Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 85: Nhất định




Hoàng thượng nhìn phong thư trong tay, nửa ngày sau mới đứng dậy.

Trên tờ giấy chỉ có một câu, “Hôn kỳ của tiểu thư đã tới, trừ Tiêu Quý lưu thủ, chúng tướng thỉnh chỉ hồi kinh, mong Hoàng thượng ân chuẩn.”

Một hồi lâu sau, Hoàng thượng lại đi trở về bên cạnh bàn, cầm lấy bút lông viết một chữ thật to, “Chuẩn!”

—————–

Một ngày này, trời trong nắng ấm.

Lãng nhi ngồi trong lòng Kỳ An, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, “Nương, ở đây có tiểu muội muội sao?”

Kỳ An buồn cười vuốt tóc hắn, “Sao Lãng nhi biết được là tiểu muội muội?”

Lãng nhi cẩn thận sờ một chút, vừa chạm vào lại rụt tay rất nhanh, “Lãng nhi muốn có muội muội, nương có thể sinh một muội muội không?”

“Chuyện đó nương không quyết định được.”

“Người có thể quyết định là phụ thân sao?” Lãng nhi chớp chớp mắt, “Phụ thân hiểu rõ nương nhất, nương nói cho phụ thân biết nương muốn sinh một muội muội, phụ thân nhất định sẽ phóng một muội muội vào trong bụng nương. Nương, nương đi nói với phụ thân được không?”

“Lãng nhi!” Kỳ An ôm chầm hắn, lau mồ hôi trên mặt hắn, “Không thể như vậy nha, mặc kệ là đệ đệ hay muội muội đều là con của nương. Lỡ đó là một tiểu đệ, hắn nghe thấy Lãng nhi nói sẽ rất buồn a!”

Lãng nhi nghiêm mặt nửa ngày, cúi đầu đặt tay lên bụng Kỳ An, “Cục cưng đừng buồn nha, ca ca thương ngươi!”

Sau đó, ghé vào tai Kỳ An, nhỏ giọng nói, “Nương, nếu là một đệ đệ, chúng ta về sau lại sinh thêm một muội muội được không?”

Kỳ An hôn nhẹ lên mặt hắn, “Tại sao Lãng nhi lại muốn có muội muội?”

Lãng nhi suy nghĩ hồi lâu mới cố gắng kiễng chân ôm cổ nàng, vỗ vỗ lưng nàng, “Bởi vì nương luôn nhớ tới Sở Sở tỷ tỷ, nên chúng ta muốn có muội muội, sẽ gọi nàng là Hiên Viên Sở Sở. Như vậy, chúng ta không có Sở Sở tỷ tỷ thì sẽ có Sở Sở muội muội, nương sẽ không phải khóc nữa.”

Trong lòng ấm áp, Kỳ An ôm chặt Lãng nhi. Một lâu sau mới buông ra, nhéo nhéo má hắn, “Lãng nhi, nương rất vui. Nhưng Sở Sở tỷ tỷ là Sở Sở tỷ tỷ, muội muội là muội muội, về sau Lãng nhi nhà chúng ta vừa có Sở Sở tỷ tỷ lại có cả muội muội, nhất định sẽ rất hạnh phúc. Nếu Sở Sở tỷ tỷ biết Lãng nhi đem tên nàng cho người khác sẽ nói Lãng nhi không ngoan đó!”

Sở Sở vĩnh viễn chiếm một vị trí bất biến trong lòng nàng, không thể thay thế, cũng không muốn thay thế.

Nỗi đau mất đi Sở Sở chính là quá khứ không thể xóa nhòa. Nàng sẽ nhìn thẳng vào, sẽ nhớ tới để càng quý trọng hạnh phúc hiện tại.

Nên nàng nói, “Giờ phút này, người ta yêu nhất chính là tiểu Lãng nhi nhà chúng ta!”

“Lãng nhi sớm biết mà!” Lãng nhi thỏa mãn reo lên. Nương đương nhiên yêu hắn nhất, hắn luôn biết mà.

“Tiểu thư!” Quản gia lau mồ hôi chạy tới.

Sắc mặt Trường Khanh biến đổi, hắn cảm thấy mỗi lần lão quản gia tiến vào với vẻ mặt này, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.

“Tiểu thư, Lạc Hoài Lễ tướng quân tới chơi.”

Lạc Hoài Lễ? Mí mắt Trường Khanh giật một cái, không biết vì sao cảm thấy thanh kiếm bên người có chút nóng nảy.

“Hắn có chuyện gì?” Kỳ An quay đầu hỏi. Nếu như việc không quan trọng, thật sự là không muốn gặp hắn.

Quản gia nhìn Lãng nhi trong lòng nàng, liên tục lau mồ hôi, “Lạc tướng quân nói hắn muốn gặp Lãng nhi thiếu gia.”

Kỳ An nhìn hài tử một cái, không nói gì.

“Nương?” thấy nàng trầm mặc, Lãng nhi cúi đầu gọi một tiếng.

Kỳ An mím môi, xoa xoa đầu hắn. Quản gia đứng yên một bên nhìn thần sắc nàng.

Kỳ An thở dài, quay đầu nói, “Để hắn vào đi!”

Cho dù vợ chồng đã ly hôn, cho dù không muốn Lãng nhi gặp hắn, nhưng hắn cũng có quyền thăm hỏi chứ?

Lạc Hoài Lễ đi vào, vẫn còn ặc triều phục, anh khí bức người. Ngay cả Lãng nhi cũng trộm liếc mắt đánh giá vài lần mới lùi lại trong lòng Kỳ An.

“Tiểu Thất!” Lạc Hoài Lễ cười nhìn Kỳ An rồi mới quay sang nhìn Lãng nhi, nụ cười trên mặt trở nên sáng ngời, “Lãng nhi!” hắn chờ mong nhìn Lãng nhi.

“Lạc thúc thúc!” Lãng nhi kêu một tiếng, quang mang trong mắt hắn thoáng tối sầm, rồi lại khôi phục rất nhanh, cười lên, “Ngoan!”

Sau đó là lặng im, lặng im khiến người ta khó chịu.

“Lãng nhi!” Lạc Hoài Lễ đến gần vài bước, ngồi xồm xuống, “Ta có thể ôm con một cái không?”

Lãng nhi không động đậy, chỉ không ngừng nhìn hắn.

Kỳ An đánh giá thần sắc hắn một chút, hỏi “Ngươi định đi đâu?”

Lạc Hoài Lễ quay đầu, nửa ngày mới nhẹ nhàng cười, trong tiếng cười chứa đựng chua sót, “Tiểu Thất, đúng là nàng hiểu ta.”

Kỳ An không nói gì, hai tay vội vàng vuốt vuốt nếp nhăn trên quần áo Lãng nhi.

Lạc Hoài Lễ cũng không tiếp tục, nói tiếp chỉ thêm đau lòng mà thôi.

Hắn nói nhanh, “Vài vị tướng Tiêu gia lĩnh chỉ hồi kinh, trong quân thiếu người, Hoàng thượng điều động người bổ sung, ta cũng ở trong số đó.”

Hồi kinh? Kỳ An nhìn Trường Khanh, Trường Khanh lại nhìn chằm chằm mặt đất, nghiên cứu mấy con kiến đang bò qua.

Kỳ An day trán, không phải là nguyên nhân nàng vừa nghĩ tới chứ? Quân Tiêu gia là vì hôn lễ của nàng? Nàng vốn nghĩ Tiêu Vinh chỉ chọn vài đại biểu đến thôi, hiện tại xem ra động tĩnh vô cùng lớn đây. Thật đau đầu! Có đôi khi không thể không nói, đám già trẻ kia tùy hứng đúng là làm người ta phát điên. Ai nói bọn họ cơ trí bình tĩnh, lấy một chọi trăm? Thật sự hoài nghi, không biết quân đội kia dũng mãnh thiện chiến như thế nào, lại trừng mắt nhìn Trường Khanh một cái.

Trường Khanh là ai? Đó chính là người ở bên nàng nhiều nhất, lập tức hiểu ý nàng, “Tiểu thư, hiện giờ cũng không có chiến sự, Tiêu thúc thúc bọn họ rời đi một thời gian cũng không sao. Huống chi, đã có các phó tướng ở lại, nếu mọi chuyện xảy ra đều phải dựa vào bọn Tiêu thúc thúc, hừ, như vậy bọn người kia cũng phải rèn rũa thêm nữa.”

Lạc Hoài Lễ lại nhìn về phía Lãng nhi, nói, “Ta đi, ba tháng sau sẽ về.”

“Sao lại lâu như vậy?” Kỳ An có chút kinh ngạc.

Lạc Hoài Lễ cười cười, “Còn có vài việc muốn làm. Sẽ rất lâu không gặp được, Lãng nhi, có thể ôm ta một cái không?”

Kỳ An cúi đầu, không hỏi vì sao hắn lại rời đi lúc này, cũng không hỏi bằng vào thân phận của hắn, loại chuyện này không cần hắn đích thân làm.

Lạc Hoài Lễ cũng không nói, là hắn tự nguyện xin đi.

Nhìn thê tử mình yêu sâu sắc từng bước một rơi vào vòng tay người khác, hắn không tự tin có thể chịu được nỗi đau xót này.

Lại nhớ tới lúc trước, khi hắn và Long Liên thành thân, tiểu Thất làm sao có thể cười mà nhìn; nghĩ đến lúc hắn ôm Long Liên vào lòng, tiểu Thất trằn trọc thế nào. Đúng là không tự mình trải qua sẽ vĩnh viễn không hiểu được.

Trong lòng có chút chua chát, Kỳ An đứng dậy, nói với Lãng nhi, “Lãng nhi ở đây chơi cùng Trường Khanh thúc thúc một lát, nương hơi mệt, nương về phòng trước.”

Lãng nhi nhìn Lạc Hoài Lễ một cái, miệng liền mếu, kéo áo Kỳ An, “Nương, Lãng nhi cùng nương và tiểu bảo bảo đi ngủ!”

Kỳ An giật mình quay đầu đi, “Lãng nhi, ôm thúc thúc một cái được không?”

Lãng nhi nhìn nàng, sụt sịt mũi, đi tới trước mặt Lạc Hoài Lễ.

Lạc Hoài Lễ giang tay ôm hắn, ôm thật chặt, mắt cay cay, có cái gì đang muốn trào ra.

Tiểu hài tử bé bỏng trong lòng đúng là nên được bảo vệ thật tốt, sao hắn lại bỏ lỡ?

“Lãng nhi, Lãng nhi…” hắn gọi, thanh âm dần dần khàn khàn.

Lãng nhi không rên một tiếng, ngoan ngoãn để hắn ôm.

Một hồi lâu sau Lạc Hoài Lễ mới bình tĩnh lại, hôn một cái lên trán Lãng nhi, buông hắn ra, “Lãng nhi, con phải ngoan ngoãn nghe lời nương, ta trở về sẽ tới thăm con.”

Lãng nhi nhìn hắn, đôi mắt to chớp chớp, “Lãng nhi từ trước tời giờ đều rất ngoan, vẫn rất nghe lời nương.”

“Đúng! Lãng nhi đương nhiên rất nghe lời!” Không nghe lời, là hắn. Lạc Hoài Lễ hít sâu một hơi, đứng dậy, “Tiểu Thất, cám ơn nàng. Ta đi trước!”

“Ân!” Kỳ An cúi đầu lên tiếng.

Lạc Hoài Lễ xoay người sải bước rời đi. Hắn đi rất nhanh, không hề quay đầu lại. Nhưng tấm lưng thẳng và cứng rắn kia lại chứa đựng vài phần hiu quạnh.

Kỳ An không nhìn hắn. Có một số việc, một số người, một khi bỏ qua, sẽ thật sự biến mất.

Lãng nhi là bảo bối của nàng, là bảo bối nàng vượt qua tuyệt vọng bi thương mà có.