Lục Vỹ Thần cố tình đến sớm hơn một chút để tìm hiểu tình hình, đi cùng còn có Hà Tiết Âu và Tần Tử Kỳ.
Nào ngờ, khi đến hội trường của bệnh viện đã thấy có người ở đó.
Người đàn ông mặc bộ vest mà đỏ trầm, trong tay nắm cây trượng chim ưng vàng, mắt kim cương đỏ ngồi trầm mặc ở bàn đầu.
Phía sau ông ta lác đác vài người cũng đã yên vị.
Lục Vỹ Thần đi vào, người đàn ông kia ánh mắt lay động, nhìn hắn không rời mắt.
Lục Vỹ Thần nhìn thấy người đàn ông đó liền nở một nụ cười lịch thiệp, ra hiệu Hà Tiết Âu và Tần Tử Kỳ ngồi vào bàn chính giữa rồi một mình sang chào hỏi người đàn ông kia.
- Úc Tổng, lâu rồi không gặp!
Người đàn ông nghiêm nghị đó chính là Úc Thụy, Tổng giám đốc của ngân hàng châu Á, người đàn ông có tiếng tăm lừng lẫy, nắm trong tay cuốn sổ tử thần của mấy nghìn công ty.
Chỉ cần ông ta điểm chỉ vào sổ, công ty dù lớn hay nhỏ đều có thể phá sản trong chớp mắt.
- Nghe nói cậu mấy năm nay rất khá, không cần đến chút tiền ở chỗ tôi nữa.
Lời lẽ khen ngợi nhưng ngữ khí lại mỉa mai.
Lục Vỹ Thần lắc đầu cười khổ.
- Úc Tổng cho vay mãi không thấy chán sao, tôi đi vay tiền cảm thấy xấu hổ lắm.
Lần này nếu Úc Tổng không chê, tôi rất muốn từ khách hàng trở thành đối tác.
Úc Thụy chau mày, gương mặt lộ rõ sự hiếu kì.
Trước giờ chưa có ai dám ngỏ ý muốn làm ăn với ông ta, vậy mà một người nhỏ hơn ông ta hai mươi mấy tuổi như Lục Vỹ Thần lại có được sự tự tin hiếm thấy.
Lúc này mọi người vào trong phòng đông đúc, không khí trở nên ồn ào cắt ngang cuộc nói chuyện của Úc Thụy và Lục Vỹ Thần, bất đắc dĩ phải đợi dịp khác trao đổi kĩ hơn.
Đúng 9 giờ, đội ngũ bác sĩ của bệnh viện HSMC bước vào, đi đầu là viện trưởng Trương Mục Đình, phía sau là Tô Ninh, Hà Chỉ Nghi và Dương Khiết, cuối cùng là nhân viên y tế lấy mẫu kiểm tra DNA.
Hà Chỉ Nghi vốn không hề biết gì về buổi trình diện này, đơn thuần là được ông ngoại Trương gọi tới thì tới.
Nhìn thấy biết bao nhiêu người bên trong hội trường mới dần hoang mang.
Ánh mắt cô ta nhìn ngang nhìn dọc, cơ thể run lên không thể khống chế, mồ hôi lạnh toát ra.
Sự lo lắng đó dâng lên gấp vạn lần khi thấy sự hiện diện của Lục Vỹ Thần và Hà Tiết Âu.
Lục Vỹ Thần để mắt đến từng phản ứng nhỏ của Hà Chỉ Nghi, ánh mắt không dừng việc soi xét một giây nào.
Nhìn thấy sự thấp thỏm, lo sợ của cô ta, hắn trong lòng càng hoan hỉ.
Cô ta càng như vậy, hắn càng chắc chắn cô ta có vấn đề.
- Đầu tiên, là những người trực tiếp liên quan đến công việc ở phòng sinh phẩm, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với mọi người.
Viện trưởng Trương lại một lần nữa khom lưng, cúi đầu.
Tô Ninh, Hà Chỉ Nghi, Dương Khiết cũng gập người, dùng sự chân thành để gửi lời xin lỗi đến tất cả những thành viên tham gia chương trình bảo vệ sinh phẩm.
- Bệnh viện chúng tôi sau khi tiến hành xem xét, chúng tôi xin bác bỏ việc sinh phẩm mất một cách vô lý.
Thay vào đó, chúng tôi cho rằng đây là một trường hợp nhầm lẫn khi đánh dấu sinh phẩm.
Vì để đảm bảo tính chính xác và trung thực của cuộc điều tra, Tô Ninh, Hà Chỉ Nghi và Dương Khiết đều không được thông báo các thông tin liên quan.
Hôm nay được triệu tập đến, đứng trước mọi người xin lỗi cũng chỉ là hành động theo quán tính tự nhiên.
Nhưng khác với biểu cảm ung dung của Dương Khiết, buồn bã của Tô Ninh, Hà Chỉ Nghi tạo ra sự khác biệt quá lớn, cảm xúc của cô ta biểu thị rất rõ ràng, rất nghiêm trọng, thậm chí còn có thể nhìn ra là sợ hãi.
- Chúng tôi sẽ tiến hành lấy mẫu xét nghiệm, kiểm tra DNA tất cả các mẫu sinh phẩm trong kho.
Trong thời gian 24 giờ đồng hồ sẽ có kết quả, sau khi so sánh và kiểm tra, tìm ra được mẫu bị nhầm lẫn, xác minh lại danh tính chính xác, chúng tôi sẽ gửi đến mọi người kết quả cuối cùng.
Kiểm tra DNA…
Hà Chỉ Nghi đứng không vững, ngã vào người của Tô Ninh.
Hai bên tai ù đi không nghe thấy gì nữa, đầu óc cô ta choáng váng khi nghe thấy ông ngoại Trương đưa ra cách giải quyết.
Cô ta tiêu rồi, bây giờ muốn chết cho xong.
Nửa năm trước, Hà Chỉ Nghi tiếp nhận công tác tại phòng sinh phẩm của bệnh viện HSMC.
Giữa cú sốc bị chối bỏ trách nhiệm, bị ép uống thuốc tránh thai, nỗi uất ức trong lòng Hà Chỉ Nghi cứ cháy như hòn than, âm ỉ, âm ỉ không nguôi.
Tình cơ phát hiện mẫu tinh trùng của Lục Vỹ Thần trong tủ bảo quản của bệnh viện, cô ta cho rằng đây là định mệnh, là ý trời, đem sự uất hận của mình biến thành sự tham lam, âm mưu chiếm lấy Lục Vỹ Thần một lần nữa.
Hà Chỉ Nghi vẽ ra một kế hoạch rất tỉ mỉ.
Sau khi đánh cắp sinh phẩm của Lục Vỹ Thần, cô ta chọn một mẫu sinh phẩm được kí gửi đã lâu tráo vào chỗ đã đánh cắp.
Kế hoạch của cô ta thành công, cô ta thụ tinh thành công, mang thai một bé trai vô cùng thuận lợi.
Đợi đến ngày đứa bé lớn hơn một chút mới dàn xếp để ông ngoại Trương biết chuyện, mượn tay của ông ngoại Trương để bước chân vào nhà họ Lục.
Cô ta đã thành công hơn một nửa rồi, chỉ còn chờ sinh đứa con này ra và trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lục nữa là xong.
Ai ngờ lại xui xẻo, mẫu bị tráo lại có người đến tìm, cuối cùng xảy ra sự cố này.
Lần này họ kiểm tra DNA của sinh phẩm, phát hiện được sinh phẩm dan tên Lục Vỹ Thần là của người bị mất, còn sinh phẩm bị mất lại là của Lục Vỹ Thần… Hà Chỉ Nghi không dám nghĩ đến hậu quả, chắc chắn cô ta sẽ sống nỗi.
Lục Vỹ Thần quay sang Tần Tử Kỳ.
- Tần Tử Kỳ, thứ tôi bảo cậu tìm cậu đã tìm ra chưa?
Tần Tử Kỳ thở dài một tiếng, đặt chiếc Ipad xuống đùi.
- Tôi có thể tìm không ra nhưng chắc chắn Diệp Vân của tôi sẽ tìm ra.
Hà Tiết Âu, chị em cô đúng là chung gen, chuyện tày trời nào cũng dám làm.
Hà Tiết Âu nghe thấy mình bị phán xét, lập tức trừng mắt, giật lấy Ipad của Tần Tử Kỳ.
Hừ, Hà Chỉ Nghi làm được cái gì mà có thể đem ra so sánh với mưu kế của cô.
Diệp Vân gửi đến một đường link dẫn tới một trang báo mạng, khi nhìn thấy tựa báo giật tít Hà Tiết Âu cũng giật thót tim.
Cái quái quỷ gì thế này?
“Tổng hợp các trường hợp mang thai kì lạ.
Một nhân viên khách sạn 40 tuổi đã ăn cắp tinh trùng của một tỉ phú và mang thai.”
Diệp Vân tiếp tục gửi đến tin nhắn thứ hai.
“Bất ngờ không? Vừa mới cho người điều tra lịch sử khám bệnh của Hà Chỉ Nghi, cô ta đã đến phòng khám XY, đường AB để thụ tinh.
Tóm được tên bác sĩ rồi, bảo Lục Vỹ Thần đến giải quyết đi.”
- Đúng là ngu ngốc!
Hà Tiết Âu đưa Ipad cho Lục Vỹ Thần.
Cô cảm thấy Hà Chỉ Nghi đúng là bị điên rồi, con người ta có thể bày ra bao nhiêu mưu kế hiểm ác nhưng chắc chỉ có một mình Hà Chỉ Nghi lại chọn một kế sách ngu ngốc đến như vậy.
Cô ta một chút thông minh cũng không có hay sao? Phế vật đáng khinh bỉ, bây giờ đã sáng mắt chưa.
Lục Vỹ Thần đọc qua một lần, đăm chiêu suy nghĩ gì đó mất một lúc.
Hắn đang tính nhẩm trong đầu nước cờ này đi như thế nào sẽ thắng đẹp nhất.
- Tần Tử Kỳ, đi lấy bản sao camera giám sát phòng sinh phẩm đi.
Làm kín một chút, tránh để có người giở trò.
Tuy rằng Hà Chỉ Nghi không phải và người đủ thông minh để đấu với hắn nhưng hắn vẫn không muốn bỏ qua trường hợp cô ta bị dồn tới bước đường cùng mà liều mạng.