Tiểu thiếu gia của Lục gia, Lục Thần Lạc hôm nay đã tròn 7 tháng tuổi, dừng sữa mẹ và đang bặp bẹ tập ăn.
Lục Thần Lạc ban ngày ở với mẹ, ban đêm quấn lấy cha.
Nhiều người nói rằng đứa trẻ này thật biết thương mẹ, ở với Hà Tiết Âu cả ngày không khóc lấy một tiếng, ngoan ngoãn ăn, ngoan ngoãn ngủ, không phiền mẹ dù chỉ một giây.
Ban đêm, thấy Lục Vỹ Thần về nhà liền nằn nặc đòi hắn bế, nếu hắn dám làm lơ, nó sẽ khóc đến khi hắn bế mới thôi.
Lục Thần Lạc đã có bố nó, Hà Tiết Âu chẳng phải bận tâm nữa.
Lục Vỹ Thần mấy ngày đầu chăm Lạc Lạc cũng rất không vui, nó bám dính lấy hắn, không cho hắn làm gì.
Sau này xét thấy Lạc Lạc không giành Tiểu Âu của hắn cũng là chuyện đáng mừng, hắn đổi sang linh động một chút, vác thằng bé trên vai, một tay vịn hờ, một tay thoải mái làm việc.
- Thần, dạo này rảnh rỗi quá em lại nhớ nghề rồi!
Hà Tiết Âu nằm trên đùi hắn, ánh nhìn hơi mông lung.
Cô là một học viên xuất sắc của Học viện An ninh, hàng ngày luyện tập võ thuật với bắn súng, mấy năm nay lại ở nhà làm Lục phu nhân, còn sinh con.
Bây giờ Lục Thần Lạc có người chăm rồi, cô phải dang cánh bay về với ước mơ của mình thôi.
Lục Vỹ Thần dường như không chú tâm đến lời cô, hời hợt đáp:
- Bà Lục muốn đánh người, anh tìm người về cho em đánh.
Bà Lục muốn bắn súng, anh xây trường bắn tại gia cho em.
- Những cái đó làm sao có thể bì được với cảm giác kịch tính lúc tác chiến chứ… Hôm nay giáo quan có gọi điện cho em, cử một đội của chúng ta đến thành phố Nam Hải gia nhập đội đặc nhiệm của họ, em đã đồng ý rồi.
Lục Vỹ Thần nghe thấy mấy lời vô tư của Hà Tiết Âu mà không kiềm nổi, thản thốt đến mức lớn tiếng làm Lục Thần Lạc đang ngủ trên vai giật mình khóc rống.
- Em dám đồng ý đến Nam Hải tác chiến mà không hỏi ý anh?
Hắn giận dữ trừng mắt, Hà Tiết Âu lập tức ngồi dậy.
- Anh trừng mắt với em? Được, anh lại nghĩ em hiền lành nữa rồi.
Đêm hôm đó, nhân lúc hắn ngủ say, Hà Tiết Âu rời khỏi nhà, để lại cho hắn một tờ giấy nhắn: “Lạc Lạc anh tự mà chăm sóc.
Nam Hải không phải địa bàn của anh,anh đừng mơ có thể bắt được em về.”
Chỉ vì một cái trừng mắt với cô ấy, hắn phải cắn răng nhận lấy một hậu quả lớn.
Hà Tiết Âu được hắn cưng chiều nhiều quá, nắm được cả điểm yếu của hắn.
Cô như thuốc độc, khiến hắn ăn rồi nghiện không thể cai, cô nói gì hắn đều nghe, cô muốn gì hắn đều đồng ý.
Hắn bây giờ không quản được cô, lại còn bị cô trừng trị nghiêm khắc.
Lục Thần Lạc cũng như đã thông đồng với mẹ nó từ trước, nó luôn để hắn ở trong tầm mắt, hắn không thể thoát khỏi tay nó.
Hắn thua rồi, không thắng nổi sự bám dính của nó, đi làm cũng phải bế nó theo.
Lạc Lạc được bố mang đi làm vô cùng khoái chí, nhân viên nhìn thấy nó càng tỏ ra phấn khích thì nó càng toe toét cười.
Như như mặt trời ở Lục Thị, người ta chỉ thấy nó nghịch ngợm trong xe đẩy chứ không để ý bố của nó đen mặt đứng bên cạnh.
Để nó chơi hai tiếng, phải ru nó ngủ nửa tiếng.
Bỉm phải thay ba tiếng một lần.
Phải cho uống sữa.
Phải cho uống nước.
Phải cho ăn bột.
Quần áo dính bẩn phải thay.
Phải vệ sinh, phải lau người, phải xoa dầu,…
Phòng làm việc của hắn vì sự có mặt của nó mà biến thành nhà trẻ.
Hương thơm lịch lãm của hắn cũng vì nó mà biến thành mùi sữa.
Hắn không thể làm việc, cũng không thể đi ngủ.
Hắn chịu không nổi nữa rồi, phải giải quyết thằng con trai yêu nghiệt này ngay thôi.
- Tần Tử Kỳ, tôi bán con trai tôi, cậu mua hộ tôi không?
- Cậu bị điên hả? Một đứa đã hành tôi sắp chết rồi, tha cho tôi đi!
Ừ, Lục Vỹ Thần quên mất, Tần Tử Kỳ còn thê thảm hơn hắn, bị con trai giành vợ luôn rồi cơ mà.
Con trai hắn thừa hưởng nhiều gen trội như thế, không bán vào được hào môn thì cũng có chút đáng tiếc.
- Giám đốc Ngôn, anh mua con trai của tôi không, tôi tặng anh thêm một tỷ!
Giám đốc Ngôn sững sốt nhìn hắn, miệng không ngậm lại được.
Trời ạ, bán con trai tặng thêm một tỷ? Lục Tổng bá đạo thế này không phải là hào phóng đâu.
Là đang dọa người đó!
- Lục Tổng, vận may này tôi không nhận đâu!
Cũng phải, giám đốc Ngôn chưa có vợ, nuôi con trai của hắn rồi thì còn ai mà dám lấy.
Đến lúc đó con trai của hắn lại không có mẹ, bất hạnh như vậy không được a.
- Thư kí Thẩm, nghe nói bố mẹ cô đang cần cháu, vừa tôi lại đang cần bán con trai.
Cô làm hợp đồng đi tôi kí ngay!
Thư kí Thẩm nhín thở, mồ hôi mẹ mồ hôi con ướt đẫm vầng trán.
Lục phu nhân hai ba ngày lại mang súng đến đây dọa cô một lần, vậy mà Lục Tổng còn muốn bán con trai cho cô, là muốn cô chết có phải không?
Nửa tiếng sau, thư kí Thẩm nộp cho hắn đơn xin từ chức.
Buổi trưa đi thỏa luận hợp đồng với tổng giám đốc Úc của Ngân hàng Câu A, Lục Vỹ Thần mang con trai theo cùng.
Biết Úc Thụy không sinh được con, hắn mạnh dạng mời chào thêm một món hàng tốt.
- Công nghệ bảo mật thì tốt rồi, ở đây cũng có món tốt không kém.
Úc Tổng, muốn mua luôn con trai của tôi không, tôi bán!
Úc Thụy nhàn nhã nở một nụ cười.
- Nếu cậu bán vợ thì tôi mua!