Mùi hương nồng đậm của rượu từ đầu lưỡi anh đang tiến công khai mở hàm
răng của tôi. Tôi bất động ngồi đó để mặc cho anh hôn, cả người mềm
nhũn, tuỳ ý để anh xoay người lấy thân thể thon dài của mình nằm đè lên
thân thể mềm mại của tôi.
Tôi không không thể suy nghĩ thêm được gì nữa. Cho đến khi trước ngực có một luồng khí mát lạnh thổi vào, tôi mới giật mình phát hiện nửa thân trên đã hoàn toàn trần trụi. Vật
đàn ông cương cứng phía dưới hạ thân của anh nóng rực như thiêu đốt đang cọ sát nơi mẫm cảm của tôi, như muốn tách bỏ quần áo cả hai để tiến
vào. Tất cả lý trí lúc này đều bị dục vọng dẫn đường, tiếp theo sẽ xảy
ra những chuyện gì thì đã quá rõ ràng rồi…
“Em không muốn!” Tôi đè tay anh lại, kinh hãi hét ra
Trái tim tôi đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực….. Trong nháy mắt, dục vọng của anh chìm xuống rồi tiêu tan nhanh chóng.
Anh ngước lên, ánh mắt lờ đờ vì say nhìn mông lung nhưng đôi mắt vẫn trong
veo như cũ. Anh cười nhạt, giống như đã chờ nghe câu “Em không muốn!”
rất lâu rồi lại giống như anh đã biết sẽ có câu “em không muốn” từ lúc
muốn vào bên trong tôi.
Từ trước tới nay tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như lúc này của anh. Đó là nét mặt của đau thương tuyệt
vọng, của trái tim tan nát, của tình yêu chết lịm.
Tôi với
tay lấy chiếc áo khoác, che dấu nửa thân trên trần trụi của mình, muốn
mở miệng nói cái gì đó mà nghẹn lời không biết nên nói gì.
Anh từ từ đứng dậy, lùi ra khỏi cơ thể tôi. Anh đứng cũng không vững, chưa
bước đi được mấy bước đã té ngã trên mặt đất, té ngã trên túi đồ dùng
tôi mới mua từ trong siêu thị về.
Gói băng vệ sinh từ trong túi ni-lông lăn ra bên ngoài….
Anh ngồi dưới đất nhìn chằm chằm vào gói băng vệ sinh kia, trên mặt anh
biểu hiện kì quái, tựa như anh đã được một thứ gì đó làm cho tỉnh táo
hẳn, anh khẽ cất tiếng cười thê lương, nói. “Em quả thật đã yêu Hải Kỳ
rồi….”
Vì yêu Hải Kỳ, cho nên không đành lòng nhìn anh ấy
bị đòn roi quất lên da thịt. Vì yêu Hải Kỳ, cho nên dù không xảy ra quan hệ xác thịt cũng tình nguyện thừa nhận có hôn ước với anh ấy. Đã không
còn yêu anh nữa, cho nên không chấp nhận cho anh đụng chạm vào người
mình, cho nên mới nói với anh là ‘em không muốn’!
Bắc Bắc
nghĩ là như vậy…..Vì thế tiếng cười của anh bỗng nhiên vượt qua tất cả
mọi cảm xúc, đó tiếng cười của tiêu tan, của buông xuôi và của giải
thoát hoàn toàn
Tôi há hốc miệng, muốn nói nhưng lời nghẹn lại trong yết hầu, không làm cách nào để phát ra tiếng được.
Tôi nên nói gì đây?..
Nói với anh rằng, khi nói câu ‘em không muốn’ lúc nãy không phải vì nghĩ
đến Hải Kỳ, mà bởi vì tôi có kinh nguyệt trong người nên không thể ân ái với anh?
Nếu mở miệng nói ra những lời này, chỉ sợ ngay cả chính tôi cũng phỉ nhổ bản thân mình.
……
“Thật xin lỗi em.” Anh để lại một câu thật xin lỗi, rồi loạng choạng đi vào phòng mình.
Tiếng khoá cửa vang lên….
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng anh, bỗng dưng muốn nhào tới đẩy mạnh cửa ra, liều lĩnh hỏi anh.
‘Có phải vừa rồi anh thật sự muốn em không?’
‘Có phải anh yêu em không?’
‘Có phải hay không?……Có phải hay không?……Có phải hay không?……’
Tôi ngồi bật dậy, lo âu chạy đến cửa phòng của anh, giơ tay lên định gõ cửa…..Tôi bỗng nhiên kinh ngạc, bàn tay từ từ hạ xuống
Câu trả lời nào chứ?….Bây giờ tôi cần câu trả lời ấy sao?
Mới buổi sáng hôm nay, tôi đã gật đầu đồng ý gả cho một người đàn ông khác. Bây giờ, tôi có tư cách gì đi tìm câu trả lời từ anh nữa?
Tôi đứng trước cửa phòng anh, dựa vào vách tường, cả người thất thần từ từ khụy xuống.
Đêm nay lại là đêm mất ngủ. Chỉ cách xa anh có một bức vách mỏng manh…
Đêm nay cũng giống như đêm của nhiều năm trước….Người trong phòng và người ngoài phòng, cả hai đều trắng đêm không ngủ!
……
Trời gần sáng cũng giống như buổi sáng sớm của nhiều năm về trước.
Tôi nhẹ nhàng đứng lên rời khỏi cửa phòng của anh.
……
Tất cả, tất cả đều xảy ra tương tự như vậy, nhưng bây giờ hoàn toàn ngược lại.
Bởi vì buổi sáng sớm của nhiều năm trước tôi nghênh đón là cuộc hôn nhân
của chúng tôi, còn buổi sáng sớm của nhiều năm sau tôi nghênh đón chính
là lỗi lầm.
……
Nếu như, nếu như………
Tôi không ngừng cân nhắc, lưỡng lự sau đó lại bất đắc dĩ phát hiện: Cuộc đời luôn không như mơ ước!
♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂
Đây chỉ là một giấc mơ? Hay chỉ là hư ảo?
Khi tia nắng sớm trong màn sương chưa tan hết, anh đẩy cửa phòng tôi bước vào, trên môi nở một nụ cười khe khẽ.
“Thức dậy nào, anh đã làm bữa sáng rồi.” Tiếng của anh lạnh nhạt điềm tĩnh, vẻ mặt anh trầm ổn tự nhiên.
Tôi đứng dậy, hoang mang, chẳng lẽ đêm qua thật sự chỉ là một giấc mơ mà
thôi? Không có sự mất kiềm chế, không có loại cảm xúc đau thương tuyệt
vọng.
Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ thu của anh.
Đôi mắt anh chứa nụ cười tao nhã, không pha lẫn tạp chất, không có tia
do dự, không quá khó để nhận biết…
“Nhanh lên, ra ăn cháo.” Anh vén rèm cửa đón tia nắng sớm vào phòng rồi bước chậm đến bên
giường, vuốt vuốt mái tóc ngắn của tôi.
Cách cưng chiều yêu thương này giống như ngày xưa….Thật sự giống như những ngày xưa cũ đó.
Tôi xốc chăn lên bước xuống giường, trong lúc đi vào phòng tắm tôi quay đầu lại nhìn anh.
Anh đang chuyên tâm giúp tôi thu dọn chăn gối, giống như người anh trai vô tư chăm sóc người em gái….
Trái tim tôi run rẩy từng hồi…. Mọi chuyện thật sự đã thành kết quả cuối
cùng rồi, ngay cả anh cũng chỉnh trang tình cảm của mình cho thật tốt….
……
Chúng tôi mỗi người một chén cháo ấm, ngồi đối diện lẫn nhau, không có ai mở miệng nói chuyện.
Tấm thảm lông dê màu trắng đã biến mất không còn thấy nữa, trong nhà cũng
không hửi thấy mùi của rượu bia. Nếu không phải là không khí trong nhà
còn phảng phất mùi của hương rượu thì dường như chưa có gì từng xảy ra….
Sau khi ăn xong tôi muốn thu dọn chén bát, thì một bàn tay ấm áp giữ lấy bả vai của tôi lại. Tôi ngước mắt lên nhìn thấy thì anh đang nở nụ cười
dịu dàng ngọt ngào.
“Anh có vài lời muốn nói với em.”
Tôi ngồi xuống ghế, lẳng lặng nhìn anh.
“Trong khoảng thời gian này anh có nhiều hành động thô lỗ khó coi quá, anh
thật có lỗi. Em có rảnh thì hẹn Hải Kỳ ra ngoài đi, anh sẽ trực tiếp gặp mặt nói với anh ấy tiếng xin lỗi.” Anh nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười
thuần tuý không chứa đựng bất kì tình cảm riêng tư nào. “Anh quấy rầy
hai người như vậy nhưng hy vọng em đừng phiền lòng mà hãy tiếp tục làm
người thân của anh.”
Tôi cứng họng, muốn nói mà không thể mở miệng được. Vì sao trong giây phút này tôi lại khổ sở như sắp chết?….
Anh rút ra một tấngân phiếu đẩy nó lại trước mặt tôi….Đó là tấm ngân phiếu trị giá một trăm vạn tệ.
“Vì anh đã mua căn hộ này, cho nên cũng không có tích luỹ được nhiều. Nếu
tổ chức một hôn lễ xa hoa và mua sắm đồ cưới có thể thiếu một chút,
nhưng anh sẽ nghĩ thêm cách.” Ngữ khí của anh chứa đầy sự áy náy.
“Em không cần!” Tôi đẩy tấm ngân phiếu trở lại phía anh.
Lòng tôi quá chua xót, trái tim như đang bị cào xé. Vì sao phải đối xử tốt với tôi như vậy?
“Em nhất định phải nhận!” Anh đẩy tấm ngân phiếu một lần nữa về phía tôi,
giọng nói dứt khoát không cho cãi lại. “Tuy rằng Hải Kỳ là một người đàn ông tốt nhưng nếu nhà mẹ đẻ giàu có một chút, mua sắm đồ cưới nhiều một chút, thì lúc gả đi bạn bè thân thích của anh ấy mới không coi khinh
em.”
Tôi cắn môi mình đến trắng bệnh, lòng phủ lên từng cơn hoảng hốt.
“Anh sẽ tìm một thời gian thích hợp để nói chuyện với mẹ, phòng trước kia em ở anh sẽ nói mẹ bài trí thêm. Ngày kết hôn, em sẽ từ Trầm gia mà lên xe đưa dâu về nhà chồng.” Anh cười yếu ớt nói cho tôi biết kế hoạch đã
được sắp xếp. “Ba mẹ cùng Tiểu Lệ và anh sẽ là thân thích bên nhà gái
tham dự hôn lễ. Bọn họ cũng là người thân của em, nếu không mời bọn họ
tham gia, anh sợ người ta lại nói lung tung.”
Thấy tôi
không nói được một lời nào, anh đành tóm gọn lại một câu. “Anh sẽ thuyết phục được Thôi gia tin tưởng, Trầm gia chúng ta ít có lui tới với họ
hàng thân thích nên mới vẳng vẻ như vậy….có thể chứ?”
“Có thể mà….anh trai….” Một tiếng anh trai này, tôi gọi so với quá khứ thật muôn vàn gian khổ.
Bnhiêu đấy thôi cũng đủ có thể……đủ có thể làm cho tôi xúc động rơi nước mắt.
“Vậy chúng ta quyết định như thế nhé.” Anh mỉm cười đứng dậy, dọn chén bát đi vào nhà bếp.
Trong nhà bếp vọng tới tiếng nói nhẹ nhàng của anh. “Y Y à, em chờ anh một chút, anh sẽ đưa em đi làm luôn….”
……
Buông rơi tình cảm riêng tư, anh đem mình trở lại vị trí của một người anh trai.
……
Không cần do dự, không cần giãy dụa, cuối cùng tất cả đều trở thành kết quả đã định….