Lục Vỹ Thần rít một hơi thuốc lá rồi từ từ nhả khói ra.
Lâu lắm rồi mới có cảm giác phiền não.
Tần Tử Kỳ nhìn thấy liền biết hắn có tâm sự.
Với sự cứng đầu của hắn thì sẽ không dễ dàng gì mở miệng tâm sự của anh.
Từ trước đến giờ đều là anh chủ động nói chuyện trước.
- Sao thế?
- Đang suy nghĩ.
- Suy nghĩ chuyện gì?
- Có nên giết người hay không…
Hắc, Tần Tử Kỳ nghe mà đứng không vững, thật sự là sang chấn tâm lý.
Không biết điều khủng khiếp gì đã chọc giận người bạn của anh ta đến muốn giết người.
- Tần Tử Kỳ, tôi hỏi cậu một câu.
- Cậu mau hỏi đi, đừng có dọa tôi bằng bộ mặt thất thần của cậu nữa.
- Tôi muốn giấu Hà Tiết Âu đến nơi không có đàn ông ve vãn cô ấy, cậu biết đó là nơi nào không?
Hóa ra, phiễn não của Lục Vỹ Thần chính là sợ có người đàn ông khác đến cướp vợ.
Tần Tử Kỳ ôm bụng cười đến ngã nghiêng, Lục Vỹ Thần khi ghen chẳng khác gì kẻ ngốc.
- Cậu có bao nhiêu căn nhà, cứ luân phiên cùng cô ấy thay đổi chỗ ở.
Như vậy sẽ chẳng ai theo đuôi được!
- Cậu không hiểu sao, chỉ cần một ngày cũng đã có đàn ông tiếp cận cô ấy rồi.
- Thế cậu thích nước Mỹ không?
- Tôi không muốn gặp lại tên điên Nam Tư Huyễn.
Mỹ là địa bàn của anh ta.
- Sang Châu Phi.
Tôi không tin cao, to, đen, hôi Hà Tiết Âu cũng cho phép tiếp cận!
- Đàn ông Châu Phi sinh lý vượt trội lại còn làm liều, tôi rất sợ cô ấy bị cưỡng bức.
- Châu Âu? Rất văn minh lại còn lịch sự!
- Phụ nữ Châu Ây rất dễ dãi chuyện giường chiếu, Tiểu Âu sẽ học theo thói xấu.
- Châu Nam Cực?
- Cậu điên sao? Lạnh như vậy đường sinh sản sẽ tiêu biến đấy.
- Châu Á đất rộng, người đông.
Chúng ta về Châu Á nhé?
- Châu Á rộng, soái ca đông, hàng bá đạo không ít.
Tiểu Âu sẽ bị họ quyến rũ.
Tần Tử Kỳ bị thứ lý luận ngang trái của Lục Vỹ Thần bức đến phát điên, không thể nào chịu đựng sự dày vò vô lý này nữa.
Anh ta đã nói hết cả địa cầu ra rồi, nơi nào cũng không hài lòng.
Khó ưa, khó chiều, thật là đáng ghét.
- Tôi nói cho cậu biết, nếu không muốn ghen thì chỉ có 1 cách.
Giết Hà Tiết Âu, hoặc là giết hết đàn ông trên địa cầu này! Không có nơi nào giấu được người phụ nữ yêu nghiệt của cậu đâu.
Cao thủ tình trường như Tần Tử Kỳ đến đây cũng phải đầu hàng.
Lục Vỹ Thần lẽ nào không hiểu rằng giữ một người phụ nữ không an phận ở bên cạnh thì phải chấp nhận có đàn ông vây quanh cô ấy.
Khi tìm được người phù hợp hơn cô ấy sẽ ngay lập tức rời đi.
Hơn nữa giữa hai người chỉ có một giao ước lợi ích hôn nhân ràng buột, hà tất phải làm khó nhau.
- Tôi đã động lòng với cô ấy rồi, chỉ muốn tham lam chiếm cô ấy làm của riêng.
- Hà Tiết Âu xấu tính như vậy cũng động lòng được sao?
- Thế tôi không xấu tính hửm?
- Cậu là xấu tính chúa.
- Ừm.
Xấu tính và xấu tính về cùng một nhà.
Nồi nào dung nấy là cực phẩm xứng đôi.
Tần Tử Kỳ chỉ còn biết thở dài.
Nghiệt duyên thật là phức tạp.
Chuyện của hai người mà người ngoài cũng bị cuốn vào không ít.
Biết rằng chuyện Lục Vỹ Thần đã quyết thì không thể thay đổi, Tần Tử Kỳ chỉ nói thêm một lời.
- Sau này hạ cái tôi của mình thấp xuống một chút, phụ nữ nào cũng muốn được nhường nhịn.
Hà Tiết Âu cá tính quá mạnh mẽ.
Lục Vỹ Thần hung dữ lại cố chấp.
Hai cái tôi của họ cao như ông trời.
Nếu cả hai ở bên nhau, hòa thuận được là phúc.
Nhưng nếu họ cãi nhau thì người chịu trận sẽ không ai khác ngoài Tần Tử Kỳ và Diệp Vân.
Tần Tử Kỳ nói ra lời này một phần là giúp bản thân khỏi bị vạ lây, cũng là để Lục Vỹ Thần có được bí kiếp chinh phục người đẹp.
Đêm hôm đó Hà Tiết Âu uống thuốc ngủ rồi ngủ say như chết.
Lục Vỹ Thần muốn về xử tội cũng không có cơ hội.
Hắn ngồi trên ghế, chống cằm nhìn cô ngủ, thỉnh thoảng trong đầu lóe lên một vài suy nghĩ.
Ngày mai Thương hội Địa Trung Hải sẽ chính thức bắt đầu, Lục Vỹ Thần và Lục Thị đã vì ngày này mà chuẩn bị suốt một năm qua.
Lục Thị leo lên được vị trí hoàng kim trong ngành công nghệ vũ khí hay không đều dựa vào lần thông thương này.
Hơn nữa, hắn cũng đã hẹn với Hà Tiết Âu mượn cơ này mà đè bẹp Mặc Thiên.
Có lẽ hắn nên đi ngủ sớm, giữ sức khỏe và cái đầu lạnh để chiến thắng vẻ vang.
Nhưng hắn lại không ngủ được, chỉ muốn ngắm nhìn gương mặt ngoan ngoãn khi ngủ của Hà Tiết Âu.
Có lẽ hắn yêu đến điên rồi.