Ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng, tôi nheo mắt lại, đầu tôi đau
nhức như ai lấy dao bổ vào. Bụng đau vì có nguyệt sự đã không còn cảm
giác nhiều nữa, xem ra thuốc mà Hải Kỳ mang đến có hiệu quả cao.
“Tỉnh rồi à?” Có một người dựa vào chiếc giường đối diện thả tờ báo xuống đi bên phía giường của tôi.
Anh lấy một ly nước ấm mang đến đầu giường, nói. “Anh đã nhờ nhân viên phục vụ mang cháo lại đây rồi, ăn cháo xong thì uống thêm thuốc vào.”
Loại thuốc đêm qua ngoại trừ có thể giảm bớt cơn đau bụng kinh còn có thể giảm nhức đầu.
“Xem ra em đã đem cho anh rất nhiều phiền toái rồi.” Tôi ngại ngùng ngồi
dậy, anh đã nhanh chóng cầm một cái gối bỏ sau lưng cho tôi dựa vào.
Hôm qua uống say tôi có làm ầm ĩ cả lên, tuy nhiên không phải là tôi không
nhớ gì cả chỉ là ký ức còn mơ hồ quá mới mẻ. Có anh săn sóc lo lắng làm
cho lòng của tôi thấy ấm áp.
“Không có việc gì đâu, uống say làm loạn lên đều là chuyện bình thường.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ, sợ khiến cho tôi thêm xấu hổ.
Tôi giơ tay xốc chăn lên chuẩn bị đi rửa mặt, thì kinh ngạc phát hiện ra
ngón tay giữa của mình bị băng lại to như cái chân voi rất giống như bị
thương nặng. Tôi chỉ còn nhớ trước khi đi đến khách sạn, Hải Kỳ và tôi
mua quần áo mới, tôi vừa đi vừa làm ầm ĩ, sau đó tôi cũng thay được quần áo sạch vào…..Còn tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?
“Em bị thương à?” Tại sao trong đầu không nhớ gì cả? Chảy máu cũng không thấy đau
Hải Kỳ không hiểu ý nên nói. “Trước khi em ngủ, anh sợ em đụng vào vết
thương nên giúp em băng bó lại nhưng em cứ quậy ầm cả lên…. Cho nên anh
chỉ đem băng gạc bó lại như vậy.”
Tôi phì cười, anh vừa nói xong tôi đã đứng dậy nhìn anh hét lên. “Ăn cướp! Không được lấy nhẫn của tôi!”
Sau đó còn còn giả bộ quăng đến cho anh một bàn tay. Tôi cất tiếng cười ha
ha, tiếng cười của tôi cũng làm cho Hải Kỳ nở nụ cười thoải mái.
“Ăn bữa sáng đi rồi chúng ta đi về nhà. Cả đêm hôm qua em không về, khẳng định gia đình em sẽ lo lắng lắm đấy!”
Hải Kỳ nhận bát cháo từ nhân viên phục vụ, khi thanh toán tiền cũng thuận
tiện mở lại máy điện thoại di động. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong,
tôi vui vui vẻ vẻ ngồi xuống cùng anh ăn chén cháo.
Tôi tháo chiếc băng gạc ra nhưng vẫn đeo chiếc nhẫn bằng nắp bia. Anh nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Anh muốn nói đêm qua chỉ vì dỗ dành em nín khóc mà cầu hôn, thì không có ý
nghĩa gì phải không?” Tôi cười đùa nhướng mắt, thay anh nói ra lời muốn
nói.
Anh im lặng.
“Làm ơn đi, yên tâm nào! Em
không có mê trai như vậy đâu! Sau khi hết cơn say, em sẽ tự động quên đi chuyện này.” Nghĩ lại hành động đêm qua của mình, tôi vừa khóc vừa làm
ầm lên, quả thật xấu hổ quá. Cảnh tượng đó tuyệt đối rất giống với tiết
mục “ép người nghe hát”!
Nhưng không biết vì sao tôi vẫn không tháo chiếc nhẫn này xuống. Có lẽ ở trong lòng tôi, nó như một giấc mơ yên ổn và
“Đêm qua em uống thật say.” Rốt cuộc Hải Kỳ cũng mỉm cười nhẹ nhàng nói
tiếp. “Nhưng anh không có say, cho nên cầu hôn với em là sự thật.”
“Á!” Tôi mở miệng thật lớn, một cử chỉ phản ứng quá bất ngờ.
“Chờ em hoàn toàn tỉnh rượu, hiểu rõ rồi thì cho anh một câu trả lời thuyết
phục nhé.” Anh nhún nhún vai, kiên trì chờ câu trả lời tỉnh táo của tôi.
“Vâng!” Tôi cúi đầu, cầm lấy cái thìa khuấy vào chén cháo trong tâm trạng rối
loạn. Quả thật tôi sợ hãi mình không thể mang lại hạnh phúc cho anh.
Bầu không khí đang trầm mặc thì tiếng chuông điện thoại của Hải Kỳ vang
lên, vừa mới nhấn nút trả lời thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng
nói lo lắng của Nhược Hàm. “Anh trai à, anh đi đâu vậy?”
Điện thoại của Hải Kỳ phát ra tiếng động lớn, mà trong phòng khách sạn lại
rất im lặng, cho nên hai người đối thoại với nhau tôi đều nghe rõ.
“Anh ở khách sạn XX, đang chuẩn bị đi về nhà.”
“Khách sạn XX? Anh ở cùng với Y Y?” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng kêu kinh hãi, rồi tiếng Nhược Ham gọi tên của Bắc Bắc.
Hải Kỳ im lặng không có phủ nhận.
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nói Nhược Hàm lầu đầu tiên mất bình tĩnh.
“Anh trai! Hai người làm sao có thể…..! Đêm qua Dịch Bắc tìm Y Y gấp đến độ sắp điên rồi, em chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy! Anh trai à, anh
mau về đi, nửa đêm hôm qua cha và mẹ nhỏ ở bên Pháp mới trở về. Còn Dịch Bắc đã lại nhà chúng ta lật cửa từng phòng từng phòng một tìm người.
Cha đang tức giận anh lắm, anh nên cẩn thận một chút đi….”
Hải Kỳ cúp điện thoại và nhìn tôi đăm chiêu.
Bắc Bắc đến nhà của anh tìm người? Đây là phong cách làm việc của Bắc Bắc
sao? Nếu nói là Y Đằng Diệu thì tôi còn có thể tin tưởng một chút.
“Em về nhà trước đi, anh cũng phải về nhà xem sao đã.” Hải Kỳ lập tức ra quyết định thật nhanh.
“Em và anh cùng đi về nhà anh thử xem.” Tôi không chút do dự muốn đi theo anh.
“Không! Em về nhà trước đi.” Anh kiên trì lập lại.
“Không cần!” Tính quật cường của tôi trỗi dậy.
“Em về nhà trước đi.” Không biết tại sao anh không muốn tôi đi đến nhà anh
lúc này. Không phải cha mẹ anh bên Pháp bay về để gặp mặt bạn gái của
con trai mình sao?
“Anh trai em có thể còn ở nhà anh, em
muốn đi qua đó trước!” Ảo não đứng dậy, tôi cũng cảm giác được thái độ
của Hải Kỳ có chút khác thường.
“……..”
♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……
Tôi và Hải Kỳ vừa bước vào đến cửa biệt thự nhà thì tiếng rống giận vang từ phòng khách truyền tới. “Thôi Hải Kỳ, con bước vào đây cho cha!”
Nhược Hàm đã chạy từ bên trong thật nhanh ra ngoài giữ chặt lấy chúng tôi, hỏi. “Dịch Bắc tìm hai người đó, có gặp nhau chưa?”
Thấy chúng tôi lắc đầu, cô ấy liếc mắt một cái liền kinh hãi nói. “Anh trai
ơi! Thảm rồi! Cha đi lấy gia pháp ra rồi! Em không nên gọi anh trở về
lúc này, anh đi trước đi, khi nào cha hết giận thì quay trở về cũng
không muộn.”
Gia pháp? Tôi có nghĩ cũng nghĩ không ra được, cuối cùng là chuyện gì xảy ra đây?
Hải Kỳ làm sai cái gì? Cho dù có làm sai chuyện gì đi chăng nữa, thì đối
với một người đàn ông hơn 30 tuổi mà phải lấy gia pháp ra trừng trị sao?
Hải Kỳ cười khổ, vỗ vỗ tay của Nhược Hàm an ủi cô ấy, có thể thấy rằng ở
trong lòng anh đã sớm đoán được chuyện này. Anh buông tay tôi ra rồi đi
thẳng vào trong.
“Con quỳ xuống cho cha!” Đứng trước mặt
chúng tôi là một người đàn ông trung niên khoảng 60 tuổi vẻ mặt uy nghi, khí thế khiếp người. Hoàn toàn ra dáng một người chủ nhà quyền uy.
“Con trai đã hơn 30 tuổi rồi, anh còn bắt con quỳ cái gì chứ?” Một người phụ nữ trung niên vẻ mặt hiền lành, mở miệng làm dịu bầu không khí. Tuy
nhiên cũng không thể làm cho cha của Hải Kỳ bớt tức giận.
“Mẹ nhỏ, không sao đâu ạ!” Hải Kỳ nghe theo lời cha, tiến lên phía trước quỳ xuống mặt đất.
Cha của anh không cần hỏi han phân trần gì, ngay lập tức giơ chiếc roi mây lên quất thẳng trên.
“A!” Tôi bất giác kinh sợ phát ra tiếng, chưa từng thấy qua loại gia pháp nào làm cho người ta choáng váng sợ hãi như vậy.
Tiếng hét kinh hãi của tôi đã làm cha của anh khựng lại vì biết đang có người ngoài ở trong nhà. Lúc này trên lưng áo sơ-mi màu lam nhạt của Hải Kỳ
đã thấm một ít máu nhạt.
Nhược Hàm cũng tiến nhanh lên phía trên quỳ xuống, mở miệng bảo vệ anh trai. “Cha, anh trai không có làm
gì sai, cha đừng làm như vậy mà!” Cô ấy gấp đến mức sắp bật khóc.
“Không có làm chuyện gì sai sao? Chẳng lẽ cho đến khi xảy ra chuyện giống như
con thì mới gọi là sai à?” Ông Thôi lên tiếng ngăn cản lời xin xỏ.
Chiếc roi mây lại liên tiếp đánh lên người của Hải Kỳ, mỗi một lần hạ roi
xuống đều rất mạnh tay. Nhìn Hải Kỳ thẳng lưng chịu đựng, không dám rên
la một tiếng, tôi lo lắng lại đau lòng nhưng cũng không biết phải làm
sao.
“Cha bình thường dạy dỗ con như thế nào? Từ sau chuyện của em gái con, con đã cam đoan với cha những gì?” Cơn giận của cha anh không hề giảm mà chiếc roi mây đánh xuống cũng chẳng nương tay. “Giữ
mình trong sạch! Trước khi kết hôn, sẽ không đưa phụ nữ lên giường,
tuyệt đối không làm con gái người ta to bụng!”
Đưa phụ nữ lên giường? Không làm cho con gái người ta to bụng? Cái này không phải nói tôi là……
“Con không có!” Hải Kỳ rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
“Còn dám nói không có! Đã thuê chung phòng ngủ qua đêm, còn dám dối gạt
cha?” Khẩu khí của ông vẫn tức giận nhưng chiếc roi mây cũng từ từ dừng
lại, đồng nghĩa với việc ông tình nguyện nghe con trai
Thuê phòng ngủ qua đêm? Anh bị đánh oan rồi a! Thật oan ức rồi mà! Đêm qua,
ngay cả ngón tay út của tôi, Hải Kỳ cũng chưa có chạm qua!
Tôi cuối cùng cũng đã hiểu rõ ràng tình huống này, liền đi nhanh đến che
trước mặt Hải Kỳ, giải thích. “Bác trai, bác đã hiểu lầm rồi…”
“Hiểu lầm cái gì? Đừng nói cho bác biết là cái tên con trai xấu xa này, mang
cháu đi thuê phòng chỉ đơn giản để nói chuyện phiếm thôi nha!” Ông Thôi
hừ lạnh.
“Là do cháu….uống rượu hơi say cho nên…..nôn mửa
trên người anh ấy, chúng cháu đều cần…. thay quần áo thôi ạ, không có……” Lời giải thích thật là khó khăn, ngay cả tôi nghe cũng cảm thấy thật
buồn cười.
“Uống say? Nó dám chuốc rượu làm cháu say?”
Không ngờ cha anh vừa nghe đến đó càng thêm tức giận. “Nói cách khác là
vì sao cháu không thể về nhà thay quần áo?”
Tôi há hốc
miệng thở một hơi dài, không biết trả lời như thế nào? Nói rằng, vì tôi
không muốn về nhà? Vì tôi không muốn gặp anh trai mình? Vì hôm qua là
“ngày kỉ niệm” của đứa con chưa kịp chào đời? Vì đêm qua tôi đau khổ đến sắp chết?
Một loạt các câu trả lời như thế mà tôi lại không mở miệng được. Và cũng không thể nào có thể nói ra thành lời.
“Cháu…..” Tôi vừa định mở miếng thì bị Hải Kỳ ngắt lời.
“Thưa cha, mang Y Y đi thuê phòng là con sai, cha muốn phạt muốn đánh con đều nhận hết!” Hải Kỳ nhận hết lỗi về mình, không muốn tôi đem sự khó nói
phô bày trước mặt người khác
“Cuối cùng cũng đã nhận tội rồi!” Ông Thôi giận điên người, cười lạnh, bắt đầu giơ chiếc roi mây lên.
“Xin hãy khoan….” Tôi vội vàng mở miệng ngăn lại, phương pháp duy nhất nghĩ đến làm cho anh khỏi phải bị đánh liên tiếp này là….
“Thưa bác trai! Đêm qua Hải Kỳ cầu hôn với cháu và cháu cũng đã đồng ý rồi!
Chúng cháu đã có hôn ước, cho dù có xảy ra quan hệ trai gái cũng là hợp
lý hợp tình, có phải không?” Ý nghĩ của ông Thôi, tôi đã hiểu. Hẳn là vì con gái của mình đã trải qua những chuyện đau khổ như vậy, cho nên ông
đối với con trai mới có yêu cầu nghiêm khắc như thế.
Lời
nói của tôi vừa dứt, tất cả mọi người trong nhà đều thất thần. Bao gồm
cả người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu trắng vừa mới đẩy cửa bước vào.
Người đó cứng đờ cả người ở trước cửa.
Hải Kỳ kéo tôi lại, ý bảo tôi không cần quá xúc động. Tôi mỉm cười lắc đầu, dùng ánh mắt nói cho anh biết, quyết định này cũng không phải xúc động.
“Có hôn ước đương nhiên là khác rồi! Hải Kỳ sẽ có trách nhiệm và giải thích chuyện đêm qua với Dịch Bắc, có việc vui này cha cảm thấy rất vui vẻ!”
Ông Thôi thở dài một hơi nhẹ nhõm, thả chiếc roi mây trong tay ra.
“Mau đứng dậy đi.” Mẹ nhỏ và Nhược Hàm cùng nhau chạy đến đỡ lấy Hải Kỳ đứng dậy.
Hải Kỳ giật mình mới nhận ra mình bị thương, đau đến méo miệng.
“Tháng sau nhé, tháng sau cha sẽ tổ chức hôn lễ cho các con, hôm nay cha đi
chọn ngày tốt trước đã! Con dâu à, tháng sau được không? Mặc dù thời
gian vội vàng nhưng cha hứa sẽ tổ chức đám cưới thật long trọng.” Ông
Thôi hưng phấn đứng dậy.
“Cha….” Ánh mắt Hải Kỳ có chút do
dự, dĩ nhiên trong tình thế này anh không thấy kinh ngạc, anh chỉ cảm
thấy hình như tôi không có lo lắng gì.
“Vâng, bác trai, làm đơn giản một chút là được rồi.” Tôi mỉm cười đồng ý.
Quên đi tất cả trong quá khứ… quên đi tất cả nỗi đau thương, hãy để cho tình yêu tan thành mây khói…..Mọi thứ đều quên hết đi ….Chấp nhận lấy người
đàn ông này, là từ nay về sau tôi sẽ dành hết mọi yêu thương cho chồng
của mình.
Kiên quyết của tôi rốt cuộc đã thuyết phục được Hải Kỳ, anh nhếch môi nhìn tôi nở một nụ cười.
……
“Không cần phải gánh trách nhiệm!” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng
nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không phù hợp với bầu không khí đang vui sướng nơi đây.
Tôi chấn động xoay người lại thì nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Bắc Bắc đã che kín tơ máu.
Đồng thời tôi cũng phát hiện Nhược Hàm đứng ở một bên không nói một lời chúc phúc nào, chỉ lo lắng nhìn chăm chú vào chúng tôi.