Đêm đầu tiên trên du thuyền lênh đênh giữa Địa Trung Hải, mọi thứ dường như bị màn đêm làm cho nhỏ bé lại.
Không gian thơ mộng, trên có trăng sáng cùng muôn vì sao, dưới có sóng biển vỗ vào mạn thuyền rì rầm.
Gió lùa vào thổi tung mái tóc mềm đen nhanh của Hà Tiết Âu.
Một mình cô đứng hóng gió trên boong tàu, những người khác đều ở yên trong phòng không chút động tĩnh.
Ngắm đến nhàm chán, Hà Tiết Âu quay trở lại phòng chờ ăn tối.
Bữa tối hôm nay được phục vụ trong phòng, thực đơn sử dụng là thực đơn cơ bản của phương Tây, bít tết và rượu nhẹ.
Hà Tiết Âu từ khi bước chân lên tàu đã kiên định giữ lấy ý chí, không tùy tiện ăn hay uống bất kì thứ gì.
Chính vì vậy mà dù bàn ăn đã sẵn sàng trước mặt, cô vẫn không động đậy đến thứ gì.
Hà Tiết Âu cứ đăm đăm nhìn Lục Vỹ Thần cầm dao, nĩa, mong đợi hắn ăn trước để an lòng.
Lục Vỹ Thần thấy cô cứ nhìn mình đắm đuối mới hỏi.
- Sao em không mau ăn, nhìn tôi làm gì?
- Tôi sợ thức ăn có vấn đề, anh ăn vào không sao thì tôi sẽ ăn.
Lục Vỹ Thần nghe thế liền đen mặt, hắc tuyến kéo dài trên trán.
- Em xem tôi là chuột bạch à? Tôi là ai mà kẻ khác dám dở trò chứ?
- Hầy, anh cứ ăn một miếng cho tôi yên tâm đi, đàn ông thử đồ ăn trước cho phụ nữ là điều nên làm mà.
Hà Tiết Âu cứ giục hắn, hắn đành phải cắt một miếng thịt bỏ vào miệng.
Nhìn thấy Lục Vỹ Thần ăn không có vấn đề gì, mắt cô vui vẻ sáng rực lên.
Đột nhiên lại có suy nghĩ, người ta không hại hắn nhưng chắc gì không hại cô.
Nghĩ thấy hợp lý, cô bèn làm mặt đáng yêu ngỏ ý với hắn.
- Hay là… anh nhường cho tôi phần ăn của anh luôn có được không?
Đôi mắt to long lanh của Hà Tiết Âu thật giống một chú chó nhỏ đáng yêu khiến người ta động lòng.
Tiếc là, trong mắt của Lục Vỹ Thần cô luôn là một con cáo nhỏ ưa tính toán và thích đòi hỏi.
Hàm ý trong sáng của cô dưới con mắt của hắn lại mang màu sắc đen tối hơn rất nhiều.
Lục Vỹ Thần một tay giữ lấy đầu cô, không muốn cho cô cơ hội trốn tránh.
Bá đạo đặt môi mình lên môi cô, cưỡng ép cô bằng sự biến thái của mình.
Lưỡi của hắn thâm nhập khoang miệng cô quấy rối, cường bạo truyền thức ăn trong miệng mình sang qua miệng cô.
Có trời cũng không biết Lục Vỹ Thần sẽ chơi trò dơ bẩn đến như vậy.
Hà Tiết Âu vùng vẫy, muốn lập tức nhã miếng thịt đó ra ngoài.
Lục Vỹ Thần đâu muốn để cô toại nguyện, khi nào cô còn chưa nuốt thì hắn sẽ không ngừng lại nụ hôn của mình.
Hà Tiết Âu vẫn là đấu không lại sức lực với hắn, nuốt oách miếng thịt xuống bụng cho xong.
Lục Vỹ Thần cuối cùng cũng chịu ngừng lại.
- Thứ độc như tôi em còn ăn được, chút đồ ăn này có gì đáng phải sợ hửm?
Hậm hực dùng tay quệt ngang miệng, cô muốn lau sạch những thứ tạp chất còn sót lại trên môi.
Hắn ăn sạch cô rồi còn dám trêu ghẹo cô.
- Ăn anh còn chưa biết độc gì, không khéo lại tạo ra thêm được một mạng người thì có.
Lục Vỹ Thần bị câu nói của cô làm rơi vào khoảng trầm mặc một lúc lâu.
Ánh mắt dần dần bị nhu tình phủ kín.
Hắn vẫn duy trì khoảng cách nóng bỏng của mình với cô, hình như còn có ý muốn khoảng cách này được thu hẹp hơn nữa.
- Để giữ em ở bên cạnh mình, tôi có thể nuông chiều em đến vô tận.
Nhưng nếu em muốn rời khỏi tôi, tôi sẽ không ngại mà hành hạ em.
Tôi cho em lựa chọn, để tôi sủng em hoặc để tôi dày vò em.
Đương nhiên em không có con đường nào để thoát thân cả.
Phải thừa nhận một điều rằng, tâm tư của Lục Vỹ Thần đã thay đổi rất nhiều kể từ sau khi đoạn kí ức đau thương với Cố Vi bị khơi gợi lại.
Cú sốc tình cảm quá lớn trở thành một loại ám ảnh tâm lý nặng nề.
Hắn không muốn mình bị bỏ rơi, càng không cho phép ai bỏ rơi hắn, chỉ có hắn mới được bỏ rơi người ta.
Cái ngày Hà Tiết Âu bị hắn sỉ nhục, bị hắn xé rách quần áo trước mặt người làm trong nhà, hắn đã phạm vào sự tổn thương lớn nhất đối với một người phụ nữ.
Hắn nhìn thấy những giọt nước mắt ngoan cường của cô, tổn thương nhưng quyết không qui phục, hắn nhìn thấy quá khứ của hắn.
Sau khi tình yêu tan vỡ, cuộc đời mà hắn trãi qua hoàn toàn là sự căm phẫn, khóc trong uất hận.
Kể từ ngày hôm đó trở đi, Lục Vỹ Thần yêu bản thân bao nhiêu thì yêu Hà Tiết Âu như vậy.
Hắn đã quyết định rồi, người khác có thể rời khỏi hắn nhưng cô chắc chắn không được.
- Tiểu Âu, nếu em không yêu tôi thì em có trung thành với tôi không?
Hà Tiết Âu nghe thấy chỉ muốn tát cho hắn một cái để hắn tỉnh lại.
Hỏi khó thì thôi đi, rõ ràng hắn đâu có cho cô lựa chọn.
Nhưng mà dù sao hiện tại cô vẫn chưa tìm được người đàn ông nào có điều kiện tốt hơn Lục Vỹ Thần, cũng không tin người đàn ông nào hơn Lục Vỹ Thần, cho nên không ở bên cạnh hắn thì cô biết ở với ai.
- Dạo này anh bị cái gì thế, hành động cũng kì lạ, nói năng cũng kì lạ.
- Đừng nói gì khác, em chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi!
- Đượcccc.
Tôi trung thành với anh, tôi là người có nghĩa khí lắm.
Anh giúp tôi thì tôi phải giúp anh thôi.
Nghe được lời này của cô, Lục Vỹ Thần vui vẻ lên hẳn.
Hắn đỡ cô ngồi lại ngay ngắn rồi lấy trong túi áo ra một vật được gói lại kĩ càng đặt vào trong lòng bàn tay cô.
Hà Tiết Âu liền nhăn mặt hỏi.
- Đây là cái gì?
- Đây là mạng sống của hai chúng ta.
- Hả?
Hà Tiết Âu như rớt cả tim ra ngoài, lại tình huống quái quỉ gì nữa thế? Lẽ nào linh tính của cô thật sự đúng đến vậy, chiếc du thuyền này thật sự nguy hiểm?
Lục Vỹ Thần bịt miệng cô lại, ra hiệu im lặng.
Kê miệng sát vào tai cô nói nhỏ.
- Đây là bản sao duy nhất chương trình mã hóa tường lửa an ninh của Lục Thị.
Bản gốc tôi giữ, cái này tin tưởng giao lại cho em.
Nếu thương hội này thành công em sẽ có nhiều lợi ích lớn, nếu tôi và em làm mất con chip thì chúng ta sẽ chết.
- Nguy hiểm như vậy anh còn giao cho tôi làm cái gì?
- Chẳng phải tôi đã nói em chỉ được đánh thua một mình tôi thôi hay sao.
Tôi trông cậy cả vào em đấy! Giờ thì mau ăn đi, đồ ăn đã lạnh hết rồi.
Hà Tiết Âu cảm thấy trong ngực mình có một quả tạ lớn, Lục Vỹ Thần còn đề phòng đến như vậy thì phi vụ này chắc chắn không dễ ăn rồi.
Bình thường cô đã khó ăn khó ngủ, giờ còn phải mang sứ mệnh bảo vệ con chip này thì tuổi thọ của cô sẽ giảm đi 10 năm mất.