Kiều Nhân và Tiêu Dương đến bệnh viện lúc 10 giờ trưa. Trịnh Thiên Dực đang đứng ở bãi đỗ xe gọi điện thoại thì vừa khéo thấy Kiều Nhân ở đằng xa đang bước xuống xe nên nhanh chóng cúp điện thoại, vừa chạy lại vừa gọi: “Hey, Kiều muội!”
Tiêu Dương vừa xuống xe, đứng ở phía cửa bên kia, cả 2 người đồng thời quay đầu nhìn Trịnh Thiên Dực.
Trịnh Thiên Dực nhìn người đàn ông đứng đó, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, đã tính đến khả năng xấu nhất: “Cảnh sát Tiêu?”
Trịnh Thiên Dực làm bộ không hiểu, quay đầu nhìn cô bạn: “Hai người…”
“Lão Trịnh.” Kiều Nhân cười, mắt nhìn Tiêu Dương chăm chú, một câu thôi đã dập tắt mọi hy vọng của Trịnh Thiên Dực, “Trước đây vẫn chưa có dịp giới thiệu hai người với nhau, đây là Tiêu Dương, bạn trai em.”
Sau đó giới thiệu với Tiêu Dương: “Trịnh Thiên Dực, lúc phá án chắc 2 người đã gặp nhau rồi.”
Tiêu Dương đứng cạnh cô, bình tĩnh đối diện với Trịnh Thiên Dực: “Xin chào.”
Người đàn ông cao 1m84 đứng trước Trịnh Thiên Dực 1m80, còn lịch sự chào hỏi, thật chẳng tài nào chê bai nổi. Lão Trịnh chỉ không hiểu, Kiều Nhân đã sống 29 năm trên đời, trước sau tổng cộng từng hẹn hò qua lại với 3 người đàn ông, tại sao mỗi người trong số họ đều khác nhau hoàn toàn như vậy?! Cô gái này không hề lưu luyến cái cũ chút nào sao? À không đúng, phải hỏi là cô gái này chẳng lẽ không có tiêu chuẩn tìm chồng nào cả sao?!
Trịnh Thiên Dực nghĩ một đằng nói một nẻo, vẻ mặt rất cảm kích: “Thì ra là vậy! Xin chào. Lần này thật sự vô cùng cảm ơn anh đã tìm được Chu Thừa Trạch.”
“Là nhiệm vụ của tôi, không cần cảm ơn.” Tiêu Dương đáp lời vừa đơn giản vừa cẩn thận.
Ba người họ cùng đi vào dãy nhà nội trú. Phòng bệnh của Chu Thừa Trạch ở tầng 5. Họ vừa bước ra từ thang máy thì vừa hay gặp bà Trần Nguyệt Hồng xách phích nước nóng từ phòng trà nước về. Bà gọi: “Tiều Kiều, Tiểu Trịnh.”
Bà nheo mắt nhìn kĩ người còn lại rồi giật nảy mình, suýt nữa là đánh rơi cả phích nước: “Cảnh sát Tiêu!”
Tiêu Dương nhanh nhẹn đỡ phích nước giúp bà, khẽ gật đầu: “Bác Trần.”
“Mọi người cứ nói chuyện, cháu vào với Chu Thừa Trạch trước.” Kiều Nhận đẩy nhẹ khuỷu tay Tiêu Dương rồi cười với bà Trần Nguyệt Hồng, đi thẳng vào phòng bệnh.
Trịnh Thiên Dực không tiện đi theo cũng không tiện ở lại nên kiếm cớ nói: “Bác, cháu đi nhà vệ sinh, hai người từ từ trò chuyện ạ.”
Mắt Trần Nguyệt Hồng nhòa lệ, bà đã muốn gặp mặt Tiêu Dương để cảm tạ từ lâu nhưng khi người ấy thực sự đứng trước mặt mình thì lại không biết phải biểu đạt sự cảm kích ấy như thế nào. Bà năm tay anh, cúi đầu nói: “Thật sự rất cám ơn cháu, lần này các cháu đã giúp bác tìm được 2 đứa con trai… Cháu xem bác đó, chỉ cảm ơn cháu cũng không rồi, lúc cảm ơn mọi người thì sao chứ…”
Tiêu Dương nâng hai tay bà, không muốn để bà vừa cúi đầu vừa nói chuyện. Anh nói: “Đây là chức trách của chúng cháu. Bác không cần nói riêng lời cảm tạ.”
Tiêu Dương không biết nói khách sáo, anh chỉ đang nói điều thực sự nghĩ trong lòng thôi. Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, bà Trần Nguyệt Hồng không cảm ơn đi cảm ơn lại nữa, đưa tay chùi sạch nước mắt, bà nói:” Các cháu đều là cảnh sát tốt, cảnh sát tốt…”
Nói rồi bà lại tiếp tục khóc: “Chỉ tiếc Giai Minh… Nó đã chọn lầm đường lạc lối…”
“Bên phía luật sư Kiều sẽ mời luật sư tốt nhất biện hộ cho anh ta, nếu anh ta thực lòng ăn năn sẽ không bị phán hình phạt quá nặng.” Tiêu Dương nói lời này thật chẳng giống như đang an ủi người khác nhưng nó có lý, “Trở về so với không trở về, dù sao cũng tốt hơn. Quay đầu là bờ.”
Tiêu Dương nói chẳng có chút tình cảm nào, may là nói thật, bằng không người ta sẽ nghĩ anh lạnh lùng.
Bà Trần Nguyệt Hồng nghe xong liền rớt nước mắt, cảm thấy được an ủi ít nhiều, cúi đầu thật thấp, gật đi gật lại.
Trong phòng bệnh, Kiều Nhân đang ở cạnh giường, giỏ hoa quả đặt trên tủ đầu giường. Sắc mặt Chu Thừa Trạch nhợt nhạt, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ âm u suy nghĩ mông lung. Kiều Nhân lên tiếng hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”
Chu Thừa Trạch ngẩn người, dường như mãi giờ mới biết có người vào phòng, quay đầu nhìn cô, ngơ ngác gọi: “Kiều Nhân.” Sửng sốt vài giây rồi gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Chuyện của anh cậu, mình sẽ nhờ luật sự hình sự tốt nhất của chúng mình giúp.” Kiều Nhân lấy một quả táo trong giỏ đi rửa rồi quay lại nói tiếp, “Cho nên cậu không cần lo lắng quá, cứ an tâm tĩnh dưỡng.”
“Cám ơn.” Cổ họng Chu Thừa Trạch khô không khốc, nhìn cô gái ngồi đó gọt táo rồi lại hoài niệm ngày tháng bên nhau trước kia, mỗi ngày cô đều gọt cho anh ta một trái táo. Khi đó, Kiều Nhân rửa sạch táo giữ trong trong túi, còn hay cảnh cáo tụi Trịnh Thiên Dực không được cướp táo của anh ta. Chuyện của 8 năm trước nhưng đến giờ vẫn nhớ như in.
“Thực xin lỗi, anh không nói rõ với mẹ, mấy ngày nay làm phiền em rồi.”
“Bây giờ nói là được rồi.” Kiều Nhân chăm chú gọt táo, không hề biết vẻ mặt của Chu Thừa Trạch thay đổi, còn cười nói: “Kỳ thật mấy ngày nay mình phiền vì cậu nhiều hơn, lỡ cậu xảy ra chuyện gì thì mình chẳng biết ăn nói ra sao với mẹ cậu và tụi lão Trịnh cả.”
Chu Thừa Trạch khẽ cười, có chút ngại ngùng: “Xin lỗi, đây là lần thứ hai, sẽ không có lần thứ ba đâu.”
Không ngờ câu nói này khiến Kiều Nhân khựng lại. Cô nhớ lại “lần đầu tiên”. Lúc ấy họ học năm thứ ba, cũng chính là khi Chu Giai Minh mất tích. Lúc biết tin, Chu Thừa Trạch không nói một lời đã rời trường nhưng không về quê nhà Đông Bắc. Kiều Nhân và bạn anh ta đi khắp nơi tìm, tất cả đều rất lo lắng. Có người báo cảnh sát nhưng Kiều Nhân vẫn không yên lòng, không biết lấy dũng khí ở đâu mà bắt xe lửa đi Giang Tô tìm Chu Thừa Trạch, cuối cùng tìm thấy anh ta ở nhà ga Nam Xương.
Khi đó Kiều Nhân mừng muốn điên luôn, mặc kệ anh ta đang còn sửng sốt vì gặp cô ở nơi này, cô cứ thế nhào tới trước mặt ôm chặt anh ta, khóc nức nở, cọ đầu vào cằm râu mấy ngày chưa cạo của anh ta.
Bây giờ không giống trước kia. Cô đã không còn loại dũng khí và nhiệt tình ấy nữa.
Nghĩ đến đây, Kiều Nhân vững dạ tiếp tục gọt táo và nói: “Chu Thừa Trạch, lần này mình không chạy đi tìm cậu. Con người thay đổi theo thời gian, tình cảm cũng vậy. Chúng ta đã xa nhau nhiều năm, mình không chỉ không còn thích cậu, mà còn đã kịp thích người khác rồi. Cậu cũng nên tìm một người bạn gái đi, đừng mãi cố chấp nữa, như vậy không nên đâu.”
Chu Thừa Trạch im lặng giây lát rồi hỏi: “Em có còn giận anh không?”
Không đợi cô trả lời, anh ta đã vội vàng nói tiếp: “Anh muốn sửa chữa. Sau này chuyện gì cũng sẽ thương lượng với em hết, sẽ không tự ý làm bừa nữa. Kiều Nhân…”
Không để anh ta nói hết, Kiều Nhân đã ngắt lời: “Mình có bạn trai rồi.”
Kiều Nhân đút miếng táo vào miệng cho anh ta, nhìn chăm chú vào mắt đối phương, nghiêm túc nói: “Người phụ trách vụ án lần này của cậu, cảnh sát Tiêu, lần trước cậu đã gặp anh ấy rồi, chính là người ngày đó nói phải giữ mình lại để hỗ trợ điều tra ấy. Anh ấy là hàng xóm của mình, chúng mình hiện giờ đang hẹn hò.”
Chu Thừa Trạch ngậm miếng táo trong miệng, cả người ngây ngẩn.
Không chờ anh ta có phản ứng lại, Lữ Lỗi đã xách một lẵng hoa quả to đùng, lỗ mảng đẩy cửa vào: “Thừa ca? Anh đỡ chút nào chưa?” Anh ta chớp mắt nhìn Kiều Nhân, ngạc nhiên nói: “Ồ, Kiều muội cũng ở đây à…”
Phía sau anh ta còn có mấy người bạn học nghe tin Chu Thừa Trạch nằm viện nên đến thăm. Hoàng Linh vừa thấy Kiều Nhân ngồi bên giường bệnh thì lập tức nhớ ra vừa rồi thấy Tiêu Dương trước cửa phòng bệnh, anh ta không vào nhưng cũng không hề đề cập nửa chữ đến Kiều Nhân.
Gian trá thật. Hoàng Linh không khỏi tặc lưỡi, trong lòng thầm ngợi khen. Quả là mượn dao giết người mà, chỉ đơn giản như vậy đã nhét bao nhiêu là bóng đèn vào phòng, chẳng chừa cho Chu Thừa Trạch chút cơ hội nào.
Trần Nguyệt Hồng thấy nhiều bạn bè tới thăm con nên nhanh chóng chào Tiêu Dương, quay vào phòng tiếp khách. Hoàng Linh kéo Kiều Nhân lại gần, chưa kịp nói gì thì bị Trần Mẫn Di xen ngang.
Cô ấy kéo ngược Kiều Nhân qua, hếch cằm cao ngạo nhìn Hoàng Linh: “Tôi nói với cô ấy vài câu trước.” Rồi kéo cô ấy ra khỏi phòng luôn.
Vừa bước ra khỏi phòng, Trần Mẫn Di liền thả tay Kiều Nhân ra, khoanh hai tay trước ngực nói: “Cô tranh thủ làm kiểm tra luôn đi, đừng né đông tránh tây nữa.”
Kiều Nhân được nhắc mới nhớ, đang định nói thì có người lại nói trước: “Kiểm tra gì vậy?”
Kiều Nhân quay đầu thấy Tiêu Dương vừa bước tới sau lưng mình, khóe mắt hơn nhướn, cứ tưởng là hỏi cô nhưng đôi mắt ấy lại đang nhìn chằm chằm Trần Mẫn Di, đến khi bị cô nhìn mới cúi đầu xuống nhìn lại rồi lại ngẩng lên nhìn Trần Mẫn Di, đàng hoàng giới thiệu: “Tôi là bạn trai cô ấy.”
Trần Mẫn Di bị người đàn ông trên trời rơi xuống này làm giật mình nhưng không cười lại như Kiều Nhân vẫn làm mà nheo mắt có phần địch ý.
“Tiêu Dương.” Kiều Nhân nhanh nhảu tiếp lời, giới thiệu 2 người với nhau, “Đây là Trần Mẫn Di, bạn đại học cùng mở văn phòng với em.”
Tiêu Dương khẽ gật đầu coi như chào hỏi, Trần Mẫn Di đanh mặt lại rồi quay qua hỏi Kiều Nhân: “Thì ra không phải là sức khỏe không ổn mà là phóng túng quá độ à?”
“Hả?” Kiều Nhân trợn tròn mắt, không ngờ cô ấy sẽ đùa kiểu này trước mặt Tiêu Dương, “Không phải đâu…”
“Ai thèm quản.” Trần Mẫn Di bất ngờ giận dỗi, liếc mắt một cái rồi lại dẫm giầy cao gót, xoay người ra khỏi bệnh viện.
Cảm xúc cô ấy thay đổi quá nhanh khiến Kiều Nhân sửng sốt. Tiêu Dương vỗ đầu cô, quay lại đề tài lúc đầu: “Không khỏe à em?”
Kiều Nhân ngửa đầu nhìn anh đáp: “Chắc là thiếu máu thôi.” Cô cười trấn an, giống như chỉ là chuyện chẳng đáng ngại, “Em đoán là gần đây làm việc quá sức, nghỉ ngơi không đủ. Chắc không phải chuyện lớn gì đâu nhưng đi kiểm tra có lẽ cũng tốt, tại vì năm ngoái em nghỉ phép nên đã không khám sức khỏe thường niên rồi.”
Đôi mày đang nhíu chặt của Tiêu Dương giãn ra, nhìn cô trầm ngâm giây lát rồi vò tóc cô như một đứa trẻ. Anh bảo: “Vậy giờ đi đăng ký khám luôn đi.” Dứt lời, còn vô tư thúc giục, “Động tác nhanh lên, nhanh chóng kiểm tra xong, về nhà ăn cơm.”