Tất nhiên anh vẫn không có trả lời. “Yêu”, chữ này mãi mãi nghẹn lại trong yết hầu, cuối cùng bị sự im lặng vùi lấp đi….
Một lúc lâu sau anh mới cười nhẹ nói cho tôi biết. “Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta hôn nhau không? Khi đó anh từng muốn nói cho em biết rằng,
hạnh phúc của anh luôn nằm trong bàn tay em.” ((&_&))
Đây xem như là một câu trả lời, một đáp án thừa nhận có yêu!
“Tất cả đã trở thành quá khứ rồi!” Anh nhẹ nhàng bâng quơ.
Tôi không muốn làm cho nó trở thành quá khứ một cách dễ dàng như vậy……Tôi nhắm mắt lại, chỉ dám yên lặng thổ lộ trong lòng.
“Bắc Bắc, hôm qua em gặp lại…..Tống Nhiếp Thần.” Không phải muốn cố tình nói tới vấn đề này, nhưng có rất nhiều chuyện tôi muốn biết rõ.
Anh chấn động, kinh ngạc và bất an.
“Anh ta nói cho em biết một việc….” Tôi cắn môi, đem chuyện khó khăn nhất
trong khó khăn nói ra. “Đứa con đó….là của anh ta…..Cảm giác của
em….giống như bị người ta cưỡng hiếp vậy đó.”
Tôi cười khổ.
Anh cầm nhanh lấy tay của tôi bóp chặt……
“Xin lỗi em…..tại vì anh mà mang cho em nhiều đau khổ như vậy….tại vì anh mà làm cho em không chịu nổi như vậy….” Anh áy náy không thể che dấu.
Tôi nhìn lên bầu trời trong xanh, thở dài một hơi…
Lòng của tôi đã bình tĩnh, thật sự bình tĩnh, dùng sự thật khó khăn này để
đổi lấy mấy năm khúc mắc…Tôi không phân biệt rõ là mình nên vui mừng
hạnh phúc hay cảm thấy bất hạnh.
Tôi cũng cầm lấy tay anh dùng sức bóp chặt.
“Xin lỗi…. Thật sự xin lỗi ….” Có lẽ trong hai người chúng tôi, người cuối cùng không thể tiêu tan hết mọi đau khổ chính là anh.
“Xin lỗi cái gì chứ? Đứa ngốc!” Tôi cười nhẹ. “Xin lỗi làm cho em không chịu nổi chuyện như vậy à? Cho tới bây giờ, muốn sinh cho anh một đứa con là ý tưởng xếp đặt của mẹ và em. Xin lỗi vì ép em phá thai sao? Nếu năm đó anh không ép em phá thai, như vậy hôm nay bị người ta dùng hai chữ
“ngoại tình” hết đường chối cãi chính là em đấy! À không! Anh phải nói
lời xin lỗi với em! Anh phải xin lỗi em vì anh không nên thừa nhận anh
phản bội em. Anh không nên đem sự xấu xa của người khác gắn lên trên
người mình, làm hại em thương tâm đến như vậy, nguội lạnh đến như vậy.”
“Em có trách móc anh cái gì đâu chứ? Là em quên mất, Bắc Bắc của em lòng dạ thiện lương, là em quên mất, Bắc Bắc của em cho tới bây giờ vẫn luôn
luôn yêu em….” Tôi chôn mặt mình thật sâu trong lòng bàn tay anh, bừa
bãi cọ sát…
Trầm mặc một lúc, anh cúi đầu lẳng lặng nói.
“Không phải như vậy đâu ….Y Y, anh không có tốt như em nghĩ….Ép em phá
bỏ đứa con là vì anh không đủ rộng lượng dung dưỡng đứa bé ấy. Cũng
không phải như em suy nghĩ, sợ tương lai có người cản trở em. Nếu anh có thể dung dưỡng đứa con ấy….anh có thể chủ động bỏ qua quyền thừa kế, sẽ không có chuyện tranh chấp. Cho tới bây giờ anh cũng không ham muốn sản nghiệp của Trầm gia. Cho nên hai chữ bỏ qua đối với anh mà nói rất đơn
giản.”
“Xin lỗi em…..bởi vì anh quá ích kỉ không chấp nhận
nổi…..làm thân thể và tâm hồn em phải bị tổn thương lớn như vậy.” Ánh
mắt anh dừng lại trên người tôi, ánh mắt hàm chứa trăm ngàn lần sự hối
lỗi.
Không dung dưỡng nổi? Đáy mắt của tôi như có màn sương mù che mờ.
“Tại sao anh không dung dưỡng nổi?” Trong lòng tôi đã biết rõ đáp án nhưng vẫn muốn hỏi.
“Xin lỗi em…là anh ghen…..Ghen tị với bất cứ thứ gì có thể đụng chạm đến
người của em….Ghen tị em mang thai đứa con của người khác….” Anh bỏ qua
sỉ diện thẳng thắn thành thật, đáy mắt cật lực che dấu nổi khổ khó nói.
“Thật buồn cười….rõ ràng là vì anh…..Anh biết, anh nên gật đầu để em
sinh đứa con ấy, sau đó đem bí mật này chôn ở trong lòng cả đời. Chỉ là
anh không thể bắt buộc bản thân mình phải gật đầu……Xin lỗi em, vì vậy
anh không thể….làm cho chúng ta bỏ lỡ mất nhau rồi….”
Tôi hiểu!… Tôi hiểu tất cả! Nước mắt của tôi rơi xuống, dĩ nhiên là vì quá sung sướng mà khóc!
Tôi hiểu rằng, nếu năm đó tôi mang thai là đứa con của Bắc Bắc thì cho dù
con đường phía trước có gian khổ, cho dù đứa con có là món quà của sự
phản bội, cho dù đứa con có là một bàn tay hung hãn bóp nát lòng anh thì anh vẫn nhẫn nại chịu đựng…Bởi vì đó là đứa con của tôi và anh.
“Tại sao ngày đó ở Thôi gia anh nghe em nói em mang thai đứa con của Hải Kỳ, anh lại tình nguyện nhận nuôi nấng đứa bé ấy lớn lên?” Tôi nhẹ giọng
hỏi.
Quả thật trong lòng tôi vẫn muốn có câu trả lời của vấn đề này.
Từng ở trong lớp sương mù dày đặc cảm thấy anh thật khó hiểu, luôn đem bản
thân mình ẩn dấu quá sâu. Nhưng bây giờ khi phá tan lớp sương mù dày đặc ấy đi, mới phát hiện anh vẫn còn những điều tôi chưa khám phá ra và
trái tim anh vẫn mở rộng cửa chờ tôi bước vào khám phá.
Tình nguyện đi nhận nuôi một đứa con không phải của mình, có lẽ là vì anh
không muốn bỏ qua một lần nữa mà thôi. Nhưng vì sao tôi lại không thể
hiểu?
Anh cười nhẹ, không trả lời bởi vì câu hỏi này không có câu trả lời thích hợp, mà đáp án là anh không muốn lừa gạt tôi.
Ngược lại anh nói. “Anh cảm thấy lúc ấy mình nói chuyện không có lí lẽ gì cả, nếu em có thai và có một người chồng thật sự yêu thương em cùng đứa
con, anh làm sao có thể chen ngang vào chứ?” Anh cười khổ. “Khi đó chỉ
có một mình anh là người vẫn sống trong kỷ niệm của quá khứ mà thôi,
chưa vượt qua được.”
Tôi khẽ động khóe môi, cười gượng ép.
Trầm Dịch Bắc ngu ngốc! Quả nhiên chậm hiểu như vậy!
“EmHải Kỳ hay là với bất cứ người đàn ông nào khác đều không có phát sinh quan hệ thân mật, bởi vì không thể nào đi đến giai đoạn này. Ngày đó em cự
tuyệt anh là vì trong người em có kinh nguyệt…..Thật sự không thể quan
hệ xác thịt với anh được.” Nói trắng ra như vậy, chắc hẳn là anh hiểu
được phải không?
Anh bất động ngơ ngẩn cả người…..
Một lúc sau, anh cúi đầu nhắm mắt nói. “Anh biết em tốt với anh, nhưng anh
không cần em dùng thân thể của mình để chứng minh việc gì cả.”
Anh vừa nói xong, tôi đã bị anh chọc cho tức giận suýt chút nữa nôn ra máu. Được lắm! Tôi đã thổ lộ đến mức đó, mà anh lại liên tưởng thành tình
cảnh giống như buổi tối lần trước!
Thật muốn nôn ra hết cả
máu! Tôi nhịn không được tiếng cười khổ, là ai lúc đó làm cho anh hiểu
lầm tôi đã thay lòng đổi dạ, lại không có một lời giải thích nào? Thật
đúng là gieo gió gặt bão mà.
“Yêu”, chữ này bây giờ đã đúng thời điểm để lớn tiếng nói ra rồi…
“Trầm Dịch Bắc! Anh nghe cho rõ đây….” Tôi hét một tiếng thật lớn, buộc anh
phải ngước mắt lên, khi cả ánh mắt anh dừng ở trên người tôi, khi hơi
thở của tôi dồn dập đến muốn không hít thờ nổi nữa. “Em……..” Cố lấy hết
dũng khí để nói hết hai chữ “yêu anh”, tiếc thay lời còn chưa kịp thốt,
đã bị một tiếng hét kinh ngạc cắt ngang…..
“Anh Dịch Bắc.”
Thì ra cậu sinh viên đánh đàn ghi-ta kéo đàn đi qua, liếc chúng tôi một
cái, sau đó hét to kinh ngạc….làm cho nhóm sinh viên đàn em, đàn anh đều chạy tới…
Tức thì cả nhóm người vây xung quanh chúng tôi.
Tuyên ngôn tình yêu của tôi đã bị bóp chết trong cổ họng, chỉ có thể giậm chân âm thầm nổi giận.
“Anh Dịch Bắc, chắc anh lần đầu tiên trở lại trường cũ phải không?”
“Anh Dich Bắc, lần trước hiệu trưởng nhà trường phát thưởng cho những sinh viên suất sắc, sao anh không tham gia?”
“Anh Dịch Bắc, anh là người niềm kiêu hãnh của học viện y XX của chúng ta
nha! Trong cảm nhận của tụi em, anh là một nhân vật truyền kỳ.”
“Anh Dịch Bắc, anh làm cách nào đi đến thành công như vậy? Chia sẻ kinh nghiệm tâm đắc cho chúng em đi.”
Cả nhóm mười mấy người trai lẫn gái thành đoàn vây quanh anh, tôi bị đẩy ra khỏi nhóm người đứng ở bên ngoài.
Tôi mỉm cười, ngay cả như vậy, tâm trạng của tôi cũng không hề mất vui đi.
Đúng, ở trong lĩnh vực y học, Bắc Bắc là một truyền kỳ. Mới vài năm ngắn
ngủi, anh đã được thăng nhiệm lên làm bác sĩ chuyên gia. Đây không phải
là một truyền kì sao?
Bắc Bắc khiêm tốn gật đầu với nhóm
sinh viên đàn em, nồng nhiệt nói cho bọn họ biết, là do các giáo sư hết
lần này tới lần khác mang cơ hội giới thiệu cho anh….Nhưng mọi người ai
cũng biết, cơ hội chưa bao giờ bỗng dưng mà có, nếu không cố gắng trong
gian khổ, thì thành tích cũng không khác những người bình thường, vậy
thì có phải mai một hết cơ hội hay không?
Hơn mười phút trôi
qua, khi nhóm sinh viên đàn em còn hưng phấn tưng bừng vây quanh anh,
thậm chí có vài người nhắc đến. “Tổ chức cứu trợ Quốc tế”, Bắc Bắc mỉm
cười, nhẹ giọng thổ lộ. “Tôi gởi thư xin nhập vào tổ chức, cũng đã nhận
được thư mời gia nhập của họ. Mấy ngày trước tôi đã kí hợp đồng làm việc rồi, sang năm”.
Đám đông cất tiếng hoan hô, nụ cười của tôi hoàn toàn ngừng hẳn.
Tổ chức cứu trợ Quốc tế, đó là một tổ chức giúp đỡ chữa bệnh khẩn cấp cho
người dân ở các nước có chiến tranh và nội loạn……Ngay cả an toàn cũng
không bảo đảm đầy đủ cho các bác sĩ không biên giới của tổ chức.
Anh muốn thực hiện lý tưởng của mình, cho nên anh phải rời khỏi tôi…..
Cả người tôi cứng lại như hoá đá!