Lục Vỹ Thần bị thôi miên bởi thứ được ví như mê tình hương gì đó, hôn hít đến không thể rời xa da thịt của Hà Tiết Âu.
Cô hôm nay cũng thật nhiệt tình, thậm chí còn mở rộng hai chân, thuận tiện cho hắn trêu ghẹo hạt châu trên miệng huyệt.
- Tiểu Âu, em thật thơm…
Hắn thật không phân biệt nỗi cảm giác của mình là thật hay giả.
Người phụ nữ đang quấn lấy hắn là Hà Tiết Âu, là bà xã độc nhất vô nhị của hắn, là người hắn bỏ thật nhiều công sức để thuần hóa.
Nếu không phải đã hơn một lần thưởng thức hương vị vừa ngọt vừa nóng của cô, hắn thật không dám nhận đây là Hà Tiết Âu từng tâm cơ hại hắn.
Lục Vỹ Thần cúi đầu, đem ngực mềm của cô cho vào miệng.
Chỉ tiếc chiếc ngực của cô quá lớn, hắn chẳng thể nuốt trọn, hắn muốn ăn cô, ăn cô đến sạch sẽ không sót lại gì.
Hà Tiết Âu nhắm mắt hưởng thụ, cơ thể cong duỗi luân hồi theo khuấy động của Lục Vỹ Thần.
Cảm giác tê dại phủ lấy thân thể, hắn càng hôn mạnh cô càng vùi ngực mình vào trong miệng hắn.
Sự yêu nghiệt của cô gặp gỡ sự cầm thú của hắn, hắn không kiềm chế liền cắn cô.
- Thần, đừng cắn, đừng cắn…
Hắn cắn vào da thịt cô không sao, này lại chọn đầu ngực mà cắn.
Lớp da mỏng manh đó làm sao chịu được răng hắn, cô mất đi khoái cảm, nơi bị cắn rát đến vô cùng.
- Ông xã, đừng cắn em đau!
…
- Thần, đừng mà…
Cô liên tục gọi tên hắn, bằng kiểu này rồi kiểu khác.
Nhưng Lục Vỹ Thần vẫn không buông tha.
Một chiếc bị cắn, bị mút.
Một chiếc bị xoa, bị nắn.
Hắn thật là bức chết cô rồi.
Hà Tiết Âu sờ soạng khắp người hắn, tìm được người em trai của hắn, động chạm khiến hắn mất tập trung.
Lục Vỹ Thần ngẩng đầu nhìn cô đe dọa, đáy mắt rõ ràng hiện lên những tia không vui, thanh âm bên trong hàm lạnh băng và tàn nhẫn.
- Nhắm mắt lại, an tâm hưởng thụ, đừng sờ mó lung tung.
Nó sẽ đâm chết em đấy!
- Thần, hưởng thụ sắp thành dày vò rồi, anh không mau lâm trận em sẽ kiệt sức mất…
Lục Vỹ Thần cười nhẹ, dùng tay lau đi lớp mồ hôi sương trên trán của cô.
- Em có cần chút men để tăng thêm sức lực không, lần trước em cưỡi anh không mệt, bây giờ chỉ nằm thôi mà không chịu được hay sao?
Gậy thịt từ từ được nhồi vào trong cơ thể cô.
Hà Tiết Âu nhăn mặt, mồ hôi không ngừng túa ra.
Miệng nhỏ của cô từ hồi a lên những tiếng đau đớn.
Hai tháng trước cô vừa mới phẫu thuật bỏ thai, có phải là vẫn chưa lành hắn hay không?
Lục Vỹ Thần không vội thu lại gậy thịt của mình, hắn ôm lấy cô vỗ về.
- Tiểu Âu, đau đến như vậy sao? Hay là chúng ta không…
- Không, không đau.
Là nóng, của anh thật là nóng, nóng chết em…
Thanh âm kiều mị the thẻ bên tai, tiếng nói mị hoặc như lửa, đem chút lý trí của hắn hoàn toàn thiêu đốt.
Hắn thật là không kiềm chế nỗi trước sự cám dỗ này, hỏa dục khó nhịn.
Hắn không cho cô nằm thoải mái nữa, trừng phạt bằng cách ép quỳ.
Hà Tiết Âu bị nóng đến mức cả người run rẩy, tư huyệt bị gậy thịt đâm vào, dù chỉ cắm một cái, cô vẫn bị kích thích đến quỳ thẳng người, thét chói tai.
Cô quỳ gối ở đó, không phải nằm bò, mà là quỳ thẳng tắp, để thuận tiện cho Lục Vỹ Thần ở phía sau đưa đẩy, mông nhỏ tận lực nâng lên, động tác nóng bỏng không tả nổi.
Tay của Lục Vỹ Thần khi đánh, khi nhéo mông nhỏ của cô.
Mỗi khi hắn cắm vào sâu một chút, thân thể của cô liền quỳ càng thẳng, mông cũng sẽ nâng cao hơn, rên la không ngớt.
Hình ảnh này càng khiến hắn điên cuồng bộc lộ thú tính.
Bàn tay to ôm lấy nét xuân của Hà Tiết Âu, mạnh mẽ xoa nắn, còn có hai đầu nụ hoa nho nhỏ, cũng bị hắn vân vê, trêu ghẹo.
- A!
Rõ ràng là đau, nhưng, khoái cảm sinh ra khi bị cường bạo kia, còn lấn át cả cái đau.
Thân mình run lên mỗi lúc một rõ, lượng lớn nước ấm trong nơi tư mật của cô tuôn ra, dọc theo hai đùi thon trắng nõn chảy xuống....
Hai thân ảnh trong đêm hòa vào nhau cuồng nhiệt.
Hà Tiết Âu không nhớ mình đã bị Lục Vỹ Thần xếp vào những tư thế xấu hổ như thế nào.
Chỉ nhớ rắng, đừng nói là không thể bước xuống giường, bây giờ cô nằm trên giường cũng cảm thấy không thoải mái.
Thân trên và thân dưới như đã tách rời nhau.
Thân trên nhức mỏi, thân dưới tê liệt.
- Lục Vỹ Thần, em khát nước!
Lục Vỹ Thần choàng áo ngủ ra ngoài lấy một cốc nước ấm mang vào.
Đối với con người, hắn có nhiều chỗ cộc cằn và tàn độc nhưng đối với người phụ nữ hắn để trong lòng, hắn rất biết cách chăm sóc.
Hà Tiết Âu uống liền một hơi hết ly nước lớn.
Sống rồi, cuối cùng cô cũng cảm nhận lại được sự sống.
- Có muốn uống thêm không?
- Không uống.
Muốn được đấm lưng!
Lục Vỹ Thần không cằn nhằng câu nào, vui vẻ ngồi xuống đấm lưng cho cô.
Đây chính là sự sủng ái tận trời mây mà cô hằng mong muốn.
Phụ nữ ai cũng muốn mình là nữ hoàng.
Cô cũng phải may mắn lắm mới được ông trời của thành phố S – Lục Vỹ Thần đội trên đầu.
Ngày tháng sau này, chẳng cần phải toan tính gì thêm nữa, cứ vậy mà hưởng thụ thôi.