Trời Sinh Một Cặp Cực Phẩm Yêu Nghiệt

Chương 47: Tình Yêu Chưa Thành Đã Vỡ






Hà Tiết Âu tỉnh dậy sau cơn mê dài, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm.Đó là một loại phản xạ theo quán tính của trung tâm não bộ, khi ý thức bị ức chế trong khoảng thời gian dài sẽ xảy ra hiện tượng này.
Lục Vỹ Thần ở trước mắt cô, cô lập tức nắm lấy bàn tay của hắn giữ chặt.
- Lục Vỹ Thần, tôi có thai rồi!
Hà Tiết Âu nổ lực tranh giành lấy sự sống một phần cũng vì lý do này.

Cô đã không biết phải làm sao, rất hoang mang và bối rối.

Liên tục hỏi bản thân cảm thấy như thế nào, chỉ thấy rất kỳ diệu.

Cảm giác hân hoan hơn là có một hôn lễ trong mơ, nó thật sự rất khó nói.

Cô chỉ muốn gặp Lục Vỹ Thần ngay lập tức, muốn hắn biết được cốt nhục của hắn hành hạ cô đau đến thế nào.
Khác xa với tưởng tượng của cô, mặt của Lục Vỹ Thần thật lạnh, nghe một tin chấn động như vậy cũng không hề bất ngờ.

Hắn gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình của cô ra, đặt lại vào trong chăn.
- Tôi đã phá bỏ cái thai đó rồi!
Hà Tiết Âu nghe trong tim mình có tiếng đổ vỡ.


Lục Vỹ Thần không bất ngờ là vì hắn đã biết rồi.

Chỉ có cô là không biết gì, còn hớt hãi thông báo cho hắn.

Đáp lại cô chỉ có sự lạnh lùng của hắn.
Cô sờ tay lên bụng mình, mỉm cười chua chát.

Hắn nói bỏ là bỏ, còn chẳng hỏi han gì ý kiến của người mang thai như cô.

Cô còn hi vọng gì ở tên cầm thú như hắn nữa?
Tình yêu chưa thành đã vỡ.

Uổng cho tình cảm cô dành cho hắn bao nhiêu ngày qua.

Uổng cho sự hi sinh của cô, chấp nhận đánh đổi tự do giữ lấy sản phẩm tình dục của hắn.

Uổng cho sự mạo hiểm quay về làm người vợ ngoan… Tất cả mọi thứ cô làm đều trở thành uổng phí.
Hà Tiết Âu cười nhạo chính mình, bị sự sủng ái của Lục Vỹ Thần làm cho mờ mắt.

Thì ra hắn cũng chỉ xem cô như một loài thú cưng.

Danh xưng bà Lục chỉ là thứ vô nghĩa.

Thì ra trong mắt hắn cô vẫn là người phụ nữ có nhân phẩm kém, không có tư cách làm mẹ của con hắn.
Đứa con làm cô đau ở thân thể, người cha làm cô đau ở tâm hồn.

Xứng lắm, chiếc gen tàn nhẫn đó chẳng khác gì nhau.
- Ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Hà Tiết Âu nằm xoay lưng lại, không muốn nhìn thấy gương math của Lục Vỹ Thần một chút nào nữa.
Cô đuổi hắn đi, hắn liền đi.

Không nói thêm với nhau lời nào.


Sự bình thản đó lại khiến cô căm ghét hắn hơn.

Tần Tử Kỳ vì việc Lục Vỹ Thần ở bệnh viện trông chừng Hà Tiết Âu mà vất vã hơn nhiều.

Sau khi từ Địa Trung Hải trở về, ngày nào cũng có rất nhiều hợp đồng mua chương trình bảo mật được gửi đến Lục Thị, số hợp đồng đó nhiều đến mức đếm không xuể.

Tần Tử Kì phải tới lui bệnh viện liên tục để xin chữ kí xác nhận của Lục Vỹ Thần, nhiều lúc mệt đến mức muốn đốt sạch đống hợp đồng ấy đi để được nghỉ ngơi.

Hôm nay anh ta lại tới, vô tình nhìn thấy một câu chuyện buồn.
- Lục Vỹ Thần, tôi thấy Hà Tiết Âu đã rất mong chờ…
-Thì sao? Điều đó không thể thay đổi được sự thật rằng cái thai đã bị phá bỏ rồi.
Sau khi họ trở về, kiểm tra y tế mới phát hiện Hà Tiết Âu mang thai ngoài tử cung.

Những cơn đau cứ vây đến hành hạ ngay cả khi cô hôn mê bất tỉnh.

Thời gian càng két dài, hậu quả càng nguy hiểm.

Không có sự lực chọn nào khác trong tình huống đó.
- Nhưng cậu có thể giải thích rõ ràng với cô ấy.

cậu lạnh lùng như vậy không sợ cô ấy sẽ hiểu lầm hay sao?
Tần Tử Kỳ biết Lục Vỹ Thần là tên đầu gỗ, không biết nói lời ngọt ngào.


Đứng nhìn Lục Vỹ Thần đẩy mối quan hệ tưởng chừng sắp tốt đẹp đi vào hố đen, anh ta dù không liên quan vẫn cảm thấy đau lòng muốn chết.
- Tôi không nghĩ nhiều như vậy.

Tôi chỉ biết càng nhanh gọn sẽ càng an toàn cho cô ấy.
Lục Vỹ Thần giọng vẫn đều đều, sự bình tĩnh của hắn thật khiến người khác khâm phục.
- Đến Hà Tiết Âu còn coi trọng giọt máu của cậu như vậy, cậu thật sự một chút đau lòng cũng không có hay sao?
- Biết cô ấy coi trọng mà còn đào sâu vào nổi đau của cô ấy? Với tôi, Hà Tiết Âu khỏe mạnh là đủ.
- Hà Tiết Âu nhất định sẽ hận cậu!
- Cứ để cho cô ấy hận.

Miễn sao cô ấy không thể rời khỏi tôi là được.
Sự cố chấp của Lục Vỹ Thần chỉ khiến mọi chuyện đi vào ngõ cụt.

Tần Tử Kỳ lại phải chịu thua hắn, anh ta không thể cứu vớt được gì, chỉ cầu nguyện cho hai người không chém giết lẫn nhau.

Nếu điều tồi tệ đó xảy ra, người thu dọn chiến trường như anh ta sẽ là kẻ đáng thương nhất.