Hà Tiết Âu đứng vào hàng dài người đang chờ đặt vé, ước chừng phía trước còn có hơn năm mươi người khác.
Chờ đợi quá lâu lại khiến cho nỗi buồn dâng lên thêm lần nữa.
Hàng người cứ nhích dần lên phía trên, cô thì vẫn đứng nguyên ở một chỗ.
Mọi người tiến lên rồi vãn ra, xa đến nỗi khiến cô như bị tách biệt giữa sảnh lớn.
Một vài người đến nhắc cô di chuyển, cô không phản ứng gì, họ đành khó hiểu vượt lên phía trước.
Mãi một lúc sau, chân đứng đến tê cứng, cô mới ngồi xuống bó gối.
Dáng vẻ cô đơn khiến người khác đau lòng.
- Em gái hung dữ, lại gặp em rồi!
Hà Tiết Âu nghe có tiếng đàn ông, liếc mắt nhìn thấy kế bên mình có người mang đôi giày tây được làm bằng da cá sấu rất tinh sảo, giá trị không dưới chín con số.
Thật muốn biết là người đàn ông giàu sang nào.
Cô ngẩng mặt nhìn anh ta, nhận ra là Nam Tư Huyễn liền cảm thấy phiền phức.
- Anh mau cút.
Đừng có kiếm chuyện với tôi!
Nam Tư Huyễn lại không quan tâm tới lời xua đuổi kia.
Anh ta quì một gối ngồi xuống, tay nâng cằm nhỏ của cô lên rồi xoay qua, xoay lại nhìn chằm chằm.
Trên má phải có hình bàn tay năm ngón sưng đỏ, mi mắt còn ướt, trên da còn có vệt nước mắt khô rất rõ.
- Ái chà, em gái hung dữ bị ai bắt nạt à?
- Đừng có đụng vào tôi!
Hà Tiết Âu giận dữ gạt bàn tay của Nam Tư Huyễn ra khỏi cằm mình, dứt khoát đứng dậy.
- Chồng em lại ra tay với em? Hây da, muốn bỏ nhà đi không? Tôi giúp em thoát khỏi hắn!
Cô sững người lại một chút.
Hình như cô mong câu nói này từ lâu lắm rồi nhưng trước giờ chưa có ai nói với cô.
Cô tìm mãi một người có đủ tố chất để giúp cô thoát khỏi Lục Vỹ Thần nhưng cứ như mò kim đáy bể.
Cuối cùng, vào giây phút lòng tan tim nát, tổn thương nhiều đến nỗi sắp không nhận ra yêu nữ kiêu ngạo Hà Tiết Âu nữa rồi, Nam Tư Huyễn lại trở thành người đàn ông muốn giúp cô giải thoát.
Muốn giúp cô thoát khỏi Lục Vỹ Thần?
- Tôi đâu có muốn bỏ đi? Cũng đâu có muốn anh giúp?
Hà Tiết Âu nhếch môi, cảm giác cả người tràn đầy sức sống, sự kiêu ngạo xinh đẹp của cô đây rồi.
Ai nói cô muốn bỏ nhà đi? Ai nói cô muốn thoát khỏi Lục Vỹ Thần? Cô yêu người đàn ông đó muốn chết, bảo cô đi để Hà Chỉ Nghi có thể thỏa sức chiếm dụng Lục Vỹ Thần của cô, đừng có nằm mơ!
Lục Vỹ Thần là người đàn ôn của cô, là chồng hợp pháp của cô.
Ngay cả khi hắn làm cô tổn thương thì cũng là vì cô cho hắn có cái quyền đó.
Thế giới trong mắt của Hà Tiết Âu không hề có màu hồng, vạn vật muốn sở hữu đều phải có bản lĩnh tranh giành, đến tình yêu cũng phải giành giật.
Vì vậy, chồng của cô cô không giữ còn muốn nhường cho ai.
Cho dù Lục Vỹ Thần có động lòng với Hà Chỉ Nghi thì cô cũng sẽ cứt đứt sợi dây tình cảm của họ.
Lục Vỹ Thần là của riêng cô!
Hà Tiết Âu mang theo quyết tâm lớn, không buồn nữa, mau chóng quay về nhà giữ chồng.
Chiếc điện thoại hiện 20 cuộc gọi nhỡ, cô vừa ra khỏi sân bay vừa nhắn tin phản hồi Diệp Vân: “Tôi chán rồi, mau đón tôi về nhà.”
Chưa đến năm phút chiếc Lamborghini mui trần quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt.
Diệp Vân nhìn thấy Hà Tiết Âu vui đến chảy cả nước mắt, xe chưa kịp dừng đã nhảy xuống ôm chầm lấy cô.
- Tiểu Âu, tôi sợ cậu đi mất, cậu dọa tôi sợ muốn chết a!
- Cậu không lo vui vẻ với người yêu quý hóa, còn lo cho tôi làm gì? Tôi cũng đâu phải con gái cậu.
Tần Tử Kỳ ngồi trong xe bị đá đểu liền thộn mặt.
- Hà Tiết Âu, nếu cô còn có thái độ không tốt với tôi, tôi sẽ cho cô mất chồng!
- Thôi nào, đừng cãi nhau nữa.
Lên xe rồi nói!