Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 104: Buông tay




Có lẽ đúng là có rất nhiều chuyện khôn đành lòng buông nhưng lại không thể không bỏ.

Trời còn chưa sáng, Hiên Viên Sam đã tỉnh, bên má có hơi ấm phả đến, hắn cúi đầu nhìn, Kỳ An đang gối lên cánh tay hắn, tóc dài che nửa bên mặt, ngủ thật ngon.

Hiên Viên Sam nhìn nàng không chớp mắt, nhìn đến ngây ngốc.

Lâu sau hắn mới thu hai tay lại, tựa đầu sát lại, thoảng vào mũi là mùi hương quen thuộc, khóe miệng hắn không tự chủ mà cong lên.

Hiên Viên Sam hít sâu một hơi, cảm thấy hương thơm ấm áp kia ngấm tận đáy lòng.

Nếu như mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy bộ dáng an tĩnh hạnh phúc của nàng như thế này, đối với hắn cũng là một loại hạnh phúc cực hạn.

“Kỳ An, Kỳ An…” trong lòng hắn không ngừng gọi, cảm thấy mỗi lần tên nàng vang lên là yêu thương trong lòng hắn lại lớn hơn một phần.

Kỳ An bỗng cử động, vô ý thức giang tay, lại vừa vặn đặt lên một thân thể ấm áp.

Kỳ An nghi hoặc mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt ôn nhu vô cùng, “Hiên… Ưhm!”

Hiên Viên Sam cúi thấp đầu xuống, hôn lên môi nàng, mang theo thoáng vội vàng.

Kỳ An sửng sốt trong chớp mắt, lập tức đưa hai tay ôm cổ hắn, hôn lại hắn.

Như được cổ vũ, thân mình Hiên Viên Sam cứng lại, đôi môi chậm rãi từ môi nàng đi xuống, vuốt ve cổ nàng, lưu lại một nụ hôn mềm mại.

Lúc đôi môi nóng bỏng kia tiến tới đường cong đang phập phồng của nàng, Kỳ An nhịn không được thở hổn hển thành tiếng, chỉ có thể bất lực nắm vạt áo hắn, “Hiên Viên!” nàng cúi đầu gọi một tiếng.

Hiên Viên Sam ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, lại cảm thấy nhiệt độ trên người tăng thêm một bậc, còn nghe được cả tiếng tim đập gấp gáp trong ngực. Thân hình thon dài liền áp chặt lên người nàng, hôn từng tấc từng tấc trên trán nàng.

Đúng lúc đó, một tiếng khóc vang lên bên cạnh.

Hai người dừng lại, không biết làm sao, mặt Hiên Viên Sam có chút ảo não, hít một hơi, đang định cúi người xuống, tiếng khóc kia lại vang lên chói tai hơn.

Kỳ An nhắm mắt, bình tĩnh lại, đưa tay đẩy hắn, “Bảo Nhi tỉnh rồi!”

Hiên Viên Sam ôm Hiên Viên Bảo Nhi, lại một lần giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắn thề rằng nhất định kiếp trước hắn đã mắc nợ tiểu gia hỏa này, nên hắn mới tới đây, vào đêm tân hôn phá hắn, rồi gần một năm sau lúc nào cũng sẵn sàng phá hắn.

Hắn cưới nữ nhân hắn yêu gần một năm ròng, cho tới bây giờ ngay cả ôm cũng biến thành hy vọng xa vời.

Hai gò má Kỳ An nóng bừng, ôm Bảo Nhi không dám nhìn Hiên Viên Sam.

Cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn của hài tử đang bú, mới thầm mắng mình hồ đồ, Bảo Nhi mới sinh không đến 40 ngày, làm sao có thể sinh hoạt vợ chồng? Ngước mắt nhìn Hiên Viên Sam, đáy lòng nàng tự thở dài, có lẽ là lão công nhà mình thật sự quá mê người, ngay cả nàng cũng không thoát khỏi lực hấp dẫn này.

Hiên Viên Sam ngồi lại gần, ôm lấy nàng và Bảo Nhi.

Kỳ An nghiêng đầu hôn hắn một cái, thấp giọng nói, “Hiện tại chưa được, phải qua 42 ngày!”

Nhìn mặt nàng đỏ bừng, Hiên Viên Sam ngồi im một lúc lâu mới nói nhỏ, “Nàng không nói ta cũng không biết, không có ai dạy cho ta cái này.” Thầm thở phảo, may mà Bảo Nhi tỉnh, nếu không làm bị thương nàng thì sao? Nghĩ đến đó liền cảm thấy tiểu gia hỏa kia thoạt nhìn cũng không đáng ghét như vậy.

Kỳ An không nói gì. Đương nhiên là không có ai nói cho hắn rồi! Nam nhân lúc này liệu có ai khống chế được dục vọng bản thân mà canh giữ bên thê tử? Ba vợ bốn nàng hầu trong nhà đều có khả năng giúp hắn giải tỏa, nếu không thì các hồng lâu thúy quán cũng không thiếu.

Chỉ có kẻ ngốc bên cạnh nàng này thôi! Kỳ An hạnh phúc cơ hồ muốn khóc.