- Anh không biết nói dối thì đừng cố, khó nghe chết đi được.
Trước giờ tôi cũng ở đây một mình đấy thôi.
Hà Tiết Âu tất nhiên không thể cảm thụ được chiêu trò đường mật của Lục Vỹ Thần.
Cô nghe hắn độc mồm độc miệng, nói lời chua cay quen rồi.
Hắn thay đổi giọng điệu như thế, cô chỉ nghĩ do hắn uống nhầm thuốc.
- Trước đây là trước đây.
Từ giờ không vậy nữa…
Hà Tiết Âu nhìn hắn dò xét.
Cảm thấy thượng đế thật kì diệu, có thể tạo ra được cho con người một đôi mắt biểu hiện mọi thứ.
Cô nhìn vào mắt Lục Vỹ Thần, lại có thể nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng, hai thân hòa làm một của hai người.
Gò má nóng lên vì xấu hổ, cô liền cuối đầu xuống ăn cơm.
Có Hà Tiết Âu ở trong tầm mắt, tâm trạng của Lục Vỹ Thần trở nên thật tốt.
Hắn nói tiếp.
- Thật ra thì… hôm qua nghỉ việc, hôm nay lại đi làm trễ nên bị phạt không được cấp cơm trưa.
Hà Tiết Âu đã định bụng sẽ mặc kệ hắn rồi nhưng hắn cứ nói những lời khiến trong lòng cô vô cùng ngứa ngáy.
Lời hắn nói đến chó cũng không tin được, lại nói với cô làm gì.
Thật là nhảm nhí.
- Bản thân là tổng giám đốc lại nói như thể là một nhân viên chạy việc vặt.
Một bữa cơm cũng không thể ra ngoài ăn à?
Lục Vỹ Thần buông đũa.
Thái độ như sắp nói ra một việc gì đó rất trọng đại.
- Em nói thế sao được chứ.
Tôi phải tiết kiệm tiền để nuôi em, sau này biết đâu còn phải nuôi con em.
Hà Tiết Âu liền bị sặc cơm.
Tên điên này còn căn bệnh quái dị nào mà cô chưa biết nữa? Hay cho câu tiết kiệm tiền nuôi vợ, nuôi con, tiền của hắn ăn ba đời cũng chưa thể hết nữa là.
Hình mẫu người đàn ông vì gia đình này không hợp với Lục Vỹ Thần, cũng không thể là Lục Vỹ Thần.
Xu hướng chống đối xã hội của Hà Tiết Âu có lẽ đã đạt đến giới hạn không thể khống chế, Lục Vỹ Thần nói điều gì cũng cảm thấy không vừa tai.
Những tưởng cuộc đối thoại nhảm nhí này còn kéo dài, ai ngờ tiếng chuông từ chiếc điện thoại nào đó vang lên, gượng gạo lại biến thành căng thẳng.
Lục Vỹ Thần liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang để bên cạnh Hà Tiết Âu.
Là chiếc điện thoại mà hắn giao cho cô, nó nằm im lặng trên mặt bàn, không hề có bất kì dấu hiệu gì cho thấy đã đổ chuông.
Nếu đã không phải điện thoại của hắn, cũng không phải điện thoại hắn đưa cho cô, vậy có nghĩa là…
Tiếng gầm nhẹ của Lục Vỹ Thần khiến Hà Tiết Âu nổi da gà.
Đương nhiên cô biết tiếng chuông điện thoại kia từ đâu mà ra, chính là từ chiếc điện thoại mà cô đã trấn lột của Diệp Vân trước kia.
Bao lâu nay vẫn tùy ý sử dụng, chẳng sợ bị phát hiện, vậy mà hôm nay Lục Vỹ Thần đột nhiên về nhà buổi trưa, cô không lường được mà chẳng dấu đi.
Hừm, phát hiện thì phát hiện, Hà Tiết Âu cô sợ chắc.
Thay vì cố tình tìm đường trốn tránh, cô thẳng thắng rút chiếc điện thoại để trong túi ra, quang minh chính đại đặt lên bàn.
Cùng lắm với tội gian lận này thì bị hắn đánh một trận, chút đau đớn thân thể này cô đã quen rồi.
- Là tin nhắn thoại!
Hóa ra tiếng chuông vừa rồi là tin nhắn của Mặc Thiên, nhìn thấy tên là chẳng muốn đọc.
Lục Vỹ Thần vẫn chăm chú dùng bữa, tỏ vẻ không quan tâm nhưng đại ý là mau chống tự khai báo.
- Bật loa ngoài!
Hắn chẳng cần hỏi trước là ai, dùng giọng nói thâm trầm, lạnh lẽo của bản thân ép buộc cô.
Hà Tiết Âu cảm thấy yêu cầu này không có gì khó.
Hắn không nói cô cũng sẽ mở loa ngoài cho hắn cùng nghe.
Cô rất muốn biết tên đàn ông cặn bã dám lừa tình cô muốn dở trò gì.
Chuyện ở quán Bar hôm đó cô vẫn còn chưa trả đũa lại anh ta, anh ta đã tự liên lạc với cô.
“Tiểu Âu, nghe anh giải thích.”
“Tiểu Âu, anh chỉ mới biết được sự tình, đây chỉ là hiểu lầm.”
“Xin lỗi Tiểu Âu, anh không biết có người ngấm ngầm sau lưng giở trò.
Em có ổn không? Nếu em nói không ổn anh nhất định sẽ làm chủ cho em, giải quyết chuyện này thật công bằng.”
Ha ha, sao đàn ông xung quanh cô đều có bệnh điên thế này nhỉ? Có biết mình đang nói nhảm hay không? Hà Tiết Âu vứt điện thoại ra bàn, cười lớn.
Mặc Thiên này là bắt chước phim truyền hình hay sao, nói mấy lời sáo rỗng này nghĩ có ích lợi gì.
Muốn làm chủ cho cô, anh ta đếch có tư cách.
- Không trả lời anh ta sao?
Lục Vỹ Thần nhìn cô, gương mặt vô cảm, giọng nhạt.
- Anh nghĩ thế nào?
- Không nghĩ thế nào cả!
Hà Tiết Âu nhíu mày.
Rõ ràng là rất để ý mà lại giả vờ vô tâm.
Lúc cần nói lại không chịu nói.
- Người ta muốn làm chủ cho vợ anh, anh có đồng ý không?
Lần này là đến lượt Lục Vỹ Thần cười lớn, điều này cũng cần phải hỏi sao.
- Hắn không xứng! Chỉ có tôi mới đủ tư cách làm chủ cho em.
Có điều…
- Có điều gì?
- Muốn tôi làm chủ cho em, em phải trả giá.
Giá thì rẻ thôi, sau này thay vì cùng em ăn cơm thì tôi sẽ ăn em.