Tất cả đã được an bài, tôi có một vị hôn phu săn sóc chu đáo, lại có một người anh trai rất thương yêu.
Tôi tự nói với mình rằng, cuộc đời này của tôi đã quá mức hoàn mỹ rồi,
không còn mong ước gì xa xôi nữa…Nhưng vì sao trái tim lúc nào cũng ê ẩm một nỗi đau mất mát?
……
Hôm nay sau giờ làm
việc, tôi có hẹn với Hải Kỳ đi mua đồ dùng cho đám cưới. uổi chiều tôi
đến khu Bắc đưa văn kiện rồi có thể ra về luôn. Vì vậy tôi đến trung tâm trị liệu của anh trước giờ hẹn.
Đây là lần đầu tiên tôi
đến chỗ của anh. Trung tâm trị liệu chiếm một khu mặt tiền lớn, trông
rất sa hoa và nhìn rất chuyên nghiệp.
Còn hơn một tiếng
đồng hồ nữa mới hết giờ làm việc, Hải Kỳ không thể ngồi trò chuyện với
tôi vì thế tôi cởi mở nói chuyện làm quen với chị thư ký của anh.
“Nơi này chúng tôi nhận bệnh nhân đều có lịch hẹn, hơn nữa là phải lấy hẹn
trước ít nhất là hai tuần. Bác sĩ Thôi thật lợi hại nha.” Chị thư ký là
một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, tính tình rất thân thiện, tiếng cười rộn ràng của chị ấy làm người ta cảm thấy thật thân thiết.
Cửa phòng trị liệu bật mở, Hải Kỳ mặc một bộ đồ nhàn nhã bước ra cùng một
bệnh nhân. “Ai lại tâng bốc tôi lên nữa đây? Chị Đỗ, chị đang đẩy mạnh
công phu khoa trương thêm một bước cao nữa rồi đấy!”
“Có bạn gái bác sĩ Thôi ở đây, chắc hẳn tôi phải khen ngợi cậu nhiều hơn hai câu mới phải há?” Chị thư ký cười bỡn cợt anh.
Hải Kỳ nhìn đồng hồ rồi làm bộ như nghiêm túc nói. “Chị Đỗ, chị còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, xin chị mỗi một giây, mỗi một phút mà tâng bốc tôi
thêm đi.”
Bầu không khí rất thoải mái, mọi người đều cười
ha ha, bao gồm cả người bệnh nhân mới đến. Trong suốt 8 tiếng làm việc,
Hải Kỳ thật khôi hài, khác xa với bộ dạng trầm ổn của buổi tối.
Hải Kỳ nói mỗi một người đều có mặt trái của cuộc sống, anh là người sống
nội tâm, ít nói chuyện. Anh thích làm đầu bếp cuốn sushi, thích hưởng
thụ và chia sẻ cảm giác làm ra những sản phẩm tuyệt hảo đó.
Người bệnh nhân kế tiếp đã đi vào văn phòng. Anh ngồi xổm trước mặt, nắm lấy
tay tôi, áy náy nói. “Nếu em thấy nhàm chán, vậy xuống phố dạo một lát
đi.”
Tôi lắc đầu, nếu đi dạo phố chi bằng ở lại trong này.
“Để em ngồi đây, anh không có yên lòng.” Anh cười thật ấm áp, cũng không sợ lỗ tai nhạy bén của chị Đỗ nghe lén được.
Anh lấy tay vỗ vỗ lên hai má của tôi, làm tôi mắc cỡ mặt đỏ ửng lên.
Sau đó anh đứng dậy nhận hồ sơ bệnh nhân từ tay của chị thư ký, nhìn thoáng qua rồi nhíu mày nói. “Chị Đỗ lấy sai hồ sơ rồi. Bệnh nhân này và bệnh
nhân kia trùng tên với nhau.”
“À, lấy nhầm hồ sơ rồi sao?” Chị thư ký chạy lại nhìn qua tên trên hồ sơ, rồi kiểm tra tư liệu.
“Hồ sơ của bệnh nhân này số 045, thuộc nhóm khách hàng đầu tiên của trung
tâm. Chị tìm hồ sơ 045 đi rồi mang qua gấp nhé. Tôi đi vào tán gẫu với
bệnh nhân một lát.” Khả năng ghi nhớ của Hải Kỳ thật kinh người.
Chị thư ký bận rộn tìm kiếm tư liệu, kéo từng xấp hồ sơ nặng nề ra xem xét, rồi rút ra một hồ sơ chạy nhanh đưa cho Hải Kỳ. Bởi vì quá gấp cho nên
chị ấy đem bộ hồ sơ lấy nhầm lúc nãy bỏ trên bàn.
Ngồi ở bên cạnh chị ấy, tôi lơ đãng liếc qua đống hồ sơ thì như bị cả người sét đánh trúng.
Trên một tập hồ sơ màu hồng có viết rõ ràng: “Hồ sơ bệnh án của Trầm Dịch Bắc…..”
Hải Kỳ là bác sĩ tâm lý của Bắc Bắc.
Tay chân của tôi co cứng lại, trong lòng như có một sợi dây vô tình nào đó
làm cả người tôi run rẩy không ngừng. Đây là bí mật của Bắc Bắc…..Bí mật của Bắc Bắc…..
Xem?…. Không xem?…..Xem?….. Không xem?
Tôi lưỡng lự đến ba giây, sau đó quyết định: Xem!
Tôi hít một hơi thật sâu không chút do dự, kéo tập hồ sơ lại gần.
Đập vào mắt tôi là nguyên nhân bệnh án: Bị cưỡng hiếp mang tính chất làm nhục.
……
Đọc thấy nguyên nhân này làm cho ý nghĩ trong đầu óc tôi trống rỗng. Từng
giọt nước mắt rơi xuống, tay tôi run rẩy đến nổi cầm bộ hồ sơ không
vững.
Quả thật trước kia tôi từng nghi ngờ rằng, Bắc Bắc đã gặp
một sự cố khó khăn nào đó, chỉ thật không ngờ sự việc lại quá nghiêm
trọng như thế này.
Con người Bắc Bắc sạch sẽ như thế, tại sao
lại xảy ra chuyện tàn nhẫn như vậy đối với anh? Là ai cố ý phá huỷ sự
cuộc sống trong sáng của anh? Chuyện này xảy ra như thế nào? Người thích anh luôn có rất nhiều, rất nhiều, chẳng lẽ ngoài những người này ra còn có kẻ tiểu nhân?
Còn chưa xem xong đến trang thứ hai của bộ hồ sơ, tôi đã khóc không thành tiếng.
Từng giọt nước mắt của tôi rơi trên mu bàn tay của một người, bàn tay người
ấy kiên định đang ngăn cản tôi xem tiếp cái thế giới bí mật đang bị che
dấu trong bộ hồ sơ kia.
“Y Y, em không thể làm loạn hồ sơ của anh lên như thế.” Hải Kỳ luôn là người ôn hoà giờ đây tiếng nói
đã mang theo chỉ trích nghiêm túc, đứng phía sau anh còn có vẻ mặt hoảng sợ của chị thư ký.
Tôi giật mình ngước mắt lên ngơ ngẩn
nhìn Hải Kỳ, chỉ là nước mắt không thể ngừng rơi trên mặt. Anh dùng sức
rút bộ hồ sơ trong tay tôi ra, nhưng tôi không buông tay để cho anh lấy
đi.
Chúng tôi không ai chịu nhường ai, dằn co muốn cầm lấy bộ hồ sơ.
“Y Y à, bệnh nhân có những bí mật riêng của bệnh nhân.” Nước mắt của tôi
cũng không thể làm cho giọng nói của Hải Kỳ ấm lại, anh cố sức dịu dàng, an ủi, khuyên giải tôi.
“Đó là anh trai của em! Em muốn
biết! Em muốn biết tất cả!” Trong tầm mắt mơ hồ đầy lệ, trong óc của tôi hai chữ ‘cưỡng hiếp’ không thể nào xoá được.
Tay của tôi càng nắm chặt bộ hồ sơ, nắm chặt đến nổi bàn tay đã trở nên trắng bệch.
“Nếu em là người thân của cậu ấy thì nghe lời anh đi. Y Y, thả tay ra!” Hải
kỳ cao giọng nói. “Tại sao bệnh nhân lựa chọn không đem bí mật riêng tư
của mình nói cho người thân biết? Đó là bởi vì họ muốn duy trì một phần
tôn nghiêm của họ.”
“Em muốn biết! Em muốn biết!” Tôi quật cường, thất thần kiên trì, giọng nói mỗi lúc mỗi nhẹ thêm.
“Nếu em biết rồi sẽ làm như thế nào? An ủi cậu ấy ư? Y Y, đối với bệnh nhân
mà nói, phương thức tự tại tốt nhất chính là người nhà của họ hoàn toàn
không biết gì cả. Nếu em biết được chỉ sẽ làm cho cậu ấy thêm khổ sở,
làm cho cậu ấy tìm trăm phương ngàn kế tránh né em
Nghe xong lời phân tích của Hải Kỳ, cả người tôi run lên….Tôi nhớ lại đêm hôm đó tôi
đã dùng cách nào để câu dẫn Bắc Bắc, chính tay tôi một lần nữa đẩy anh
vào cơn ác mộng tối tăm…..Anh như con thú hoang tuyệt vọng, cả người yếu ớt khổ sở trong cơn mê sảng. Anh nôn mửa như muốn lôi cả lục phủ, ngũ
tạng của mình ra…..
Bắc Bắc….. Bắc Bắc của tôi….
Tâm tính thiện lương của tôi đau, đau đến chậm rãi buông lỏng tay ra, ngồi xổm xuống ôm lấy ngực……
………
Tôi đầu hàng, tôi nhận thua….. Chân tướng sự thật không quan trọng, quan trọng nhất chỉ là anh mà thôi.
“Nói cho em biết đi, bây giờ anh ấy ra sao rồi?…….” Cả người tôi đau cho đến trời nghiêng đất ngã, tôi kéo áo của Hải Kỳ khổ sở hỏi.
“Cậu ấy rất tốt, Y Y…. Vài năm nay gần đây, tình trạng tâm lý của cậu ấy
điều chỉnh rất tốt, không cần lo lắng.” Hải Kỳ ngồi xổm xuống, vuốt tóc
an ủi tôi. Thấy tôi quá đau đớn, làm cho anh lo lắng.
“Vì
nguyên nhân này, cho nên khi đó anh trai….chỉ có thể chấp nhận đàn ông
thôi sao?” Vấn đề tôi đặt ra làm cho Hải Kỳ nhìn tôi đầy kinh ngạc….
“Hải Kỳ! Xin anh! Hãy trả lời em đi!” Tôi kéo lấy ống tay áo của anh khẩn cầu nói.
“…….Dịch Bắc không phải là người đồng tính, ít nhất anh cho là như vậy. Trên
người cậu ấy từng xảy ra chuyện quá mức tàn nhẫn dẫn đến chán đời, chán
ghét phụ nữ, thậm chí có hành động trả thù xã hội, những hành vi này đều coi là bình thường. Trong quá trình điều trị, tình cảm bị người khác
lợi dụng chỉ dẫn sai lựa chọn làm người đồng tính cũng là chuyện thật
bình thường. Bốn năm trước đây cậu ấy là nhóm khách hàng đầu tiên của
anh. Câu đầu tiên mà cậu ấy nói với anh chính là cậu ấy muốn có cuộc
sống của người bình thường và ý chí của cậu ấy rất kiên định. Nếu cậu ấy là người đồng tính, chắc chắn sẽ không cho rằng cuộc sống trước mắt
không phải trong phạm vi bình thường, cho nên anh không đánh đồng Dịch
Bắc với nhóm người đồng tính.”
“Vậy bây giờ thì sao…..Bệnh của anh ấy tốt hơn rồi phải không?”
Hải Kỳ cười khổ. “Anh thật sự không biết cậu ấy đã khỏi bệnh rồi hay chưa
nữa. Nếu coi trị liệu là một lớp học, thì trước khi thi tốt nghiệp cậu
ấy đã bỏ học rồi. Ít nhất đã hơn ba năm nay, cậu ấy không có đến trung
tâm để điều trị.”
“Vậy làm sao bây giờ? Thi tốt nghiệp cái
gì? Hải Kỳ! Vậy anh trai của em làm sao bây giờ?” Tôi nóng vội túm lấy
Hải Kỳ, dùng sức lắc cánh tay anh.
Hải Kỳ nhẹ nhàng an ủi
tôi, nói. “Có thể cậu ấy cho rằng không quan trọng nữa. Có lẽ nỗi ám ảnh ở trong lòng cậu ấy đã không còn ảnh hưởng lớn, chính cậu ấy có thể tự
mình vượt qua. Không phải cậu ấy bây giờ rất khá sao? Y Y à, những
chuyện này đừng nên quá cưỡng cầu.”
Đúng vậy! Đừng quá
cưỡng cầu….Trước kia tôi quá mức cưỡng cầu, mới có thể để câu chuyện
diễn biến thành như bây giờ….Nhưng mà, nhưng mà…..
“Hải Kỳ, xin anh, xin anh hãy giúp anh trai của em đi….”
“Nhưng anh không thể nào cưỡng ép cậu ấy được…Cậu ấy không muốn hoàn thành đợt trị liệu cuối cùng, anh không có biện pháp để thúc ép.” Hải Kỳ lộ vẻ
khó khăn nói.
“Đợi trị liệu cuối cùng?” Tôi cầm lấy tay Hải Kỳ, thật kiên quyết khẩn cầu. “Hải Kỳ, xin hãy giúp Bắc Bắc! Em muốn
anh ấy sống thật bình tường, hoàn toàn…..hoàn toàn tốt nghiệp đợt trị
liệu này.”
Hải Kỳ nâng tôi đứng dậy, đỡ tôi đến ngồi trên
sofa. Anh pha cho tôi một tách trà ấm, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi gật
đầu. “Được! Anh sẽ liên lạc qua Pháp trước, nhưng quyết định cuối cùng
vẫn ở chính trong tay cậu ấy.”
Tôi gật đầu thật mạnh. “Vâng! Cảm ơn anh, Hải Kỳ!”
Sau cùng anh dặn dò tôi mãi. “Y Y, mặc kệ vừa rồi em đã đọc được bao nhiêu, hãy đem tất cả những chữ nhìn thấy được mà xoá sạch đi. Đó chính là
phương pháp tốt nhất đối với Dịch Bắc!”
Tôi gật đầu, trong tay cầm tách nước trà nhưng vẫn run rẩy không ngừng. Hải Kỳ thở dài, sờ sờ đỉnh đầu của tôi, im lặng an ủi.
“Anh đi làm việc trước, vẫn còn một bệnh nhân cuối cùng. Anh sẽ trở lại
nhanh chóng thôi.” Hải Kỳ không có cách nào ngồi lại bầu bạn cùng tôi.
Anh có công việc, có đạo đức nghề nghiệp của anh.
Anh liếc tôi một cái rồi đem hồ sơ của Bắc Bắc giao cho chị thư ký, dặn dò “Đem tập hồ sơ này bỏ vào tủ bảo hiểm đi.”
Chị thư ký nhận lấy bộ hồ sơ, bỏ vào cái tủ được bảo vệ bằng một chuỗi dãy
số. Tôi đờ đẫn nhìn theo, bí mật của Bắc Bắc sẽ vĩnh viễn nằm trong bóng đêm….
……
Trong văn phòng yên lặng một mảnh, chị thư ký nhiều lần quay đầu lại nhìn tôi đang ngồi ngơ ngác, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Chị ấy thở dài, pha giúp cho tôi thêm một tách trà rồi ngồi
“Chị có ấn tượng rất sâu sắc về người bệnh nhân đó, em có muốn nghe qua
không?” Chị ấy cẩn thận liếc nhìn xem có Hải Kỳ ở gần không, rồi nhanh
chóng đóng cửa văn phòng lại.
Trong lòng tôi như có ma quỷ
ám vào, bất cứ thứ gì liên quan đến Bắc Bắc, tôi đều muốn biết. Tôi gật
đầu, hốc mắt lại rơi xuống những giọt nước mắt.
Tôi là một người con gái hay khóc, ngoài biết khóc ra, tôi cũng không giúp được thứ gì.
“Cậu thanh niên đó tướng mạo đẹp lắm, khí chất rất sạch sẽ, cho nên chị có
ấn tượng rất sâu về cậu ấy. Về cơ bản, bệnh nhân thường lựa chọn không
có giấu diếm bí mật nào với bác sĩ tâm lý của mình, nhưng không muốn lựa chọn bác sĩ chữa trị là người quen biết, cho nên chị rất kinh hãi khi
biết cậu ấy và bác sĩ Thôi là bạn bè thân quen nhau ngoài đời. Bác sĩ
điều trị cho cậu ấy lúc đầu là bác sĩ Tống, không biết vì sao lại bỏ
ngang mà ngay cả hồ sơ ban đầu cũng không có lấy lại đây.”
Chị thư ký một bên vỗ tay an ủi tôi, một bên cẩn thận hồi tưởng. “Khi đó
bác sĩ Thôi mới từ Pháp trở về nước mở trung tâm, có rất nhiều thủ pháp
khám bệnh tiên tiến mà nhiều bệnh nhân không thể tiếp nhận được. Nhưng
cậu thanh niên đó thì khác, cậu ấy nói cậu ấy cần phương pháp trị liệu
đạt kết quả nhanh nhất. Vì thế, cậu ấy lựa chọn phương pháp trị liệu rất hà khắc và rất gian khổ — đó là liệu pháp tái tạo lại tình cảnh như
thật. Thông qua hết các tình huống rất thật đó hồi phóng phương pháp
thôi miên, làm điều sợ hãi nhất trong lòng đều giải phóng ra hết cho đến khi thích ứng với nỗi sợ hãi.”
“Vài lần đầu tiên cậu thanh niên đó đi ra đều nôn mửa đến toàn thân rã rời như sắp chết, nhưng bác
sĩ Thôi nói ý chí của cậu ấy rất tốt. Bác sĩ Thôi còn nói, lúc còn ở bên nước ngoài rất ít bệnh nhân tình nguyện chấp nhận phương pháp khám trị
bệnh ở mức độ cao như vậy. Từ từ về sau cậu ấy đi ra chỉ còn sắc mặt tái nhợt mà thôi.”
“Mỗi lần đi ra cậu ấy không có lập tức về
nhà, cậu ấy luôn ngồi ngây ngốc ở chỗ này, chờ đến khi sắc mặt và tâm
tình bình phục, mới đứng dậy trở về. Chị nghĩ chắc là đại khái lo sợ
người nhà lo lắng thôi. Có đôi khi, chị ngồi tán gẫu với cậu ấy một
chút, dần dần cậu ấy hỏi chị, con gái thường thích loại hoa gì? Thích
nhẫn kiểu dáng đơn giản vĩnh cửu hay thích kiểu dáng đẹp tinh xảo hơn?
Sau đó, có một ngày cậu ấy lấy ra một chiếc nhẫn cho chị xem, còn nói
mình đã chọn thật lâu….. Khi đó chị còn cười chọc ghẹo cậu ấy là ánh mắt thật thiếu thẫm mỹ, kiểu dáng chiếc nhẫn quê mùa như vậy mà cũng mua.
Cậu ấy khó xử, hỏi ý chị xem có nên đi đổi lại hay không? Chị nói nếu
thay đổi nhẫn là điềm xấu…Thế rồi cậu ấy nói rằng, cậu ấy không nghĩ
người con gái kia sẽ chê chiếc nhẫn quê mùa, mẫu nhẫn này phù hợp với
ngón tay của cô ấy…..”
Tôi càng nghe sắc mặt càng tái nhợt
đi, khi đó tôi đang làm cái gì? Khi anh thật sự cố gắng mong muốn hồi
đáp tình cảm của tôi, khi đó tôi làm cái gì đối với anh? Tôi đã nhìn anh rồi cười, trái tim cũng đã nguội lạnh và cuối cùng là không còn cảm
giác của tình yêu nữa, ngay cả tâm hồn cũng bay vút đi. Tôi luôn cảm
thấy bản thân mình chịu quá nhiều thiệt thòi, luôn oán hận anh ở trong
lòng, luôn bảo vệ chặt chẽ mình mà coi thường cảm nhận của anh! Luôn
không ngừng nghi ngờ, không ngừng phủ nhận mọi cố gắng của anh.
Tôi nghĩ nguyên nhân thất bại lớn nhất cuộc hôn của mình chính là tôi mãi mãi không vị tha và cố gắng bảo vệ.
Bắc Bắc! Tôi muốn gặp anh ngay bây giờ, một giây cũng không thể chờ được!
Tôi bất ngờ đứng lên, nói. “Chị Đỗ à, cảm phiền chị nói giúp với Hải Kỳ là em có chút việc phải đi trước.”
Không hề nói thêm câu nào nữa, tôi chạy như điên về hướng bệnh viện của Bắc Bắc.