Kiều Nhân cầm chìa khóa đứng trước cửa nhà nhìn chằm chằm vào ổ khóa. Cô gái ấy đang đấu tranh tư tưởng lần cuối.
Giờ là mười giờ đúng, tối Thứ Tư. Tầm này mọi khi cô ấy đã đang ở trong nhà, nếu tắm rửa xong xuôi rồi thì ngồi vào bàn, chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp ngày hôm sau ở văn phòng luật Vượng Quý hiện cô đang làm việc. Mỗi ngày, Kiều Nhân đều phải thức đến khuya mới viết xong hết những tài liệu này. Thông thường, khi chỗ cô nhận một vụ bất kỳ, nếu đương sự không yêu cầu đích danh một luật sư có tiếng nào đó làm người đại diện thì các luật sư sẽ cùng họp thảo luận trước khi quyết định người đại diện.
Hôm nay, Kiều Nhân đã tốn rất nhiều thời gian cho việc cá nhân, đáng lẽ ra cô nên nhanh chóng mở cửa, vào phòng, làm việc, nhưng cô chẳng còn tâm trạng nào mà làm việc cả.
Trịnh Tử Hạo đề nghị chia tay, cô đồng ý. Họ đã hẹn hò suốt bốn năm qua, tình cảm ổn định, thậm chí cha mẹ hai bên đã gặp nhau, chỉ còn thiếu bước cuối cùng, đi cục dân chính nộp phí đóng dấu, là có thể trở thành vợ chồng hợp pháp. Thế rồi, đúng vào lúc này, Trịnh Tử Hạo tìm thấy “tình yêu đích thực”, đòi chia tay Kiều Nhân trong hòa bình.
Không phải vốn Kiều Nhân cũng muốn chia tay mà chẳng qua cô và Trịnh Tử Hạo đều là người lý trí. Anh ta nói chia tay nghĩa là trước đó đã suy nghĩ cẩn thận, lý do nào viện ra cũng đều có lý. Kiều Nhân không công nhận càng không hiểu nổi chúng nhưng nếu không đồng ý thì chỉ càng dây dưa lằng nhằng, không bằng chia tay sớm đi cho yên chuyện.
Lý trí nghĩ vậy đấy nhưng nội tâm thì không. Tâm trạng Kiều Nhân chẳng thoải mái chút nào. Cô muốn ra ngoài mượn rượu giải sầu nhưng giờ thì không có thời gian.
Đúng lúc này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân thu hút sự chú ý của Kiều Nhân. Cô quay đầu nhìn sang cửa nhà đối diện. Tiêu Dương vừa lên hết bậc cầu thang. Anh ta cao một mét tám tư, đứng giữa hành lang hẹp và thấp dường như lại càng cao hơn.
Tháng Sáu, trời đã bắt đầu nóng bức. Anh ta mặc một bộ đồng phục cảnh sát ngắn tay màu xanh nhạt, áo sơ mi không ướt mồ hôi, vai rộng bụng nhỏ, chân dong dỏng cao, vóc người đẹp phát thèm lên được. Không chỉ thân hình mà gương mặt Tiêu Dương cũng khiến Kiều Nhân không khỏi phải ngắm thêm một lát. Khuôn mặt ấy đẹp như tạc, mũi thẳng, môi mỏng, cặp mắt một mí to, đuôi mắt xếch lên. Thật lôi cuốn! Đáng tiếc, anh ta thường hành xử nghiêm nghị, mặt mày, thần thái vì thế trở nên xa cách, giờ lại đang cau mày nên trông càng tệ hơn. Tay trái anh ta đang đảo trong túi quần tìm chìa khóa, tay phải nới lỏng cà vạt nhưng lắc mãi vẫn không sao nới được.
Kiều Nhân xoay hẳn người lại, mặt mày tươi tắn, lên tiếng chào hỏi anh ta: “Ồ, Tiêu Dương. Hôm nay anh không trực ca tối à?”
Tiêu Dương móc được chìa khóa trong túi quần, liếc nhìn cô một cái, gật đầu lấy lệ, thái độ thờ ơ: “Ừm.”
Tốt xấu gì cũng đã làm hàng xóm bốn năm, quan hệ có lẽ không thân thiết nhưng vẫn đủ để cô nhìn ra tâm trạng anh ta không tốt. Thêm nữa, anh ta vừa lên tầng, mùi thuốc lá liền xộc vào mũi, trời nóng nhưng áo sơ mi không ướt, hẳn là anh ta đã đứng ở dưới lầu rất lâu mới lên.
Cô nhanh ý tra chìa vào ổ khóa, mở cửa xong quay đầu nói với lại: “Tôi vào trước đây. Anh vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm thôi.”
Tiêu Dương cũng đã mở được cửa, không quay đầu chào nhưng vẫn nể mặt đáp lại hai tiếng: “Ngủ ngon.”
Kiều Nhân vào phòng đóng cửa, khe khẽ thở dài. Nơi họ đang sống là tỉnh lỵ (*) của một tỉnh lớn, hầu như những người làm cảnh sát như Tiêu Dương đều bận tối tăm mặt mũi. Hơn nữa, tháng này còn xảy ra nhiều việc, liên tiếp xảy ra mười bốn vụ án mạng nên anh ta gần như không về nhà, mặt mày không khó coi mới là lạ. Hai người họ không thân thiết, hà cớ gì cô phải chấp nhặt với anh ta.
(*) tỉnh lỵ: nơi đặt trụ sở, ủy ban nhân dân cấp tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, thường là thành phố cấp tỉnh, thị xã hoặc quận đối với thành phố trực thuộc trung ương. (Đây là từ tiếng Việt nhưng mình vẫn thấy hơi lạ tai nên chú thích).
Bên ngoài vọng đến tiếng đóng cửa của Tiêu Dương. Kiều Nhân sực nhớ ra mình vẫn còn một đống việc đang chờ, hít sâu một hơi, quẳng chuyện chia tay ra sau lưng, thay đồ tắm rửa thật nhanh rồi bắt đầu cắm cúi làm việc.
Đêm ấy, ba rưỡi sáng Kiều Nhân mới đi ngủ. Buổi sáng, sáu giờ ba mươi lại vội vàng dậy, phi xe tới thẳng công ty như mọi ngày.
Những ngày tiếp theo, cô bận đến tối tăm mặt mũi, cuối tuần còn không được nghỉ, hoàn toàn chẳng có lòng dạ đâu suy ngẫm chuyện cá nhân.
Đến tận thứ Bẩy tuần tiếp theo, cuối cùng Kiều Nhân mới có thời gian để thở. Cô nằm bẹp trên giường, đặt người xuống là ngủ một mạch đến năm giờ chiều mới dậy.
Kiều Nhân nằm ngửa trên giường. Giờ cô mới nghĩ lại chuyện mình đã bị người yêu bốn năm đá, để rồi lại mới thấy nỗi chua chát lan tỏa khắp cõi lòng. Cô gửi tin nhắn kể chuyện này với cô bạn thân, sau đó đi bộ đến quán ăn ven đường gần khu chung cư nhất uống rượu một mình.
Tửu lượng của Kiều Nhân đúng là có tốt nhưng hôm nay uống rượu để giải sầu, cứ ly nọ nối ly kia, cuối cùng vẫn phải say, khóc lóc, làm ầm ĩ đến khi quán đóng cửa mới trả tiền rồi về nhà. Cô chóng mặt, tựa vào cửa, lấy chìa khóa tra vào ổ khóa, mãi lâu sau vẫn không làm sao mở được. Chẳng mấy chốc, Kiều Nhân bắt đầu buồn nôn, chống tay lên cửa, ngồi xổm xuống nôn thốc nôn tháo.
Thế nên, đêm nay, khi Tiêu Dương tan làm về tới nhà, vừa đến cửa thì đã thấy Kiều Nhân ngồi xổm ở đấy, sau khi nôn xong đã thiếp đi, chắc chắn là quá chén. Tiêu Dương chỉ mong sao nhanh chóng đuổi được người, vào phòng nghỉ ngơi, lấy đâu ra hơi sức quan tâm cô.
Anh tiến lại gần, cúi người vỗ vai cô, nghiêm giọng cảnh cáo: “Này, đứng lên! Muốn ở đây nôn tiếp hay đi với tôi đến đồn cảnh sát một chuyến?”
Vốn dĩ anh chỉ muốn hù dọa một chút để cô tránh ra, thật không ngờ cô gái này lại trừng mắt đứng phắt dậy, vẻ mặt mơ mơ màng màng, miệng sặc mùi rượu, nhưng nói năng thì đâu ra đấy: “Anh ở đơn vị nào? Tôi phạm tội gì? Thẻ ngành đâu? Lấy ra tôi xem, coi chừng tôi tố cáo anh!” Chưa nói hết lời đã đột ngột khom lưng “ọe!” một tiếng, nôn hết lên người đối phương.
Bị bất ngờ, Tiêu Dương không kịp tránh né, chỉ có thể nhướn mày nhìn một đống đồ nôn bắn vào người mình. Anh nhìn lại Kiều Nhân, cô đã ngồi xổm xuống, tiếp tục nôn ở cửa nhà anh.
Thật ra, Tiêu Dương vốn có ấn tượng tốt về Kiều Nhân. Cô có khuôn mặt trái xoan, cộng thêm cặp lông mi dày dài, mắt hai mí to tròn, ngũ quan hài hòa, không đặc biệt, nhưng dễ coi, mấu chốt là trông thân thiện. Cùng là người bận rộn vì công việc nhưng cô vẫn xử lý tốt quan hệ hàng xóm, nói năng dễ nghe lại nhiệt tình, còn là một luật sư, cả ngày mặc âu phục, trông qua xem như cũng đáng tin. Có chút giảo hoạt song đấy là bệnh chung của luật sư rồi, không có gì đáng trách.
Nhưng hiện tại xem ra…
Tiêu Dương nhìn cô: áo phông rộng thùng thình và quần đùi, giống như quần áo ở nhà, tóc dài cột đuôi ngựa, hai gò má ửng hồng, đầu đầy mồ hôi, cả người nồng nặc hơi rượu. Dáng vẻ này chỉ từ “luộm thuộm” là có thể khái quát. Xem cô ta bình thường khuôn mẫu, thì ra chỉ là khuôn “cẩu” mà thôi. Nghĩ đến đây, Tiêu Dương dứt khoát mặc kệ Kiều Nhân làm gì thì làm, cứ móc chìa khóa mở cửa, lấy ván cửa huých người Kiều Nhân: “Tránh ra một chút, cô chắn đường rồi.”
Kiều Nhân ngừng nôn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa nhà, bỗng nhiên đứng vụt lên, hai mắt sáng rực nhìn thẳng anh, cứ như nháy mắt đã tỉnh rượu: “Anh làm thế nào có chìa khóa nhà tôi?”
Bị giật mình lại nghe hỏi như vậy, Tiêu Dương nhăn nhó mặt mày: “Đây là nhà tôi.”
Anh đáp dứt khoát, chân toan bước vào phòng. Nào ngờ Kiều Nhân phản ứng nhanh đến lạ, lợi dụng ưu thế hình thể nhỏ nhắn, nhanh như chớp chui qua cánh tay anh vào phòng, dang tay, thẳng lưng đứng trước mặt anh, nét mặt nghiêm túc.
“Xâm nhập nơi ở bất hợp pháp, có thể phán tối đa lên tới ba năm tù có thời hạn. Anh hẳn là không muốn làm to chuyện chứ?” Cô chìa tay ra rồi bảo, “Đưa chìa khóa cho tôi, sau đó lập tức rời đi, tôi sẽ coi như không nhìn thấy gì.”
Tiêu Dương nhìn cô gái trước mặt một cách vô cảm rồi gạt tay cô ra, bước một bước vượt qua ngưỡng cửa.
Kiều Nhân giật mình, nhưng đầu óc không tỉnh táo, đến giờ vẫn chưa nhận ra đối phương là ai, khăng khăng đứng đó, lấy điện thoại di động ra, ương ngạnh chắn ở lối vào không chịu nhường bước: “Anh còn bước vào thêm nữa, tôi sẽ gọi 110 báo cảnh sát!”
Tiêu Dương thong dong bước qua người cô, mở đèn phòng khách, tháo cà vạt rồi tiện tay ném nó lên sô pha: “Tôi chính là cảnh sát.”
“Anh…” Kiều Nhân còn muốn nói gì đó nhưng rồi đột nhiên bưng miệng, di động rơi đánh “bộp” xuống sàn nhà, cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh, vừa ghé được người vào bồn cầu liền tiếp tục nôn mửa. Phòng hai người họ có kết cấu tương tự, tuy Kiều Nhân đã say đến mức không nhận được cả mặt hàng xóm nhưng muốn tìm nhà vệ sinh thì chỉ là chuyện nhỏ gần như bản năng.
Biết cô một chốc một lát sẽ không thể ra khỏi đó, Tiêu Dương không để ý cô nữa, cởi chiếc áo sơ mi bị dính đồ nôn vô cùng thê thảm ra, trở vào phòng ngủ tìm áo lót mặc vào, đi đến phòng bếp uống cốc nước mát, lục tìm rau củ sẵn có trong tủ lạnh.
Tiếng nôn mửa trong nhà vệ sinh đã ngưng hẳn nhưng mãi không thấy Kiều Nhân ra ngoài. Tiêu Dương gặm mấy miếng bánh mì lót dạ rồi chạy qua nhà vệ sinh xem thử. Kiều Nhân ngồi xổm kế bên bồn cầu, lưng tựa vách tưởng, đầu ngoẹo sang một bên, đang ngủ say sưa.
Tiêu Dương giật nước cho trôi hết đồ nôn trong bồn cầu rồi khom người lay vai cô: “Kiều Nhân.”
“Hử… Mẹ…” Cô lắc đầu tỏ vẻ khó chịu, mắt nhắm tịt, miệng lẩm bẩm, “Trưa mai ăn sườn xào chua ngọt đi…”
Khóe miệng Tiêu Dương giần giật. Anh đang buồn ngủ muốn chết mà chưa được ngủ còn cô ấy gây chuyện xong tâm trạng tốt thật đấy. Thật muốn xốc nổi một lần, cứ vứt cô ta trong này cả đêm luôn!
Nghĩ vậy thôi chứ dẫu sao vẫn là hàng xóm nhà ngay đối diện, làm vậy e rằng không ổn. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Dương lục túi vải của cô tìm chìa khóa, kết quả không thấy chìa khóa, còn nghe trong bồn cầu có tiếng kim loại va chạm vào ống dẫn.
“…”
Xem ra cô không chỉ nôn một số thứ vào bồn cầu mà chìa khóa cũng bị ném theo rồi.
Anh cau mày đầy khó chịu, khom lưng bế Kiều Nhân về phòng ngủ của mình, đặt cô xuống giường.
Làm xong chuỗi động tác liên hoàn này, Tiêu Dương cảm thấy mình vậy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Anh cầm khăn và quần áo vào phòng tắm rửa ráy, xong xuôi liền ra phòng khách mở điều hòa nằm xuống sô pha ngủ. Ba ngày liền không chợp mắt. Trong lúc mơ màng, anh chợt nhớ ra điều hòa trong phòng ngủ hình như chưa bật, nhưng cơn buồn ngủ đã ập tới rồi, anh khép mắt lại ngủ thật say.
Bởi thế, sáng sớm hôm sau, Kiều Nhân tỉnh dậy vì quá nóng.
Đầu cô đau sắp vỡ đôi, mơ mơ màng màng bị trượt chân, rên lên một tiếng, cố gắng mở mắt đứng dậy. Vì cảm thấy nóng, cô vừa giật quần áo trên người vừa quờ quạng xung quanh, hi vọng tìm được điều khiển điều hòa. Bên giường không có tủ đầu giường như đã quen, tay có sờ đi sờ lại, sờ tái sờ hồi thì đương nhiên vẫn không có gì.
Lần mò tìm mãi, Kiều Nhân bỗng nhiên phát hiện đồ đạc chung quanh hoàn toàn xa lạ, giật mình tỉnh hẳn. Cô nhớ khi ra khỏi cửa mình không mang theo mấy đồng, lại lục túi vải, tiền không mất, chỉ có di động không thấy. Cô rón rén xuống giường, thử mở cửa, phát hiện cửa phòng không khóa, nhẹ nhàng thở phào, cẩn thận mở khe cửa nhìn ra phía ngoài.
Căn hộ hơn tám mươi mét vuông gồm một phòng khách một phòng ngủ, đứng ở cửa phòng ngủ có thể nhìn hết một lượt phòng khách. Kiều Nhân lập tức nhận ra người nằm trên ghế sô pha ngủ chính là Tiêu Dương. Bộ não chậm chạp do tác dụng của cồn bỗng bừng tỉnh. Lúc này mới nhận ra rằng tối qua sau khi uống say không còn biết gì, cô không chỉ không nhận ra Tiêu Dương mà còn coi nhà anh ta thành nhà mình thì đã muộn…
Ôi trời ơi! Hình tượng đẹp đẽ gây dựng suốt bốn năm thế là hết!
Kiềm nén nỗi xúc động, Kiều Nhân cấu tay mình cho tỉnh hẳn rồi quan sát Tiêu Dương đang ngủ say trong phòng khách, quyết định phải vào nhà vệ sinh chỉnh trang mặt mũi tóc tai trước. Vuốt nhẹ ga trải giường, xác nhận mình không dây gì xuống đấy, Kiều Nhân rón ra rón rén mở cửa rời khỏi phòng ngủ. Đi đến cửa nhà vệ sinh thì thấy di động của mình rơi trên mặt đất, cô vội vàng nhặt lên, vào WC rồi đóng cửa lại thật nhẹ tay.
Kiều Nhân rửa mặt thật nhanh, không thấy lược thì dùng tay cào tóc rồi cột gọn gàng thành đuôi ngựa, vốc nước súc miệng qua loa, tốn chừng mười phút, cuối cùng mới tạm ổn. Bên ngoài có tiếng bước chân, đoán là Tiêu Dương đã tỉnh, sau khi nhìn lại mình trong gương lần cuối, xác nhận sẽ không làm trò cười cho thiên hạ, cô mở cửa ra khỏi nhà vệ sinh.
Không ngờ vừa mở cửa, Tiêu Dương đã cầm một cốc nước lạnh đứng ở đấy, đôi mắt ung dung quét toàn thân cô một lượt.
“Tiêu Dương.” Cô chỉ sửng sốt trong giây lát rồi lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười hối lỗi, “Thật ngại quá, tối qua tôi uống hơi nhiều.”
Cô nói xong còn không quên làm động tác như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt mấy cái, nghiêm trang đón nhận cái nhìn của anh, tỏ ra muôn phần cảm kích: “May là anh cho tôi ở nhờ một đêm, bằng không ngã trong hành lang bị người khác nhìn thấy thì lại đến tai mẹ tôi. Cám ơn nhé, sau này tôi nhất định mời anh ăn cơm.”
“Không cần, tôi bận nhiều việc lắm.” Anh từ chối dứt khoát, nghiêng người lách qua người cô, đứng trước bồn rửa mặt, đặt cốc thủy tinh xuống, cầm bàn chải và cốc súc miệng lên. Lúc cầm tuýp kem đánh răng, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn Kiều Nhân: “Chìa khóa nhà cô bị cô ném vào bồn cầu rồi.”
“Hả? À, không sao, tôi có gửi chìa dự phòng ở chỗ Tiểu Lý dưới lầu.” Cô khoát tay, tỏ ý không có vấn đề gì.
“Ừ.” Tiêu Dương nặn kem đánh răng, súc miệng, bắt đầu đánh răng.
“Tôi về đây, làm phiền anh quá, thật sự rất cám ơn anh.”
Kiều Nhân cảm thấy anh ta không hoan nghênh mình nên thức thời chào ra về luôn, trước khi đi lại nhớ ra, quay đầu hỏi: “Anh có muốn ăn mì dưới nhà không? Tôi định xuống mua bữa sáng, để tôi lấy giúp anh một phần mang lên nhé?”
Anh đang đánh răng, nói không rõ tiếng: “Không cần.”
Kiều Nhân không nói gì nữa, đi đến cửa, ma xui quỷ khiến nhớ lại bốn năm trước, khi mình vừa chuyển đến nơi này không lâu, mẹ cô, Thẩm Yến Phương, đã “thị sát” hàng xóm láng giềng một vòng trở về rồi nói: “Trong khu này, người hợp tuổi con rất nhiều. Con phải nắm chắc lấy, nếu thấy vừa mắt thì nói chuyện một chút thử xem. Có điều phải nhớ kỹ, cái tay Tiêu Dương nhà đối diện thì không được. Cậu ta rất dễ coi nhưng làm cảnh sát, công việc nguy hiểm chưa nói, di động còn một ngày hai mươi tư giờ luôn sẵn sàng nhận lệnh, vội sấp vội ngửa… Con là luật sư đã không phải công việc nhàn tản gì, nếu cả hai người đều bận quanh năm suốt tháng, cuối cùng ắt sẽ chia ly.”
Suốt bốn năm qua, Kiều Nhân nghĩ, cho dù không có lời nhắc nhở của Thẩm Yến Phương, cô và Tiêu Dương vẫn không có khả năng ở bên nhau. Anh ta quá lạnh lùng xa cách, còn cô lại quá “thức thời”, đừng nói là làm người yêu, hai người bọn họ đến làm bạn bè còn thấy khó.
Cô mở cửa, đập vào mắt là một bóng người đang đứng trước cửa nhà đối diện. Nhìn kỹ lại, trong tay người phụ nữ ấy cầm một chùm chìa khóa, quay đầu bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt từ thanh thản chuyển thành hoảng hốt.
Được rồi. Kiều Nhân hít sâu một hơi. Nếu đây không phải là đang nằm mơ, người phụ nữ kia tuyệt đối chính xác là mẹ cô, Thẩm Yến Phương.