Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 23: Nửa đêm




Sau khi Hiên Viên Sam đi rồi, bọn Kỳ An cũng không vội rời khỏi.

Trường Lan trước liên hệ với Tiêu Vinh, sau đó chờ người đến tiếp ứng. Nói thật, Kỳ An rất kính nể nàng, ngày đó nhìn thấy bộ dáng kích động của nàng, Kỳ An còn tưởng rằng nàng chỉ hận là không mọc đôi cánh để lập tức bay đến bên người Tiêu Lục!

Trường Lan chỉ cười, “Tiểu thư, chết đi sống lại chính là kỳ tích khó gặp trên thế gian. Lục công tử nếu thật sự còn tại thế, thì cũng chỉ là chậm thêm mấy ngày thôi; còn nếu như là giả, như vậy tiểu thư xuất hiện là rất nguy hiểm.”

Hai tay nàng đang cầm mớ tóc dài của Kỳ An, “Thế nhân đều biết tiểu thư là huyết mạch duy nhất của Tiêu gia, nếu muốn chứng minh người kia không phải là Lục công tử, biện pháp đơn giản nhất chính là lấy máu để nhận người thân. Nhưng nếu như tiểu thư không có mặt thì việc này không thể làm cho rõ được.” Trong mắt Trường Lan nồng đậm lo lắng.

Kỳ An trầm mặc không nói, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thốt, “Trường Lan, có thể gặp gỡ ngươi và Trường Khanh là phúc khí của ta.”

Rồi nàng đứng lên, cười cười, “Sống chết có số, phú quý tại thiên, đời ta đã từng yêu, từng hận, cũng đã từng mất mát. Như vậy là đủ rồi. Nếu như thời khắc đó tới thật, nếu các ngươi không thể cứu kịp ta thì hãy buông ta ra, một người chết còn tốt hơn là ba. Các ngươi phải sống để chăm sóc Lãng nhi thay ta.”

Trường Lan và Trường Khanh nhất tề quỳ xuống, ánh mắt Trường Lan kiên định, “Tiểu thư, ngươi sống, chúng ta sống, ngươi muốn khuất mặt, chúng ta sẽ đi trước mở đường.”

Kỳ An nhìn bọn họ, “Nếu như đây là yêu cầu của ta thì sao?” Nàng không có võ công, cho dù Trường Lan và Trường Khanh có lợi hại thế nào đi nữa vẫn không thể lường trước được mọi việc. Trước kia xem TV, chỉ cần sơ xuất một chút là sẽ có một người không có võ công bị người khống chế, sau đó một đống những kẻ tình thâm nghĩa trọng sẽ thúc thủ chịu trói, cuối cùng là toàn bộ chết hết.

Trường Lan không nói, cũng quật cường nhìn nàng.

Kỳ An chuyển tầm mắt, “Nếu như các ngươi không làm theo yêu cầu của ta, ta trước hết sẽ tự giết mình cho khỏi vướng tay chân người khác!” Trước ánh mắt khiếp sợ của hai người, Kỳ An cười cười, “Các ngươi nên biết, ta nói được, nhất định làm được.”

Khóe miệng Trường Khanh giật giật, nhưng chạm vào ánh mắt Kỳ An liền ảm đạm cúi đầu.

Một giọt nước mắt rơi xuống nền đất, Trường Lan cúi người xuống, “Vô luận tiểu thư nói gì, Trường Lan đều nghe theo, chỉ xin tiểu thư đừng bao giờ nói như thế nữa, Trường Khanh Trường Lan không chịu nổi đâu.”

Tính tuyệt quyết của tiểu thư, bọn họ rõ ràng hơn ai hết.

Ban đêm, Kỳ An lăn qua lộn lại, không ngủ được, thiếu thân hình nhỏ của Lãng nhi, nàng cảm thấy hết sức lạnh lẽo.

Nàng nhỏm dậy, đứng trước cửa sổ, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Lãng nhi, cũng cong lên khóe iệng. Giao Lãng nhi cho Hiên Viên Sam, hẳn là hắn sẽ được bảo vệ rất tốt.

Nam nhân kia, mắt liễm thu ba, trường thân ngọc lập, thong dong mà cao quý. Kỳ An lắc đầu, người như vậy, sao lại để ý đến nàng? Nàng cùng lắm cũng chỉ là một nữ tử bình thường, nếu may mắn quá như vậy sẽ làm người ta thấy không chân thực.

Hiên Viên Sam, Hiên Viên Sam, cái tên này cứ hiện lên trong đầu!

Cửa vừa đẩy ra, Trường Khanh đang dựa bên tường nhanh chóng quay đầu lại, “Tiểu thư?”

Kỳ An nhẹ giọng nói, “Trường Khanh, ngươi mau trở về phòng nghỉ ngơi, trong này vẫn rất an toàn, ngươi không cần lo lắng.”

Trường Khanh lắc đầu, ra đứng phía sau nàng.

Kỳ An mỉm cười nhìn hắn, lấy hai tay đẩy hắn về phía phòng của hắn, “Được rồi, Trường Khanh, đi ngủ đi, đã mấy năm ngươi đều đứng ở đây rồi, tin tức cũng chưa thể đến tai bọn xấu nhanh như thế đâu.”

Trường Khanh quay đầu lại nhìn sang nàng, nàng cười, “Đừng quên, đây chính là nhà chúng ta. Ở nhà mà còn không yên tâm ngủ hay sao?”

“Đúng vậy, nhà!” Trường Khanh gật gật đầu, nghe lời đi ngủ.

Kỳ An đứng tại chỗ cười vui vẻ, vẫn là Trường Khanh dễ bảo, nếu là Trường Lan, chắc chắn dù nàng có nói khô cổ nàng vẫn sẽ không nghe. Kỳ thực, có gì mà lo lắng chứ? Bốn năm gần đây sóng yên gió lặng, cho dù có người nhận được tin tức, ít nhất cũng phải sau Tiêu gia, làm sao phải vất vả như vậy?

Đáng tiếc là từ trước tới giờ, Kỳ An vốn không có vận khí tốt. Tất cả lại chẳng như nàng dự liệu, ngoại nhân lại có được tin tức của nàng trước tiên, cũng đích thật là tìm đến thôn này trước hết.

Trước khi lâm vào hôn mê, nàng mơ mơ màng màng nghe được một đoạn đối thoại.

“Ngươi khẳng định đây chính là đại phu chữa khỏi bệnh cho nhi tử của Hiên Viên Sam?”

“Đúng vậy, thuộc hạ truy tung một mạch tới đây, khẳng định không thể nhầm.”

“Nếu có thể trị khỏi chứng tiên thiên bất ngữ, nhất định y thuật bất phàm. Ngươi lập tức đưa nàng đến nơi ở của hắn, ngàn vạn lần không được để lộ phong thanh, tránh có kẻ thừa dịp gây rối.”



Sau lại nói nói gì đó, Kỳ An nghe không rõ, chỉ nhớ là vẫn cười khổ, cho dù nàng có chuẩn bị kỹ thế nào cũng trăm lần ngàn lần không thể nghĩ tới, người tới tìm nàng không phải bởi nàng là Tiêu Thất, mà là do y thuật của nàng.

Đáng tiếc là Kỳ An đã quên, Hiên Viên Sam có thân phận gì chứ? Mất tích lâu như vậy, lúc đột ngột xuất hiện lại kèm theo một nhi tử lớn như thế, làm sao có thể không oanh động? Hơn nữa, vì lý do gì mà hắn lại không muốn thiên hạ biết hắn có con trai?

Lúc mở mắt ra, cơ hồ như đang ở trong giấc mộng, hư hư thực thực.

Khắp nơi khắp chốn là hoa đào, nở rực rỡ, phía trước có một người đang đứng, một thân áo đen, mái tóc đen rời rạc buông phía sau, mày kiếm khinh dương, ngọc thụ lâm phong.

Hắn đứng ở nơi xa đó, sáng tựa minh hà, nhuận tựa lương ngọc.

Kỳ An mở mắt, lại nhắm lại, “Ta đang nằm mơ.”

Một lúc sau lại mở mắt ra, nghi hoặc nhìn về phía người kia.

Tựa hồ nghe thấy được động tĩnh, người kia nhìn sang hướng này, chỉ là hai mắt không hề có hồn, mờ mịt vô thần. Sờ soạng đi tới, nghiêng ngả lảo đảo đi tới một chỗ cách nàng vài bước, dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, hỏi: “Ngươi tỉnh?”

Kỳ An dụi dụi mắt, sửng sốt một hồi lâu.

Nhìn nhìn bốn phía mênh mông hoa đào, nàng hỏi, “Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?”

Hắn cười, làm lộ ra hàm răng trắng noãn, “Ta tên Chiến Liệt. Đây là Đào Hoa Ổ, ngươi là do ca ca mời đến để chữa bệnh cho ta.”

Mời? Kỳ An nghĩ rằng từ này dùng không được đúng lắm.

Lại nhìn người trước mắt, càng thêm tin tưởng lão thiên là công bằng, khi cho người ta cái gì thì sẽ lấy đi cái khác. Hiên Viên Sam cao quý lãnh ngạo, tuyệt thế chi tư, lại không thể nói; người này sáng quắc thanh hoa, nụ cười như ánh mặt trời ấm áp, mắt lại không thể thấy.

Hít sâu một hơi, nàng hỏi hắn, “Ngươi có biết đường ra ngoài không? Ta phải rời khỏi đây.”

Sắc mặt hắn có chút ảm đạm, “Ngươi còn chưa bắt mạch cho ta cũng biết ta không thể khỏi hay sao?”  Cắn cắn khóe miệng, nhìn về hướng nàng, hắn thở dài một hơi, trên mặt mang theo vẻ thương hại, “Vậy ngươi cứ làm bộ làm tịch kê cho ta vài phương thuốc, qua vài ngày rồi nói sau.”

Kỳ An không nói gì.

Hắn lại thở dài, “Ngươi có biết vì sao hoa đào ở đây lại tốt như vậy không? Bởi vì tất cả những đại phu trước đây đề bị ca ca giết rồi chôn xuống đất làm phân bón. Những kẻ đó đúng là kỳ quái, ngay cả chữa mắt cũng không được, y thuật kém như vậy sao làm đại phu được chứ?”

Hắn ca thán thêm, “Y thuật không tốt thì không nên đi gạt người để bị ca ca mời đến. Phân đã nhiều lắm rồi, hoa đào nở rộ lắm rồi, về sau lại còn phải tốn sức đi hái quả nữa, thật sự là đáng ghét!”

Hắn cười với nàng, cực độ ôn nhu, “Đại phu trước mới đến trước ngươi vài ngày, mới chôn xuống sáng nay, hoa đào còn chưa kịp hấp thu đâu, ngươi cũng không cần quá vội.”

Kỳ An há miệng ra lại ngậm miệng lại, day day trán, cẩn thận nhìn xuống dưới chân, xác định không có bùn đất mới đào xới, mới yên tâm ngồi xuống, “Được!” rồi ngồi im lặng.

Chiến Liệt cảm thấy hơi kỳ quái, nghiêng tai lắng nghe một hồi lâu, vẫn chỉ thấy tiếng hô hấp đều đều. Vì sao nàng không nhảy dựng lên? Cũng không la hét? Đợi lâu quá, rốt cục không nhịn được hỏi, “Này, ngươi còn ở đó không?”

Kỳ An gật đầu, “Ta còn.”

Giống như gặp phải chuyện cực kỳ khó tin, Chiến Liệt há miệng thở, lại hỏi, “Ngươi ở đây làm gì?”

“Ta thấy hơi đau đầu, muốn ngủ một lúc. Không phải ngươi nói ta cứ từ từ hay sao?” Không biết Trường Khanh sẽ bị Trường Lan làm gì nữa, Lãng nhi và người đó chắc vẫn chưa biết tin. Chỉ mong sao hắn hiểu được tâm ý của nàng, coi như việc này không can hệ gì đến hắn, chỉ cần bảo vệ Lãng nhi khỏi mọi rắc rối.

Chiến Liệt ở một bên, trừng mắt lên, nghe thấy đại phu kia cử động vài cái, sau đó quả nhiên có tiếng hít thở đều đặn. Thật sự ngủ rồi!

Mãi đến khi bụng kêu réo, Kỳ An mới tỉnh lại. Thấy Chiến Liệt vẫn đứng bên người nàng như lúc trước thì có chút nghi hoặc, chăng lẽ người này từ nãy vẫn không hề nhúc nhích? Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng, biết đâu hắn thích như vậy. Nàng lễ phép hỏi, “Có cơm ăn không?” Cho dù phải chết, cũng không thể chọn cái chết thảm hại như chết đói được.

Chiến Liệt gật đầu, đưa tay lên chỉ, “Nơi đó có phòng bếp, nhưng bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm, bọn nha đầu chưa làm.”

Kỳ An sờ bụng, xác định không thể nhịn đói thêm nữa, liền đứng dậy, cả người phát đau vì dựa vào thân đào quá lâu, “Ta tự mình làm, ta không nghĩ tới việc ở trong này đợi người ta bưng cơm đến.”

Bỏ lại Chiến Liệt, nàng đi theo hướng tay hắn chỉ, mãi sau mới ra đến sau vườn đào, thấy có mấy phòng ở, nàng liền đi tới căn phòng có ống khói vươn lên.

Bên trong không một bóng người, xem ra đúng là còn quá sớm để ăn cơm. Kỳ An nhìn xung quanh, còn một ít cơm nguội, liền quyết định không cần quá cầu kỳ, rang với trứng là xong.

Lúc đổ dầu vào nồi, Kỳ An có chút vui vẻ, đã lâu rồi, từ ngày làm tiểu thư Tiêu gia, nàng không còn cơ hội xuống bếp nấu cơm.

Bưng cơm lên đang định ăn đã lại bị một khuôn mặt hiện lên trước mắt dọa nhảy dựng, nàng vội vàng ôm bát cơm nhảy sang một bên.

“Thật thơm!” Chiến Liệt hít hít.

Kỳ An bảo vệ cái bát, liếc hắn một cái, “Thơm cũng vô ích, ngươi đừng nghĩ đến việc sẽ được ăn, ta chỉ làm có một bát thôi.”

Chiến Liệt “Uh” một tiếng, quả nhiên cũng không ăn, chỉ an tĩnh ngồi một chỗ, tựa như suy nghĩ việc gì đó, thi thoảng lại liếc mắt sang hướng nàng.

Kỳ An yên lòng, giành ăn quả là một cảm giác mới mẻ.

Cơm nước xong, rửa bát đũa, dọn dẹp đâu đấy xong xuôi, Kỳ An mới ngồi xuống trước mặt hắn, “Đưa tay đây!”

Hắn nghe lời đưa tay ra, “Làm gì?”

“Bắt mạch. Dù sao phải chữa khỏi cho ngươi thì ta mới có cơ hội sống, không phải sao?”

“Ta thấy, ngươi không sợ chết.”

“Sao lại không sợ chứ? Các ngươi có vì ta sợ chết mà cho ta sống không?”

“Sẽ không!”

“Vậy thì đúng rồi!”

Chiến Liệt không nói gì nữa. Hắn thấy nữ nhân này thật sự rất kỳ quái.