Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 21: 21: Ôi Cái Duyên Phận Này!





Lạc Bạch và giám đốc Trịnh ra khỏi sân bay, bắt taxi, chứng kiến ​​cảnh xe cộ và nhà cao tầng dọc đường, xe buýt hai tầng từ nước ngoài nhập về có thể nhìn thấy khắp nơi ở đây.
Trật tự đường xá ngay ngắn, người đông đúc, cũng như các khu phố thương mại, khu tài chính được phân chia rất rõ ràng, mới lạ không thấy ở đại lục, mà ở đây có thể nhìn thấy khắp nơi nhưng không ai quan tâm.
Giám đốc Trịnh: "Thật thịnh vượng."
Anh nhìn con đường xanh mướt đi qua, trong mắt hiện lên sự ghen tị và hy vọng, anh ghen tị với sự phồn vinh của thành phố này và hy vọng hướng tới tương lai của các thành phố đại lục.
Lạc Bạch nhìn những tòa nhà cao tầng đằng xa qua cửa kính xe hơi, cảm nhận được mị lực sinh cơ của đô thị quốc tế này.
Là một trong ba trung tâm tài chính lớn trên thế giới, nơi đây được mệnh danh là nền kinh tế tự do nhất, một thành phố phát triển và hiện đại hóa cao trong các thế hệ sau này.
Vô số người rời quê chạy đến thành phố này, cho dù sống trong cái lồng to bằng lòng bàn tay cũng lưu luyến không muốn rời đi, hy vọng có thể nắm bắt cơ hội làm ăn phát đạt.
Giám đốc Trịnh: "Trước tiên chúng ta sẽ đến khách sạn Minh Châu, buổi chiều sẽ gặp người phụ trách môi giới nước ngoài của Sở sự vụ.

Chúng ta đã thông qua thông tin từ trước, việc mở tài khoản và các thủ tục khác đã được thực hiện và hoàn thành, chỉ cần đợi chúng ta đến.

"
Ngừng một chút, anh ta tiếp tục: "Hối Giang Sở sự việc, một công ty bất động sản được cấp phép thành lập bởi người Hoa, thuộc vốn bên trong.

Tôi tình cờ biết ông chủ của họ và có thể tín nhiệm hắn."
Lạc Bạch gật gật đầu, biểu thị tín nhiệm.
Không có sự giám sát về ngoại hối ở Trung Quốc đại lục, quản lý lộn xộn, các công ty trong ngành hoạt động phi pháp, thậm chí bỏ trốn bằng tiền gửi ngoại hối của khách hàng.

Nhưng tình trạng này hiếm khi xảy ra ở Hương Giang, do nơi đây có hệ thống quản lý rất chặt chẽ..
Giao dịch Forex phải tuân thủ nghiêm ngặt hệ thống quản lý, do đó đảm bảo sự phát triển bình thường và lành mạnh của nó.
Lạc Bạch: "Phiền phức ngài, giám đốc Trịnh."
Giám đốc Trịnh vẫy vẫy tay lần nữa, do dự một lúc: "Bây giờ cách buổi chiều gặp mặt, còn có ba giờ.

Cậu có chắc chắn không, đi vào?"
Ba triệu Mỹ kim không phải chuyện đùa.

(3trieu MK=300vạn tệ= khoảng hơn 10 tỷ vnd)
Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý và có tâm thế của một con bạc, chỉ cần hắn cho rằng ném cả ba triệu Mỹ kim vào, thì vẫn như cũ hắn vẫn hải hùng khiếp sợ.
Vì vậy, không thể kìm lại mà liên tục xác nhận
Lạc Bạch thái độ kiên quyết, chưa từng dao động phủ định bản thân.
"Ném hết."
Giám đốc Trịnh: "Không thả trước một chút thăm dò sâu cạn?"
Lạc Bạch: "Thị trường không đợi ta, ở đâu ra thời gian để ta thử nghiệm?"
Thị trường chứng khoán, thay đổi trong nháy mắt.

Người đầu tư, giành giật từng giây.
Nếu làm lâu dài, tự nhiên có thể từ từ, nhưng điều cậu ấy muốn là làm nên tài sản trước khi có biến động lớn.
Lạc Bạch: " Ngài cứ yên tâm chơi ngoại hối, có điều kiện tiên quyết cắt lỗ, Cho dù là thua thiệt, đại khái cũng thua thiệt không đến đi đâu."
Tình huống xấu nhất cũng chính là nổ kho, quăng vào đi ba trăm vạn Mĩ kim tất cả đều bốc hơi mất.
Giám đốc Trịnh nhìn Lạc Bạch không nói nên lời, không biết từ đâu tới.
Cái này thua thiệt liền thua thiệt nhẹ nhàng ngữ khí, như thể ba triệu Mỹ kim là đồng tiền ảo trong mắt cậu ta vậy
Tài xế taxi: "Hai người tới phố Tài chính à?"
Giám đốc Trịnh: "Chúng tôi trông rõ ràng?"
Tài xế taxi: "Tôi đi đi về về giữa sân bay và khách sạn Minh Châu cả chục lần mỗi ngày, khách đa phần là đi đường Tài chính.

Tôi thấy anh quan tâm đến giao dịch ngoại hối.

Nhiều người đến.

Người ra kẻ vào, ma ngoại, ông lớn Đài Loan...!Khách hàng đại lục tương đối ít, nhưng đều là những ông chủ giàu có, người miền biển lại càng đông.

Vừa lên xe, điện thoại di động, máy nhắn tin, call không ngừng Trợ lý a, người đại diện a, một đống lớn, vài phút đầu nhập hơn mười vạn Mĩ kim.

Các ngươi mới mở miệng, ở Minh Châu khách sạn, ta liền nhìn ra.

"
Người lái xe taxi thao thao bất tuyệt nói rất nhiều.
Lúc đầu, nói là tiếng phổ thông cũng không chuẩn lắm, càng về sau quất luôn tiếng bản địa.
Giám đốc Trịnh và Lạc Bạch tình cờ hiểu được tiếng bản địa, không có áp lực.
Về cơ bản, một số thông tin có thể rút ra từ miệng của các tài xế taxi, ví dụ như dòng người ở Phố Tài chính hàng ngày rất lớn, trong đó phần lớn là người Châu Á tập trung vào Hương Giang để đầu cơ ngoại hối, và có rất nhiều khách du lịch đại lục.
Ví dụ, đồng Nhật Bản tăng giá, hệ thống kinh tế sụp đổ, thị trường chứng khoán giảm 70%, rơi vào thời kỳ suy thoái, đồng yên tăng giá, nhiều nhà đầu cơ ngoại hối phá sản trong một đêm.
Trước đó, nhiều người cho rằng đồng yên sẽ không tăng giá trở lại nên họ chọn cách bán không.
"Quỷ mới biết rằng nước Mỹ sẽ can thiệp vào việc tăng giá tiền tệ của các nước khác, từng cái đang hát tự do dân chủ, chó má tự do dân chủ.." Sau khi người lái xe taxi chửi xong, ông ta nói: "Tuy nhiên, tôi đã nghe nhiều mọi người đang nói chuyện điện thoại và họ rất lạc quan về tiền tệ của một quốc gia nào đó.

"
Ông ta nhìn hai người ở ghế sau trong gương chiếu hậu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lạc Bạch cười nửa miệng, không hợp tác.
Giám đốc Trịnh hợp tác đưa cho người tài xế hai tờ năm mươi đô: " Đại ca ông cho chúng tôi ý kiến được không?"
Tài xế taxi vừa thấy 100 tệ, sắc mặt không ngờ, bĩu môi không có nhận, cũng lại không có đáp lời.

Giám đốc Trịnh giơ một tay trong khoảng biểu lộ xấu hổ.
Lạc Bạch đâm sầm vào ghế lái khiến mọi người giật mình, đúng lúc tài xế taxi tức giận cậu liền nói trước: " Bác tài,từ sân bay về khách sạn Minh Châu nảy giờ đã huốt qua, ngài lại chạy thêm hai vòng nữa, ước tính sẽ tính thêm cho bọn tôi hai trăm tệ.

Tôi biết khi ra ngoài ai cũng phải kiếm sống mưu sinh, ngài hố tôi, tôi có thể giả vờ như không biết.

Nhưng ngài không cho thúc thúc ta mặt mũi.....!"
Giám đốc Trịnh kinh ngạc nhìn chằm chằm tài xế taxi, thấy đối phương có chút áy náy, hắn mới biết Lạc Bạch nói là thật.
Họ thương lượng giá cả tại sân bay, khoảng bao nhiêu km, tiền cước khoảng ba trăm tệ.
Anh cho là quá xa, chừng tính thêm hai trăm tệ.
Hai trăm nhân dân tệ, bằng một phần tư tiền lương hàng tháng của anh ta!
Giám đốc Trịnh tức giận đến mức rút lại cả trăm tệ trên tay.
Ông tài xế taxi bực mình vì lòng tham, nhưng cũng biết mình thật sự gặp người quen đường, tưởng là người lạ, có thể bị giết thịt.
Không nghĩ tới a.
Đứa trẻ dịu ngoan này cũng thực là dày dặn.
Nghe lời giả vờ gượng gạo này, tôi thực sự kinh ngạc.
Người lái xe taxi: "...!Là tôi sai, và tôi cũng không lấy không ngài cái này hai trăm tệ.

Thành thật mà nói, những ông chủ đó đã đề cập đến đồng baht Thái Lan, và họ xem trọng về sự tăng giá của đồng baht Thái Lan."
Nghe vậy, giám đốc Trịnh lập tức nhíu mày nhìn Lạc Bạch.
Anh nhớ rằng Lạc Bạch có đề cập đến việc các nhà đầu cơ tài chính quốc tế tấn công đồng Baht của Thái Lan và dẫn đến sự mất giá của đồng Baht.
Lạc Bạch dùng tay phải vỗ vào mu bàn tay trái, bình tĩnh.
" Chú có chắc không?"
Tài xế taxi: "Tôi nói dối hai người là không tốt.

Nếu không tin, tôi sẽ đưa hai người đến phố Tài chính xem thử."
Lạc Bạch cười: "Không cần, chỉ cần lái xe về khách sạn, đừng đi đường vòng, không tính tiền."
Người lái xe taxi nhún vai và tiếp tục cuộc trò chuyện bình thường.
Giám đốc Trịnh lơ đãng đáp, Lạc Bạch quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến khách sạn Minh Châu, giám đốc Trịnh lấy hai chứng minh thư để đăng ký.
Chỉ mất chưa đầy hai ba phút, cả hai đã bước lên thang máy.
Chỉ có hai người trong thang máy.
Lạc Bạch: "Giám đốc Trịnh nghi ngờ tôi nói dối?"

Giám đốc Trịnh lắc đầu, liếc nhìn Lạc Bạch, sau một lúc trầm ngâm hỏi: "Cậu đoán xem? Từ nguồn nào mà cậu đoán rằng các nhà đầu cơ tài chính quốc tế sẽ tấn công đồng Baht của Thái Lan và khiến đồng Baht mất giá?"
Lạc Bạch: " Nguồn naog không quan trọng, quan trọng là việc người ta định giá quá cao đồng baht Thái Lan chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý."
Tất cả mọi thứ phải có cách cân bằng của chúng.
Trong ngành tài chính, sự cân bằng cũng rất quan trọng.
Nếu nó bị mất cân bằng, nó sẽ trở thành con chim đầu đàn và là con đầu tiên bị tấn công.
Sự khác biệt duy nhất là trong ngành tài chính, sự mất cân đối có thể có một loạt các hiệu ứng cánh bướm, tiếp theo là tính toán và sau đó tiếp tục cân bằng.
"Đồng baht của Thái Lan được định giá quá cao, và nếu nó mất cân bằng, sẽ có cơ hội tận dụng nó.

Các nhà đầu cơ tài chính kiếm lợi từ nó, bỏ qua số dư và tấn công ác ý.

Thái Lan hiện đang sử dụng một tỷ giá hối đoái liên kết tương đối ổn định.

Một khi dự trữ ngoại hối thiếu hụt, hệ thống tỷ giá liên kết sẽ bị lung lay.

Tỷ giá hối đoái biến động, đồng baht Thái Lan mất giá là xu hướng tất yếu ".
Forex là như vậy, ngay cả khi bạn có hàng ngàn khả năng, nó sẽ chỉ dẫn đến một khả năng.
Rõ ràng minh xác, nhưng cũng khó mà nắm chắc phương hướng.
Giám đốc Trịnh: "Tôi vẫn còn một chút không chắc chắn, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ này."
Anh tin lời suy đoán của Lạc Bạch, từ trực giác đắm chìm trong tài chính nhiều năm.
Các dãy phòng của khách sạn Minh Châu gần như kín chỗ, giám đốc Trịnh chỉ có thể chọn một căn song lập ở tầng trên cùng và một căn ở tầng giữa.
Các dãy phòng một ngày gần một ngàn, có thể phải ở bảy ngày, cái giá này làm cho giám đốc Trịnh kinh hãi.
Anh ta gần như ghen tị nhìn Lạc Bạch đi vào căn hộ áp mái, Lạc Bạch im lặng một lúc, mới đề nghị: "Sao ngài không trả phòng rồi lại đặt phòng?"
Giám đốc Trịnh lại lắc đầu: "Không, không, tiểu khu là được rồi."
Lạc Bạch là muốn trả, nhưng hắn không thể lợi dụng người khác.
Lạc Bạch cười cười, vẫy tay chào tạm biệt hắn.
Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, lấy thẻ từ tìm phòng, nghe thấy tiếng bíp trước khi quẹt thẻ, và cậu quay lại trong tiềm thức--
Còn có một người đang đứng ở phòng đối diện, đầu cởi mũ và khăn, lộ ra khuôn mặt rất xinh đẹp, lông mày và mắt như tranh vẽ bằng mực, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, trên đầu có tượng Phật Loa Bồ Đề quen thuộc trên cổ tay.
Ôi cái duyên phận này!
Duyên phận này ở trước mặt, nếu không bắt lấy, me sẽ không phải là thiên tài Bảo ca!
Lạc Bạch tặng cho chàng trai đối diện một nụ cười dịu dàng và thân thiện: "Thật là trùng hợp."
Thanh niên đối diện hờ hững liếc qua, gật đầu đáp ứng, sau đó đẩy cửa bước vào.
Với một tiếng cạch, rất nhẹ, nó đóng lại.
Cuộc hội thoại không thành công.
Lạc Bạch nhún vai, sờ sờ mũi, không yên tâm quẹt thẻ đi vào nhà.
Lệ Diễm không bao giờ quên, làm người mang thù, có thù tất báo, nhưng cũng nhớ ân.
Kiếp trước có bất hòa, hắn báo thù.
Trong lúc vô tình đối với hắn bỏ qua ân tình, cũng đều từng cái hoàn lại sạch sẽ không chậm trễ, không mắc nợ.
Chỉ có một người duy nhất, hắn nợ, cả đời không có cơ hội trả lại.
Thiện lương vô hại, lúc đầu cùng hắn là tuyệt đối không có giao tình gì
Nhưng Lạc Bạch bị cuốn vào cuộc chiến, tình cờ cứu y rồi chết.

Lệ Diễm muốn báo đáp lòng tốt này nhưng sau khi kiểm tra thì phát hiện người nhà họ Lạc lần lượt chết.
Y đem một nhà gia đình Đường Trấn thu thập, sau đó trước mộ Lạc Bạch nhìn thấy tấm ảnh đen trắng kia.
Bức ảnh được cho là do Lạc Bạch chụp năm cậu mười sáu tuổi tuấn tú trắng nõn, cùng về sau bộ dáng mất tinh thần tự ti một trời một vực.
Lệ Diễm đứng trước khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nhìn ra toàn cảnh Hương Giang, tay nghịch Phật Loa Bồ Đề một cách vô thức.
Chàng trai mười bốn, mười sáu tuổi sẽ không thay đổi nhiều về ngoại hình.
Sau vài lần gặp gỡ, Lệ Diễm đã nhận ra Lạc Bạch.
Lạc Bạch của hôm nay sáng sủa, tự tin, khí phách cao ngạo, hoàn toàn khác với kiếp trước.
Thành phố Trường Kinh Về phía thư viện trung tâm, Lệ Diễm kiểm tra Lạc Bạch, phát hiện Lạc Kim không có hủy dung
Kể từ đó, quỹ đạo chung đã được thay đổi.
Bây giờ nhìn thấy Lạc Bạch trong Hương Giang, điều đó cho thấy có cậu ta cũng giống như bản thân, biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai thông qua một con đường nào đó, từ đó can thiệp và thay đổi trước.
Sau khi nghịch Phật Loa Bồ Đề, Lệ Diễm quay người đi về phía chiếc điện thoại.
Lạc Bạch có tái sinh hay không, tất cả mọi hành động đều không liên quan đến hắn.
Ơn kiếp trước, hắn sẽ tìm cơ hội trả lại.
Còn việc cả hai được tái sinh hay có thể đoán trước được tương lai rồi nhận ra nhau và kết thành liên minh thì đó không nằm trong lựa chọn và ý nghĩ của Lệ Diễm.
Hắn không có ý định gặp Lạc Bạch, càng không muốn lãng phí thời gian của mình vào những người không liên quan.
Lệ Diễm nhấc điện thoại, gọi điện nói: "Nói cho bọn họ biết, bán hết baht, mua peso, ba ngày nữa sẽ bán."
Đặt điện thoại xuống, y nhìn về phía Phố Tài chính đối diện với khách sạn Minh Châu.
Nhưng nơi y nhìn không phải là con phố tài chính.

Điều y thực sự thích là cổ phiếu của những công ty thành lập dưới tác động của tình trạng hỗn loạn tài chính.

Mua cổ phiếu của những công ty đã thành lập với giá thấp và chờ đợi cuộc hỗn loạn tài chính qua đi sẽ trở lại giá trị và tăng vọt, và lợi nhuận sẽ được tạo ra là tối đa.
Tất nhiên, điều này đòi hỏi một tầm nhìn dài hạn và xuất sắc, vượt ra ngoài lợi nhuận có thể nhìn thấy hiện tại trong các giao dịch ngoại hối, và nhìn thấy lợi nhuận khổng lồ dài hạn và lâu hài trong tương lai.
Một khoản đầu tư xuất sắc thực sự dựa trên hàng triệu người.
Giao dịch Forex luôn nổi tiếng là lấy nhỏ thắng lớn, nhưng trên thực tế, đây là điều mà các đại gia tài chính thực sự là chơi nhỏ mà thắng lớn.
Ở kiếp trước, Lệ Diễm đi sau khi tiêu diệt đế quốc kinh doanh Lệ thị, việc làm này hắn rất quen thuộc.
Bây giờ có ký ức về tiền kiếp của mình, thì chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

( Ý là quá easy với anh)
Nhắc lại LB xuyên thư, LB ở trong sách và LD trong sách không có quan hệ, ở thế giới song song này LD sống lại đối với nhà họ Lạc và LB là người có ân thôi, và LB xuyên thư thực sự có đủ bản lãnh và tài năng có thể nói là không cần công nuôi luôn nha.

Hiện tại ấn tượng của công với thụ không khác gì xa lạ
Một con trùng đáng thương là suy nghĩ thực sự của anh khi áp vào LB trong sách cả Bây h khi mới 3 lần gặp.
Cho nên nếu sau này hai bạn trẻ này có iu nhau thì là LD iu LB xuyên thư một LB tà tính gian xảo nhe.

Bên cạnh đó LB là trước lúc nhận đc ký ức tiền kiếp thì cậu đã sống ở thế giới này như người bình thường đến 14 tuổi mới nhớ lại.....
Và nhắc lại trong văn án công tâm hắc là đen thui luôn nguyên nội tạng luôn không phải người tốt lành gì hết.
Cảm ơn đã nhìn tui lảm nhảm❤️❤️.