôm nay anh không nói hết những điều trong lòng ắt sẽ không chịu cho qua nên cọ người vào vạt áo anh cố tìm một tư thế thoải mái hơn trong lúc để mặc anh ôm mình.

Buổi tối mùa đông thường khá yên tĩnh, nhất là khi bốn bề không một chút sáng, ngoài tiếng trẻ con chạy qua chạy lại ở lầu trên, Kiều Nhân chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở của mình và anh. Cô im lặng đợi rất lâu vẫn không thấy anh nói gì, phải chăng anh đã ngủ rồi?

“Kiều Nhân.” Bỗng nhiên Tiêu Dương gọi tên cô, giọng anh khàn khàn, “Có một số chuyện chỉ là chốc lát, bỏ lỡ rồi sẽ không còn nữa. Cho nên Nghiêm Thông và vợ cũ của cậu ấy mới ly hôn.”

Kiều Nhân khẽ gật đầu, nhớ lại Nhậm Huệ Chi mà cô chỉ mới gặp qua có một lần: “Vâng, em biết.”

Tiêu Dương có vẻ không quá để tâm câu trả lời của cô, anh lập tức tiếp lời: “Rốt cuộc em nghĩ thế nào?”

“Cái gì nghĩ thế nào ạ?” Đầu óc cô rối tung, cô cũng rất muốn biết anh rốt cuộc đang nghĩ thế nào đấy. Bình thường, Tiêu Dương đã là một người kín đáo, sau khi uống say, anh lại còn nói chuyện không đầu không đuôi như thế thì ai đoán cho nổi.

Im lặng một lúc rồi anh hơi cúi đầu, khẽ khàng gác cằm lên đỉnh đầu cô: “Tôi không thể nấu ăn cho em mỗi ngày.” – Anh nói – “Không thể mỗi ngày đều cùng em đi xem phim, cũng không thể mỗi khi em cần, tôi đều có mặt. Em có biết không?”

Kiều Nhân cẩn thận lắng nghe, cuối cùng đã đại khái đoán được ý anh.

“Vâng, em biết.” Cô lại gật đầu, “Em không ngại đâu.”

“Mới chỉ có năm tháng.” Tiêu Dương cứ như đã sớm biết phản ứng của cô, hỏi lại vừa nhanh vừa bình tĩnh, “Hai năm, năm năm, mười năm sau, em có chắc cả đời này không ngại không?”

Kiều Nhân gắng sức bắt kịp tốc độ tư duy của anh: “Độ dài trung bình của một cuộc hôn nhân chỉ có 7 năm. Không cùng nhau đi đến lúc đấy, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra chứ.”

“Em bây giờ còn trẻ.” Giọng anh lành lạnh vọng xuống từ đỉnh đầu cô, “Đến lúc ấy đã không còn trẻ nữa.”

Ý anh là lúc này cô nói muốn đi cùng anh chính là một vụ đánh cược, nếu thua cái giá là cả tuổi trẻ. Xòe ngón tay đếm, đời người có được mấy lần 29 năm? Trong đó lại có bao lần 29 tuổi? Người không sợ đi nhầm đường, chỉ sợ đi được một nửa thì bắt đầu hối hận. Nỗi hối hận này không phải ai cũng chấp nhận nổi.

Kiều Nhân không khỏi thở dài: “Vậy chúng ta chia tay có được không?”

“Không được.” Tiêu Dương đáp gọn lỏn, giọng nói còn kiên định hơn vừa nãy vài phần.

Cô phì cười, đôi mắt cong như lưỡi hái, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lập tức đùa cợt: “Sợ làm lỡ em, lại không chịu chia tay. Anh rối rắm như vậy, bạn gái anh nay mới biết đó.”

Cô vừa vui thì anh lại xị ra, lạnh lùng đáp: “Không đùa.”

Kiều Nhân ngưng cười: “Vâng.” Cánh tay lại không an phận, vòng qua ôm chặt thắt lưng của anh.

Lúc Tiêu Dương say đặc biệt khó dụ dỗ, anh khẽ cau mày, nghiêm khắc cảnh cáo: “Bỏ tay ra. Ai cho phép em dụ dỗ tôi?”

Kiều Nhân hậm hực rụt tay lại.

Không ngờ tay vừa thu về thì Tiêu Dương lại cau có hỏi cô: “Sao không ôm nữa?”

“Không phải anh bảo em bỏ anh ra sao?” – Kiều Nhân sửng sốt hỏi lại.

“Bảo bỏ thì em bỏ luôn hả? Em hoàn toàn không có chủ kiến sao?” Anh nói thản nhiên hệt như đang nói ra một chân lý vậy.

Cô nhanh chóng ôm lại anh, ngửa đầu cười híp mắt hôn cằm anh một cái. Trước đây cô chỉ thấy anh ít nói, không ngờ hai chai Mao Đài có thể đánh thức một Tiêu Dương mới mẻ thế này, thật là kinh hỉ.

Sau khi được ôm lại, Tiêu Dương vẫn chưa hài lòng: “Sao không trả lời câu hỏi của tôi?”

Lại một câu hỏi gây khó cho cô, Kiều Nhân thực lòng hỏi: “Anh hỏi gì ấy nhỉ?”

Tiêu Dương ghì đầu cô, mắt hơi nheo lại: “Đừng hòng gạt anh.” Thoáng dừng lại rồi lạnh lùng đánh giá, “Kỹ xảo biểu diễn còn kém lắm.”

Không phải diễn mà, Kiều Nhân khóc không nổi, giả vờ xấu hổ vùi mặt vào ngực anh: “Vậy thì thật là xin lỗi rồi…”

Tiêu Dương nhất thời không nói tiếp, lẳng lặng ôm cô trong chốc lát rồi lại gọi:

“Kiều Nhân.” Anh ngừng lại vài giây rồi mới nói nốt, “Không phải chuyện gì anh cũng biết.”

Trong lòng Kiều Nhân thoáng căng thẳng, cô ngây ngẩn cả người. Tuy Tiêu Dương nói không rõ ràng lắm nhưng cô vẫn hiểu. Nhớ lại đêm Kiều Giai Duyệt gặp chuyện không may đó, lúc đó anh dường như có điều muốn nói. E rằng từ hôm ấy đến giờ anh vẫn giữ những lời này ở trong lòng, nếu hôm nay không rượu vào lời ra thì chẳng biết anh sẽ tự giữ đến khi nào.

Là do cô không suy xét chu toàn, chỉ không muốn khiến anh buồn lây mà không bận tâm đến suy nghĩ của anh. Thời gian họ chung sống vốn đã không nhiều, nếu cô còn không thẳng thắn từ những chuyện nhỏ, anh muốn hiểu cô còn phải phỏng đoán, điều tra, hai người làm sao có thể lâu dài?

May mà Tiêu Dương đã kiên nhẫn lâu như vậy, không biết đã nén giận nhiều biết chừng nào.

Có điều giờ anh đã say, dù cô có giải thích chưa chắc anh đã nhớ được. Cho nên Kiều Nhân nhẹ nhàng kéo áo anh, giọng nói hết sức nhỏ nhẹ: “Tiêu Dương, chúng ta đi ngủ trước được không? Ngủ một giấc dậy, có chuyện gì chờ anh tỉnh rượu rồi chúng ta sẽ nói.”

Đáng tiếc, Tiêu Dương càng say càng cố chấp, vẫn ngang bướng ôm cô đứng ngay ở cửa, không nói lời nào, không chịu nghe khuyên bảo. Kiều Nhân bất đắc dĩ không thể không đầu hàng: “Có chuyện không nói với anh là vì không muốn anh buồn mà.”

“Cho nên em liền gạt tôi, khiến tôi lại càng buồn à?”

Một câu thôi, đủ khiến Kiều Nhân cứng họng.

Anh đợi mãi không thấy cô đáp lại, đáy mắt dần nguội lạnh, buông cô ra rồi xoay người đi vào phòng ngủ: “Thôi.”

“Ồ, đừng thôi mà.” Đèn phòng không bật, Kiều Nhân vội chạy lên trước kéo tay anh lại, nở nụ cười, “Tật xấu này của em quả là không tốt, nhưng nó đã thành thói quen rồi, phải sửa từ từ. Anh cho em một cơ hội có được không?

Tiêu Dương dừng chân lại, dùng vẻ mặt hết sức nhạt nhẽo nhìn cô, không đáp là được hay không.

Kiều Nhân thấy thế đành tiếp tục: “Hơn nữa em thích ăn đồ anh nấu, không chỉ vì anh giỏi nấu ăn mà còn bởi vì em thích anh. Đi xem phim hay đi dạo phố cũng vậy. Nếu không phải đi cùng người em thích, em có thể vui vẻ như vậy sao?”

Kiều Nhân lại vòng tay ôm anh, bốn mắt giao nhau, từng từ từng chữ đều rất thật lòng: “Cho nên không phải em chỉ đơn thuần thích ăn, thích chơi, em vui vì được làm những điều ấy cùng anh. Thêm nữa, làm gì có ai hễ người khác cần là sẽ xuất hiện chứ. Anh không làm được, em không làm được, người khác cũng không ai làm được.”

Nói đoạn cô bỗng bật cười: “Có điều, em thừa nhận, so với người bình thường thì người cảnh sát anh đây có số việc “không làm được” nhiều hơn một chút. Có đôi lần em đã mắng thầm sau lưng anh đấy. Anh nói xem nhiều lúc muốn gặp anh lắm mà anh thì bận đến mức chẳng về được nhà nữa.”

Tiêu Dương im lặng nhìn cô chăm chú. Một chút ánh sáng từ ngoài ban công hắt vào khiến đôi mắt cô trở nên sáng ngời, trong suốt, đôi mắt ấy đang cười nhu hòa như tiếng cô đang nói: “Nhưng em yêu anh, những điều này em đều có thể nhẫn. Anh biết chứ?”

Không đợi Kiều Nhân dứt lời, Tiêu Dương đã cúi người hôn cô.

Đầu anh rối như tơ vò. Từng mảnh ký ức thoáng hiện về. Đó là những ngày Nghiêm Thông vừa ly hôn, suốt ngày mượn rượu giải sầu, uống đến nôn cả mật xanh mật vàng, đó là cảnh sớm nay Chu Thừa Trạch lặp đi lặp lại không ngừng câu “Anh là một cảnh sát.” và đương nhiên còn có cảnh tối nay, thái độ thờ ơ mà Thẩm Yến Phương biểu lộ trong từng cử chỉ.

Những ký ức hỗn loạn này ào về khiến anh khó chịu biết bao. Tiêu Dương đã không còn có thể bình tĩnh suy xét nổi, chỉ có ôm cô trong lòng mới khiến anh cảm thấy kiên định hơn. Cuối cùng thì nụ hôn này đã cuốn trôi đi tất thảy những suy nghĩ hỗn loạn ấy ra khỏi não bộ.

Nói đến cùng, anh vẫn quyết đánh cược. Mà lợi thế duy nhất của anh chỉ có câu này của cô: “Em yêu anh.”

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều muội rốt cuộc thành công (tạm thời) vuốt xuôi bờm lão Tiêu…

Đừng thấy lão Tiêu bình thường ra vẻ “Tôi rất bình tĩnh”, kỳ thật áp lực của anh cũng không nhỏ.