Hà Tiết Âu được xuất viện lập tức rời khỏi biệt thự Lục gia.
Mặc cho bao nhiêu người trong nhà níu kéo, cô vẫn thu dọn quần áo ra đi.
Lục Vỹ Thần chỉ khoanh tay nhìn cô gói ghém đồ đạc, cô muốn đi hắn cũng đồng thuận để cô đi.
Không hiểu sao hắn càng không cản cô, cô lại càng tức giận.
Hà Tiết Âu thật sự căm ghét con người kiệm lời đó.
Nhưng thôi thì bỏ đi, thà rằng hắn không nói còn hơn là nói ra những lời tàn độc.
Cô rời khỏi ngôi nhà chết tiệt của hắn thì sớm thôi liền có thể ổn định.
Hà Tiết Âu đến nhà Diệp Vân.
Nếu lúc này cô về Hà gia nhất định sẽ bị hỏi chuyện, cô thật chẳng muốn bị làm phiền về chuyện này nữa.
Thứ mất thì cũng đã mất rồi, người bị tổn thương chỉ có một mình cô thì sao phải để nhiều người xen vào.
- Tiểu Âu, cậu định ở đây mấy ngày?
- Không biết.
Diệp Vân chưa từng cảm thấy Hà Tiết Âu có biểu cảm tệ như hôm nay.
Hà Tiết Âu trước đây chưa từng bị chọc giận, quá lắm là cảm thấy chướng mắt, ra tay dạy dỗ xong liền quay về dáng vẻ kiêu ngạo.
Diệp Vân nhìn đôi mắt đã có hốc sâu, quần thâm hiện rõ của cô mà tiếc nuối vô cùng, sự thù hận khiến cánh hồng tàn phai.
- Lục Vỹ Thần có phải… đã đuổi cậu ra khỏi nhà…
- Hắn làm gì có tư cách đó.
Là tôi tự bỏ đi!
Hà Tiết Âu vừa nghe thấy tên Lục Vỹ Thần liền quát lớn.
Diệp Vân bị tiếng quát làm cho giật bắn mình.
Xem ra Hà Tiết Âu giận Lục Vỹ Thần thật rồi, người ngoài không nên dính vào thì hơn.
Hà Tiết Âu ở nhà Diệp Vân một tháng liền, mỗi ngày chào buổi sáng bằng câu nói “Tôi phải ly hôn”.
Diệp Vân nghe câu nói ấy đến mức ám ảnh, Hà Tiết Âu với Lục Vỹ Thần giận nhau khiến cô và Tần Tử Kỳ chẳng thể làm ăn gì.
Hà Tiết Âu dành một tháng lên kế hoạch ly hôn.
Lần này cô chẳng tính kế gì với hắn nữa, trực tiếp dùng con đường ngắn nhất để cứt đứt quan hệ vợ chồng.
Cô dùng thẻ đen của hắn thuê luật sư tốt nhất thành phố giúp cô chuẩn bị thủ tục ly hôn.
Bước cuối cùng chính là gửi đến cho Lục Vỹ Thần kí tên.
Ngày đầu tiên, đơn ly hôn được chuyển phát đến toàn nhà Lục Thị.
- Tần Tử Kỳ, nếu còn để tôi thấy thứ này một lần nữa tiền lương của cậu sẽ bị cắt một nữa!
Lục Vỹ Thần thẳng tay xé đơn ly hôn rách đôi rồi vứt vào thùng rác.
Sau hai ngày không thấy hồi âm, Hà Tiết Âu chuẩn bị hẳn thùng quà chứa 100 đơn ly hôn đã có chữ ký của cô gửi đến Lục Thị.
Kết quả có khác đi một chút.
- Tần Tử Kỳ, bỏ hết vào máy cắt giấy, cắt vụn ra cho tôi.
Chuyển phát không khả thi, Hà Tiết Âu chuẩn sang Fax tài liệu.
Chuyển đến máy Fax trong phòng tổng giám đốc, Lục Vỹ Thần nhìn thấy liền đốt đi, chiếc máy vô tội bị ném vào thùng rác không tiếc tay.
Chuyển đến máy Fax của phòng thư kí, đơn ly hôn bị kẹp lẫn vào trong tài liệu công ty mang đến phòng tổng giám đốc, Lục Vỹ Thần phát hiện liền đuổi việc cả phòng thư kí.
Rồi nhân viên bắt đầu bàn tán với nhau…
“Lục Tổng đã làm gì mà bà Lục lại đòi ly hôn thế nhỉ?”
“Cuối cùng vẫn không có người vợ nào chịu được Lục Tổng.”
“Bà Lục của chúng ta thật sự rất kiên nhẫn, gửi đơn ly hôn đến liền bị Lục Tổng vứt đi, vậy mà vẫn không ngừng gửi.”
“…”
Lục Vỹ Thần nghe thấy người nào bàn tàn, im lặng điểm tên cho phòng kế toán trừ lương nửa tháng.
Hà Tiết Âu có kiên nhẫn gửi đến, hắn cũng có kiên nhẫn vứt đi.
Lục Vỹ Thần cho rằng, Hà Tiết Âu không thể gây được sức ép với hắn, hắn im lặng thêm một thời gian nữa, đợi cô chơi chán rồi sẽ chủ động tìm hắn làm lành.
Cho đến khi màn đêm phủ xuống thành phố, giờ tan tầm đã đến, người người cùng nhau gác lại công việc để về nhà.
Đèn đường rực rỡ, hôm nay cả thành phố sáng đến lạ lùng.
Lục Vỹ Thần chết lặng, tất cả các tòa nhà trong thành phố, ngoại từ tòa nhà Lục Thị, đều đồng loạt chạy một dòng quảng cáo “Lục Vỹ Thần, chúng ta ly hôn đi”.
Hắn nhìn tin nhắn thông báo trừ tiền trong tài khoản mà dở khóc dỡ cười.
- Hà Tiết Âu, em giỏi lắm.
Dùng tiền của tôi mua hết quảng cáo trên tòa nhà của cả thành phố, tôi thật sự chịu thua trước sự kiến trì của em rồi.
Các phương tiện truyền thông ngày hôm sau đều đưa lên trang nhất hình ảnh “Lục Vỹ Thần, chúng ta ly hôn đi”.
Dư luận bàn tán không ngớt lời, bộ phận quan hệ công chúng của Lục Thị mọc thêm mười cái tay cũng không thể xử lý hết hậu quả do bà Lục để lại.
- Trở thành trò cười như thế này mà con vẫn có thể ngồi im hay sao?
Ông ngoại Trương đập mạnh tờ báo xuống bàn, đứa cháu ngoại này đúng là làm ông tức chết.
Chuyện của gia đình lại trở thành chuyện của xã hội.
- Ông nói xem ngoài ngồi im thì còn có thể làm gì? Kí đơn ly hôn sao?
- Cái thằng ngu này!
Ông ngoại Trương lấy tờ báo đánh bốp vào đầu Lục Vỹ Thần một cái thật đau.
- Con ăn học nhiều để làm cái gì? Vợ chồng giận nhau mà im lặng như không có gì vậy sao?
- Cô ấy bỏ nhà đi rồi, con có thể làm gì được chứ?
- Đi xin lỗi cháu dâu ta ngay, là đàn ông vợ nói sai cũng phải cho là đúng.
Con bé bất mãn con chuyện gì thì bù đắp lại cho nó thứ đó.
Con không đưa được cháu dâu về nhà thì ông ngoại sẽ từ con luôn.