Sáng hôm sau, Lục Vỹ Thần dậy trước thay quần áo.
Vỗn cũng muốn mang Hà Tiết Âu vào tắm cùng nhưng nhìn thấy cô đang say giấc hắn lại không nỡ.
Hôm qua hắn cũng hơi tàn bạo, vắt kiệt sức của cô.
- Thần, đi đâu đấy?
Hà Tiết Âu nghe tiếng động, theo quán tính mà hỏi.
Mắt cô mở không ra, không dậy nổi.
Lục Vỹ Thần đi đến hôn vào má cô.
- Tất nhiên là đi làm rồi.
Bà Lục có muốn đi cùng không?
- Không đi.
- Được rồi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, xong việc anh lại đến đưa bà Lục về nhà!
- Ừm…
Hắn quyến luyến vuốt ve cô một chút nữa mới đứng dậy.
Váy áo bị bỏ dưới chân hắn tiện tay thu dọn.
Trước khi thật sự rời đi, không quên để lại cho cô một nụ hôn tạm biệt.
Tòa nhà Lục Thị hôm nay lại được trả về dáng vẻ bình thường, các cánh nhà báo đều không còn kiên nhẫn mà quan tâm đến đời sống riêng tư của thương nhân nữa, “Lục Vỹ Thần, chúng ta ly hôn đi!” cũng đã dừng chiếm sóng quảng cáo.
- Lục Vỹ Thần, trên văn phòng có vị khách lớn đang chờ, cậu nhanh chân lên.
Tần Tử Kỳ chờ ở cửa đã hơn ba mươi phút, nhìn thấy Lục Vỹ Thần đến liền chạy đến thúc giục.
- Vị khách lớn nào mà đến sớm hơn cả tôi thế?
- Cái này tôi không dám nói, cậu chuẩn bị chút tinh thần đi, chắc sẽ chấn động lắm đó!
- Hôm nay tôi rất vui, có gì cứ từ từ giải quyết…
Lục Vỹ Thần đương nhiên là đang rất vui.
Cả người đều toát ra hương vị của một người đàn ông đang tận hưởng hôn nhân hạnh phúc.
Kết hôn sắp được một năm, đêm qua mới được động phòng đúng nghĩa, cảm xúc quả thật hân hoan mãi không dứt.
Văn phòng chủ tịch mở cửa sẵn, bên trong có hai người đang uống trà chờ đợi.
Lục Vỹ Thần nghĩ là khách hàng đặc biệt nào đó, đưa tay chỉnh lại cà vạt rồi bước vào.
- Đây là… ông ngoại?
Hắn thật sự ngạc nhiên với vị khách lớn mà Tần Tử Kỳ nhắc đến.
Hóa ra chẳng có khách hàng nào, chỉ có ông ngoại Trương và Hà Chỉ Nghi đang chờ hắn.
- Hôm nay ông không phải làm việc à, sáng sớm đã qua tận công ty để tìm cháu?
- Ta đến biệt thự của con, Phùng quản gia nói đêm qua con không về nhà nên ta đến đây.
Nét mặt của ông ngoại Trương hôm nay không tốt, hắn nhìn ra được sự nghiêm trọng trong ánh mắt của ông.
- Có chuyện gì vậy, Hà tiểu thư cũng đến, lẽ nào Hà tiểu thư làm gì không phải ở bệnh viện nên ông đến đây trả người?
Bàn tay đang nâng tách trà của ông ngoại Trương sau lời nói của hắn nổi gân, run run, cảm giác đang rất kiềm chế cơn giận.
Lục Vỹ Thần vẫn không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì mà ông ngoại Trương lại có thái độ kì lạ như vậy.
- Ông ngoại… lẽ nào ông còn giận chuyện hôm trước, con và Tiểu Âu đã làm lành rồi!
Hắn nhìn sang Tần Tử Kỳ, Tần Tử Kỳ nhăn mặt lắc đầu.
Lạ nhỉ, hôm nay mọi người bị cái gì vậy?
- Hà Chỉ Nghi mang thai rồi!
Ông ngoại Trương chậm rãi nói từng chữ một thật rõ ràng cho đứa cháu vẫn chưa biết gì trước mặt.
- Thì sao? Hà tiểu thư muốn gửi thiệp cưới cho tôi à?
Hà Chỉ Nghi từ nãy đến giờ vẫn cúi gằm mặt xuống đất, không ngước lên nhìn hắn lần nào.
Bàn tay bấu lấy gấu váy mà vò, hành động sợ hãi đó khiến hắn cảm thấy thêm một phần kì lạ.
- Cái thai là của con!
Lục Vỹ Thần sững người.
Cái quái gì nữa vậy? Hắn với Hà Chỉ Nghi thân mật với nhau một lần, hắn còn ép cô ta uống thuốc tránh thai, chính mắt hắn nhìn thấy cô ta nuốt viên thuốc đó xuống, bây giờ mang thai là thế nào?
- Chuyện này đã kiểm tra kỹ chưa, làm sao có thể?
- Trước khi đưa người tới đây, ta đã kiểm tra rồi, chắc chắn là của con!
Một gáo nước lạnh tạt vào mặt không kịp vuốt, sốc đến ngợp thở.
Thế giới của hắn như lộn nhào mấy vòng, mọi thứ đều rối tung lên.
Chị vợ mang thai con của hắn, thì hắn nên làm gì.
- Bỏ cái thai đi!
Không có ý tưởng nào khác cả.
Dù gì cũng là sản phẩm lúc người khác lợi dụng hắn không tỉnh táo mà giở trò, tất nhiên là nên bỏ đi.
Bên tai hắn nghe một tiếng chát, trên má nóng rực, mặt hắn lệch sang một bên.
Ông ngoại Trương hoàn toàn không chấp nhận được sự lạnh lùng, dửng dung và tàn nhẫn đó của hắn.
Tắt hắn một cái cho hắn tỉnh ngộ.
Với cương vị là một người ông và là một người bác sĩ, ông coi tính mạng và đạo đức con người lớn hơn hết.
- Đàn ông dám làm không dám nhận hay sao? Ta không đến đây cho con lựa chọn, ta ép con phải nhận, nhận lấy rắc rối của con.
Đứa bé này không thể bỏ, nó đã 6 tháng rồi, thành người rồi.
Ông ngoại Trương tức giận bỏ đi.
Hà Chỉ Nghi vẫn ngồi đó mà run rẫy, không biết số phận hai mẹ con sẽ đen tối hay xán lạn.
Lục Vỹ Thần ôm đầu thở dài.
Đúng là làm khó người khác.
Hắn tốn bao nhiêu thời gian và công sức để thuần hóa được Hà Tiết Âu, cứ tưởng mọi thứ đã có được kết cục tốt đẹp thì lại xuất hiện thêm một cục nợ.
Mà cục nợ này lại chính là kiệt tác mà Hà Tiết Âu đã liều mạng hãm hại hắn trước đây.
Hắn thật sự không dám nghĩ, phải lòng một nữ yêu nghiệt lại chuốt lấy nhiều hậu quả ngoài tầm kiểm soát như vậy.
- Tần Tử Kỳ, giúp tôi đưa Hầ Chỉ Nghi về biệt thự.
- Biệt thự của ai cơ?
- Của tôi chứ chẳng lẻ của cậu?
- Tôi tưởng cậu sẽ giấu Hà Tiết Âu…
- Tất nhiên phải giấu cô ấy.
Thời gian này Tiểu Âu sẽ không về đó, mọi chuyện cứ để từ từ tôi suy nghĩ cách giải quyết.