Hà Chỉ Nghi ngày nào cũng ở phòng khách chờ đợi, đợi được một tuần vẫn chưa hề thấy ai bước vào ngôi nhà này.
Vốn nghĩ đã thỏa được tâm nguyện, nhưng không.
Lục Vỹ Thần cho người mang cô ta về nhà chính, bản thân thì cùng em gái của cô ta chung sống ở bên ngoài.
Thử hỏi, nhà chính thì làm sao, nhà chính mà lại không có ai lui tới, chủ nhà không quay về, cửa nhà một tuần không ai mở ra, lúc nào cũng đóng chặt, Hà Chỉ Nghi ở đây có khác gì là bị giam cầm trong bí mật?
- Hà tiểu thư, tổ yến đến rồi!
Nữ hầu đặt bát tổ yến đang còn tỏa khói nóng xuống bàn.
Hà Chỉ Nghi thuận miệng hỏi một câu.
- Vỹ Thần khi nào mới về?
Nữ hầu ngẩng mặt lên nhìn, thật không thuận mắt nổi.
Hà Chỉ Nghi là người thứ ba, bị ghẻ lạnh như vậy mà còn không biết thân phận.
Vỹ Thần? Tên của ông chủ cô ta làm gì có tư cách gọi như vậy.
- Hà tiểu thư, thứ lỗi cho tôi nói thẳng.
Khi nào cô còn ở đây thì ông chủ và phu nhân sẽ không về đâu.
Cô trông ông chủ về như vậy thì mau dọn đồ rời đi đi!
Bị Hà Chỉ Nghi liếc cho một cái thù hận, người nữ hầu lại không thấy có chút sợ hãi nào.
Cần làm gì thì làm, làm xong rồi thì đi thôi, cô cũng chả muốn hầu hạ người phụ nữ không biết điều này.
Nhớ khi bà Lục còn ở nhà này, phu nhân có chút hơi cộc cằng và thẳng tính, quan hệ với ông chủ cũng không được tốt lắm nhưng lại chẳng gây khó dễ gì với người hầu trong nhà.
Nấu gì thì ăn nấy, gọi ăn cơm thì ăn cơm, chẳng hề làm ảnh hưởng đến ai.
Bù cho Hà Chỉ Nghi, ngủ với em rễ có thai còn không biết xấu hổ, đến nhà người khác bắt phải cung phụng như bà hoàng.
Có xứng không?
Hà Chỉ Nghi chỉ biết ôm hận trong lòng.
Lục Vỹ Thần và Hà Tiết Âu đúng là trốn rất kĩ, cô ta chẳng thể nào liên lạc được với họ, chẳng thể cho em gái biết được sự tồn tại của cô và một cái thai đã thành người đang ở trong nhà này.
Cửa chính đột nhiên bị mở ra.
Hà Chỉ Nghi mừng rỡ chạy ra, còn tưởng là Lục Vỹ Thần trở về.
Trước cửa chỉ có hai người phụ nữ, người thứ nhất là Hà Tiết Âu, người thứ hai là Diệp Vân.
Dẫu có chút hụt hẫng nhưng cũng không đáng buồn, mọi người cố giấu Hà Tiết Âu sự thật, Hà Tiết Âu lại tự tìm đến cửa rồi.
- Phu nhân, phu nhân đã về…
Phùng quản gia hớt hãi chạy ra nghênh đón.
Không ai ngờ được Hà Tiết Âu lại đột nhiên về nhà mà không có Lục Vỹ Thần đi theo, chỉ sợ…
- Tôi chỉ về lấy ít đồ rồi đi, mọi người làm gì thì cứ làm không cần quan tâm tôi!
Dường như Hà Tiết Âu không nhận ra sự có mặt của Hà Chỉ Nghi, cứ lạnh lùng đi lên tầng trên để lấy đồ của mình.
Thời gian này cô ở bên ngoài, không có giấy tờ tùy thân có chút bất tiện.
Nhân tiện lúc đi dạo cùng Diệp Vân, quay về nhà lấy rồi đi.
Bước vào căn phòng ngủ quen thuộc của mình, Hà Tiết Âu không khỏi chau mày.
Nội thất bị thay đổi, phong cách bị thay đổi, các thứ đồ trang trí dành cho con nít, mùi hương của căn phòng,… Căn phòng của cô bị người ta thay đổi từ lúc nào, quan trọng hơn là lại bị đổi thành kiểu bánh bèo hường phấn mà cô ghét nhất.
- Phùng quản gia!
Tiếng gọi lớn của Hà Tiết Âu vang xuống tận nhà dưới, ai cũng hớt hãi chạy ra, không biết đã có chuyện gì.
Phùng quản gia vội vã chạy lên.
- Phu nhân…
- Ai là người dám tự ý thay đổi đồ trong phòng của tôi?
- Cái này, cái này… Đồ của phu nhân được chuyển đến phòng của thiếu gia.
Còn căn phòng này bây giờ là của…
Phùng quản gia không dám nói tên, chỉ run rẩy hướng mặt sang Hà Chỉ Nghi vừa mới xuất hiện.
Hà Tiết Âu bây giờ mới nhận ra sự có mặt mờ nhạt của Hà Chỉ Nghi.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của chị gái trong bộ váy rộng thùng thình, cảm thấy vô cùng chướng mắt.
- Chị ở đây làm gì?
Hà Chỉ Nghi không biết là giả vờ hay là thật, mừng rỡ chạy đến quấn quýt bên em gái.
- Từ giờ chị sẽ sống ở đây!
- Ai cho chị ở? Ai cho chị động vào phòng của tôi?
Hà Tiết Âu hung dữ đẩy Hà Chỉ Nghi ra, Hà Chỉ Nghi càng tỏ ra vui vẻ cô lại càng cảm thấy khó chịu.
- Em… lẽ nào em chưa biết gì?
- Này bà chị, có gì thì thẳng thắng nói luôn một lần.
Đừng làm mấy cái buổi cảm ớn lạnh kéo dài câu chuyện đó nữa, tôi xem còn nhìn không nổi!
Diệp Vân cũng lên tiếng.
Hà Chỉ Nghi đành phải nghiêm túc lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói nhỏ với Hà Tiết Âu.
- Thật ra kế hoạch của chúng ta thành công rồi đó, chị mang thai của Lục Vỹ Thần rồi.
Lần này em có thể thuận lợi ly hôn rồi!
- Cái gì…
Hà Tiết Âu và Diệp Vân phút chốc không bình tĩnh được, tròn mắt nhìn lại Hà Chỉ Nghi từ trên xuống dưới một lần nữa.
Thì ra không phải gu thẩm mỹ của cô ta tệ mà là cô ta đang mặc đầm bầu.
- Chị nói… chị mang thai con của Lục Vỹ Thần.
Chuyện lớn thế này không thể đùa được đâu…
Diệp Vân thật sự không tin nổi.
Hà Tiết Âu ở bên cạnh Lục Vỹ Thần lâu như vậy còn chưa có gì, vậy mà đùng một cái chị gái của Hà Tiết Âu lại mang thai.
Chuyện này đùa cũng thấy vô lý, Lục Vỹ Thần nhìn cũng đâu phải loại ăn tạp, ăn bừa, ăn không nhìn mặt họ hàng như vậy.
- Không đùa đâu.
Đây là sự thật.
Nếu không làm sao anh ấy lại đưa tôi về đây sống chứ?
Hà Tiết Âu trong đầu hỗn độn suy nghĩ.
Lục Vỹ Thần chăm sóc cô chu đáo, yêu thương cô nồng nàn lẽ nào là vì áy náy? Để cô ở bên ngoài, không đưa cô về nhà là vì chừa chổ cho người đàn bà mang danh chị vợ này? Ha, cảm giác như bị lừa đảo vậy…