Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 53: Hứa hẹn




“Tiểu thư nhà ta đâu?” Trường Khanh không quanh co lòng vòng, đứng trong đại sảnh Lạc phủ, ngắn gọn hỏi Kim Vân.

Kim Vân kinh ngạc, “Trường Khanh, mấy ngày nay đều do Hồ thái y thay thuốc, tiểu Thất không tới.”

Trường Khanh nhếch miệng, “Lạc tướng quân đâu?”

Long Liên ngẩng mạnh đầu lên, “Tỷ tỷ và tướng công ở cùng một chỗ?”

Trường Khanh lạnh lùng nhìn lại, “Tiểu thư nhà ta không có muội muội, Liên phu nhân chớ gọi sai. Nếu Lạc tướng quân không ở đây, Trường Khanh cáo từ.”

“Trường Khanh!” Long Liên chạy lên vài bước thì Trường Khanh đã bước ra ngoài.

Tiểu thư không ở đây, Lạc phủ càng thêm làm cho người ta khó thở.

Đúng lúc đi tới cửa, gặp ngay Lạc Hoài Lễ. Mặt đối mặt.

Trường Khanh đưa tay, mũi kiếm lạnh lẽo vung lên, “Tiểu thư nhà ta đâu?”

Lạc Hoài Lễ bị bất ngờ, ngón tay đưa ra giữ lấy thân kiếm, hiển nhiên không kịp với tốc độ của Trường Khanh. Lúc thấy người đối diện là Trường Khanh, Lạc Hoài Lễ mới thấp giọng nói, “Trường Khanh?”

Sắc mặt Trường Khanh trầm mặc như mặt nước, cũng không nhiều lời, “Tiểu thư nhà ta đâu?”

“Tiểu Thất đã trở về rồi.” nhớ tới bóng dáng kia dần biến mất trong bóng tối, trong lòng hắn lại là đau.

Một âm thanh nhỏ vang lên, bảo kiếm vào vỏ, Trường Khanh cúi đầu bước đi.

“Trường Khanh, tiểu Thất…?” Lạc Hoài Lễ níu hắn.

Trường Khanh ngừng bước, cũng không xoay người lại, một lát mới nói, “Lạc tướng quân, tiểu thư nhà ta và ngài đã không còn quan hệ gì, thỉnh ngài chú ý xưng hô, đừng mang phiền toái tới cho tiểu thư. Còn nữa, hơn mười vạn người Tiêu gia quan tâm tiểu thư nhà ta là đủ rồi, không cần làm phiền tới tướng quân.”

Ngẫm lại, lại bổ sung, “Đúng rồi, phí chữa bệnh của tiểu thư nhà ta là vạn lượng bạc trắng, sau khi Lạc thượng thư sau khi khỏi bệnh thì đưa tới vương phủ, Trường Khanh cũng sẽ không qua đây để lấy.”

Cũng không quản Lạc Hoài Lễ phản ứng thế nào liền bước đi.

Hắn đi thực nhanh, nắm tay nắm chặt.

Chạy đi hơn mấy dặm mới thoáng bình ổn lại, “Chán ghét, chán ghét, chán ghét!” Trường Khanh vừa hét vừa lấy chân đá đám đá dưới đất ra xa.

Thật sự là khi thấy có chuyện dây dưa với đám người kia, hắn liền không nhịn được, tay chân ngứa ngáy.

—————

“Cha, khi nào nương mới trở về?” Lãng nhi đưa mắt ra ngoài trông ngóng.

Hiên Viên Sam cũng đầy mặt ưu tư nhìn về phía Khinh Ngũ.

Khinh Ngũ di di bàn chân, “Vương gia, Khinh Vương vừa mới đi xem, phòng tiểu thư không có người, hơn nữa cửa trước cửa sau đều đã phân phó, chỉ cần nhìn thấy tiểu thư trở về lập tức đến bẩm báo vương gia.”

Trường Lan vuốt đầu Lãng nhi, “Tiểu thiếu gia ngoan, trước tiên ăn cái gì nhé?”

Lãng nhi kiên quyết, “Không, Lãng nhi phải đợi nương về mới ăn.”

Ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng vang lên, hai mắt Lãng nhi sáng lên, lập tức nhảy từ trên ghế xuống, “Nương?”

Người bước vào là quản gia, trên mặt lấm tấm mồ hôi, “Tiểu thư đã trở lại!”

Hiên Viên Sam đứng lên phóng đi.

“Vương gia, tiểu thư là từ cửa sau vào, đã trực tiếp về phòng rồi.” Hắn càng nói càng lớn tiếng, chỉ sợ người đang mải chạy kia sẽ không nghe thấy.

Lãng nhi kéo Trường Khanh chạy.

“Nương!” Hắn vừa chạy vừa gọi.

Kỳ An đương nhiên nghe thấy, “Lãng…!” theo thói quen định trả lời, nhưng vừa hé miệng liền đau tới mức hít thở không thông.

Lãng nhi cũng đã chạy vội tới ngoài phòng, đập cửa ầm ầm, “Nương!”

Kỳ An thở dài, tiểu tử kia lại ương bướng rồi.

Nàng soi gương, vén lại tóc, cẩn thận lấy tóc che cổ, lại vặn đèn nhỏ lại mới ra mở cửa.

“Nương!” Cửa vừa mở ra, Lãng nhi liền nhào vào.

Kỳ An ngồi xổm xuống ôm đầu hắn, hôn lên trán hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Nương, hôm nay Tiêu thúc thúc khen Lãng nhi học bắn tên rất tốt! Hắn nói Lãng nhi tiến bộ còn nhanh hơn cả một số thúc thúc và ca ca khác!” Lãng nhi đắc ý khoe, chờ mong nhìn nàng.

Hài tử, có lẽ đúng là di truyền gene của Tiêu gia đi, bất luận là võ công hay là bắn cung, đích thật là rất có thiên phú.

“Oa, lợi hại như vậy a!” Nàng phối hợp nói.

Lãng nhi chớp chớp mắt, lại đáng thương vươn đầu ngón tay ra, “Nương, nhưng đầu ngón tay của Lãng nhi bị thương rồi, đau quá!”

Kỳ An cả kinh, vội vàng cầm tay hắn lên xem, ngón tay trắng nõn nà đã đỏ ửng lên, lấm chấm có thể thấy được tơ máu, thoạt nhìn tâm nàng liền thấy đau.

“Trường Lan, mang thuốc đến!”

Lãng nhi vì thế mà cảm thấy mỹ mãn dựa vào ngực Kỳ An, nhìn nương cẩn thận bôi thuốc cho hắn.

“Nương, Lãng nhi còn chưa ăn cơm, đều tại nương, khuya như vậy còn không trở lại.” Thanh âm nho nhỏ trách cứ.

Ăn cơm? Giờ nàng cũng thực không có cách ăn cùng với hắn.

“Ân, tại nương. Giờ phạt nương ngồi bên cạnh nhìn Lãng nhi ăn.”

Lúc này Hiên Viên Sam cũng đã đến nội viên, thấy vậy cũng không vội đi tới.

Chỉ có vẫy tay, một bóng đen liền xuất hiện bên cạnh hắn.

Hắn quay đầu nhìn sang Khinh Ngũ.

Khinh Ngũ liền tiêu sái tiến đến trước mặt kẻ đang quỳ gối, “Dạ, đã xảy ra chuyện gì, mau kể lại, không được bỏ sót.”

“Lạc Hoài Lễ cùng tiểu thư ra phố, tới bờ sông, sau lại tới rừng cây, thoạt nhìn thì đều là những nơi hai người đã từng đến. Lạc tướng quân liên tục nói chuyện, tiểu thư từ đầu tới cuối lại không hề mở miệng.”

Hiên Viên Sam nghe, thần sắc khó đoán, một hồi lâu sau mới dương tay, Khinh Ngũ tiếp tục nói,

“Ngươi không rời đi lúc nào chứ?”

Dạ cúi đầu, “Không có.”

Thần sắc Hiên Viên Sam càng thêm nghiêm túc, “Sao nàng lại thay quần áo?”

Dạ ngẩng đầu lên, tựa hồ kinh ngạc làm sao Vương gia có thể chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt này.

Hiên Viên Sam nhìn thấy hắn như vậy, gân xanh trên tay nổi lên. Dạ chỉ cảm thấy một cỗ lãnh ý đánh tới, “Bốp!” một cái tát liền giáng thẳng xuống mặt hắn, khóe miệng tràn ra một dòng đỏ sẫm.

Dạ vội vàng dập đầu, ngay cả thanh âm cũng phát run, “Vương gia!”

“!” Khinh Ngũ tự nhiên cũng cảm nhận được vương gia đang tức giận sôi trào, thanh âm cũng run rẩy.

“Dạ chỉ rời đi một lúc, bởi vì, bởi vì Lạc Hoài Lễ đột nhiên ôm tiểu thư, tiểu thư cũng không giãy dụa, Dạ thấy cử chỉ bọn họ thân mật, không tiện nhìn nên mới đi ra xa một chút.”

Hít vào một hơi, lại tiếp tục, “Ai ngờ chỉ trong chốc lát đã nghe Lạc Hoài Lễ kêu to tên tiểu thư rồi vội vã ôm tiểu thư vào phủ Hồ thái y.”

Mặt Hiên Viên Sam trắng bệch, đứng xa vài bước mà Khinh Ngũ vẫn cảm giác được lãnh ý.

Qua một hồi lâu, Hiên Viên Sam mới làm thủ thế với Khinh Ngũ,

Khinh Ngũ vội vàng hỏi, “Tiểu thư có bị thương ở đâu không?”

Dạ không dám ngẩng đầu lên “Lạc Hoài Lễ võ công không kém cho nên Dạ đi khá xa, nghe không rõ bọn họ nói cái gì, nhưng xem thần thái tiểu thư thì tựa hồ vẫn chưa bị thương.”

Khinh Ngũ nói, “Được rồi, đi xuống lĩnh phạt đi!”

Dạ thở nhẹ ra, “Dạ!”

May mắn chỉ là bị phạt, hắn còn tưởng rằng sau khi vương gia nghe những lời kia sẽ chém đầu hắn. Nhưng, chính vương gia đã phân phó, chỉ cần tiểu thư không gặp nguy hiểm, không được để tiểu thư biết sự tồn tại của bọn họ. Hắn cũng không dám tự tiện tiến lên ngăn cản tiểu thư và người khác thân mật a!

Tên Dạ ngu ngốc! Chỉ có Khinh Ngũ là đang mắng thầm trong lòng. Nếu là hắn, hắn đã không chỉ ngăn cản mà đã sớm giơ đao chém chết kẻ dám tranh đoạt người của Vương gia!

Ở trong một phòng khác, Kỳ An đang vất vả dỗ Lãng nhi ăn cơm.

Lãng nhi lại đang giận dỗi vì hôm nay nàng không kể chuyện cho hắn nghe.

Lúc bỏ đi hắn còn không quên dậm chân một cái, “Nương, Lãng nhi muốn sửa lại lời nói lúc trước. Lãng nhi không phải là không thích bọn họ, mà là chán ghét. Mỗi lần nương gặp những người đó xong đều sẽ không kể chuyện cho Lãng nhi, nay nương lại còn ít nói như vậy, Lãng nhi ghét bọn họ, rất ghét.”

Nói xong cũng không nhìn nàng, quay đầu bỏ chạy.

Kỳ An chỉ có thể cười khổ, Lạc Hoài Lễ xứng đáng bị Lãng nhi ghét!

Ánh mắt vừa chuyển, liền bắt gặp một người.

“Hiên Viên?” Nàng kêu lên một tiếng.

Hiên Viên Sam chậm rãi đi tới, dáng người cao ngất trong bóng tối lại càng thêm vẻ cao lớn.

Kỳ An nhìn hắn từng bước tới gần, cho tới khi hai người gần như chạm vào nhau.

Sau đó đưa tay ôm hắn, tựa đầu vào ngực hắn, kêu lên một tiếng, “Hiên Viên!”

Tựa hồ một nháy mắt ngưng đọng, nhưng hai tay ấm áp liền lập tức ôm chặt nàng, mang theo khí tức quen thuộc.

Kỳ An yên lặng trong lồng ngực hắn, chỉ cảm thấy tựa hồ không có gì phải lo lắng, chỉ cần có hắn là đủ. Nước mắt rơi xuống.

Cũng muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác ướt ở ngực lại khiến tâm hắn đau, cuối cùng cái gì cũng không thể hỏi, chỉ dùng bàn tay vỗ lưng nàng, như an ủi hài tử đang chịu ủy khuất.

Mãi đến khi nàng bình tĩnh trở lại, Hiên Viên Sam mới nhẹ nâng mặt nàng lên, hé miệng hỏi, “Hắn khi dễ?”

“Ân!” Kỳ An gật đầu, nước mắt lại tự nhiên chảy xuống, “Hắn điểm huyệt ta, tên hỗn đản, cho nên, cho nên ta không thể cử động.”

Hiên Viên Sam nhanh chóng hiểu ra, hơi thở trở nên gấp gáp, trong mắt ẩn hiện ngọn lửa.

Lạc Hoài Lễ, tốt lắm!

Nước mắt rơi xuống càng nhiều, Hiên Viên Sam cúi người xuống, kiên nhẫn hôn đi những giọt lệ trên mặt nàng, lâu sau mới ngẩng đầu lên, “Không sao là tốt rồi.”

Kỳ An lắc đầu, “Có sao!” Nàng vươn đầu lưỡi vốn đã được buôi thuốc nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu chảy ra, “Nhờ vậy hắn mới dừng tay.”

Hiên Viên Sam biến sắc mặt, tức giận, “Đồ ngốc! Về sau không được làm như vậy. Ta sợ sẽ mất ngươi.” Tuy rằng nàng cùng người khác thân mật sẽ làm hắn đau đến phát cuồng, nhưng còn hơn nỗi thống khổ khi mất đi nàng. So sánh hai cái, hắn nguyện ý để nàng bình an sống.

“Ta là đại phu mà, làm sao có chuyện được?”

Dù cho là đại phu, cũng có vạn nhất. Cái vạn nhất đó, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, tự dưng thấy hoảng sợ ôm chặt lấy nàng. May mắn, nàng vẫn còn khỏe mạnh yên ổn trong lòng hắn.

“Kỳ An, ta rất vui.”

Kỳ An nhìn hắn không hiểu.

“Bởi vì ngươi nói cho ta biết.” Có phải đó là đại biểu của hoàn toàn tin tưởng?

Kỳ An cười, đầu lại dựa vào ngực hắn, “Ta chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm ngươi cái gì. Tất cả về ta, tốt hay xấu đều xảy ra trước mặt ngươi, muốn chối bỏ cũng không được.”

“Hiên Viên, ta không muốn làm Lạc thúc thúc thương tâm, không muốn tổn hại tới thế lực của thái tử, cũng không muốn nhìn hắn chết. Lần này, vì hắn và Lãng nhi, vì cả quá khứ đó nữa, cho nên, ta muốn hòa với hắn, không ai nợ ai, không dây dưa tới hắn nữa, hiểu chưa?”

Hắn đương nhiên hiểu, nhưng là hiểu, không phải là đồng ý.

Không làm loạn lên không có nghĩa là hắn có thể sống vui vẻ.