Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng, tôi thỏa mãn duỗi thẳng người….khi hai tay vừa giãn ra…tôi sửng sốt….
Phần giường nơi có người nằm tối qua đã lạnh ngắt, giống như đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Trong phòng tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt đã chuẩn bị sẵn, toàn bộ đều là sản phẩm đắt tiền, có thể thấy được những thứ này không
phải mới vừa chuẩn bị.
Vừa làm vệ sinh cá nhân xong, bên ngoài tiếng chuông cửa vang lên…
Sớm như vậy đã có người tìm? Hay là Bắc Bắc quên mang theo chìa khóa? Không thể nào, anh không phải mẫu người thích vứt đồ bừa bãi.
Tôi vội vàng đi nhanh qua phòng khách, mở cánh cửa lớn…
“Hi, Trầm…..” Ngoài cửa, một cô gái trên người mặc toàn đồ hiệu, xinh đẹp
động lòng người, cô ta liếc thấy tôi ….lời chào hỏi cứng ngay trên
miệng.
Cô ta có đôi mắt sáng thật đẹp…lúc này đây đang
không vui nheo lại, không chút nể nang đánh giá chiếc áo ngủ trên người
và vẻ mặt còn mê man của tôi.
“ị tìm anh ấy?……” Tôi còn chưa nói xong, chưa kịp chào hỏi, đã bị cô ta ngang ngược đẩy ra.
Cô ta tự nhiên xô tôi ra, tự nhiên mang đôi giày cao gót năm tấc, không
chút khách sáo dẫm lên trên sàn nhà màu nhạt, bừa bãi lưu lại dấu chân
của mình.
“Dịch Bắc đâu?” Cô ta tìm Bắc Bắc?
Cô ta kiêu căng, giọng nói như kẻ cả làm cho tôi không vui híp đôi mắt
lại, tôi lạnh nhạt trả lời. “Không có ở nhà, có thể đã đi ra ngoài!”
Đôi mắt lõi đời của cô ta liếc nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại
trên bàn ăn cơm, khinh thường hừ lạnh. “Muốn trói buộc một người đàn
ông, trước tiên là trói chặt dạ dày của người đó à? Cô cũng thật là buồn cười quá đi! Mới sáng sớm đã nấu bữa ăn thịnh soạn như vậy, không sợ
anh ấy tiêu hoá không được hả?! Đúng là đồ đàn bà ngu ngốc!”
Tôi nhìn theo ánh mắt lạnh lùng của cô ta, sửng sốt…..
Trên bàn cơm có tôm hùm Australia lớn hấp tỏi, bào ngư sốt mật ong, cua biển xào hành gừng, thịt bò bít tết, mì Ý……… Thức ăn trên bàn ước chừng đủ
cho mười người dùng, nhưng quả thật toàn là những thức ăn làm cho người
ta khó tiêu hóa.
Bắc Bắc…… Thật ra anh thức dậy lúc mấy giờ?
Áo ngủ trên người, ngủ lại trong nhà, bữa ăn thịnh soạn…..tất cả bày ra
trước mặt, ánh mắt cô ta chứa sự ghen tị và sắc bén, cô ta trấn tĩnh,
khoé môi ghen tức khẽ động. “Bạn trai tôi thường giữ vài người phụ nữ
qua đêm, cô không phải là người thứ nhất, cũng tuyệt đối không phải là
người cuối cùng. Tôi khuyên cô, nên rút lui đi, như vậy mọi người đều
vui vẻ cả!”
Bạn gái của…. Bắc Bắc?? Nói d
Không có ý tốt, muốn chặn đầu người khác?
Tôi cười thầm trong bụng, muốn dùng thủ đoạn thấp kém như vậy đi trừ khử
tình địch? Thật không biết nên nói cô ta ngây thơ, hay là nên nói cô ta
thông minh….
Tôi nhếch đôi ngọt ngào, nở nụ cười vô tội. “Ồ, chị là bạn gái của anh trai em à? Thật tốt quá, chị ơi, chị thật sự rất đẹp!”
Muốn đấu với tôi? Không làm cô ta chết, tôi không phải gọi là Đồng Tử Y!
Cô ta ngơ ngẩn cả người, lập tức bừng tỉnh, thay đổi thái độ mười phần
nịnh nọt. “Ôi! Thì ra là Tiểu Lệ à! Vừa rồi chị không nhận ra em, đừng
giận nha….”
Tiểu Lệ?? Cô ta làm sao biết được Bắc Bắc có
một người em gái tên là Tiểu Lệ? Một nỗi buồn bực không thoải mái nẩy
lên trong lòng tôi.
Tôi ra vẻ khổ sở nói. “Em không phải là Tiểu Lệ, em là một người em khác của anh ấy.
“À……” Cô ta cứ bám riết nhưng thông minh không hỏi thêm nữa, cô ta khoái trá
xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi. “Thật đáng yêu quá đi! chào em, xin
giới thiệu với em một chút, chị tên là Hàn Băng Lệ, là chị dâu tương lai của em đây.”
Chị dâu tương lai? Tôi không vui sờ sờ má
mình, nơi vừa mới bị cô ta nắm lấy, một cảm giác không thoải mái lan ra
trong lòng, miệng cảm thấy có vị đắng.
Tôi đang chuẩn bị không khách sáo biểu diễn màn tranh đấu “cung duyên” thì….
“Cô Hàn, sao tôi lại không biết mình có bạn gái từ khi nào vậy?” Từ cửa
truyền đến một giọng nói rất lạnh lẽo, gián đoạn ý nghĩ muốn phát huy
“chỉ dạy” của tôi.
Bắc Bắc đi vào nhà, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua sàn nhà bị vấy bẩn nơi cô ta đang đứng.
Cô gái này thảm rồi!……Bắc Bắc rất thích sạch sẽ, trên thế giới này anh chỉ dễ dàng tha thứ cho tính “bẩn thỉu, bừa bãi, lười nhác” của tôi thôi.
Hàn Băng Lệ dĩ nhiên cũng biết được điều đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta xịu xuống, sắc mặt hơi tái đi….
Bắc Bắc không phải là người mất lịch sự hay muốn uốn nắn ngay trước mặt
người khác. Anh luôn đối với mọi người thật từ tốn, nhã nhặn. Nhưng một
khi anh có ý coi thường ai, thì anh tuyệt đối sẽ làm cho người đó như
“đứng trên đóng lửa, ngồi trên đống than”. Anh thay giày, mang đôi dép
lê đi trong nhà, kéo tay tôi ngồi vào bàn ăn cơm, vuốt vuốt mái tóc ngắn của tôi, dương dương tự đắc lấy trong túi giấy ra “bánh bao nhân thịt”.
Anh thật sự muốn làm chết tôi! Tôi cứng lưỡi, mắt mở to nhìn trừng trừng
tay anh. Ở Hàn Quốc tôi rất nhớ món bánh bao này, bây giờ lại hoàn toàn
không thấy thèm ăn nữa.
Cô gái đứng một bên bị xem như
người tàng hình, xấu hổ, nịnh nọt xen vào. “Bác sĩ Trầm, em gái của anh
nấu ăn thật khéo, không ngại có em ngồi cùng chứ? Em còn chưa ăn sáng?”
Mắt anh vẫn nhìn xuống, đôi lông mi thật dài, chỉ chăm chú nhìn tôi. Khoé
mắt anh không liếc nhìn cô ta một cái, trong đáy mắt không có sự dịu
dàng, khi anh mở miệng tiếng nói rất nhẹ, khinh thường đến làm cho người ta sợ. “Xin cô đừng có trước mặt mọi người nói mình là bạn gái của tôi, cô nghĩ là làm như vậy thì mọi chuyện sẽ thành sự thật ư? Tôi nghĩ, tôi chưa bao giờ có hành động gì khiến cho cô hi vọng? Trước đây tôi mặc
kệ, cũng không để ý người ta có hiểu lầm hay không bây giờ thì khác…xin
cô làm ơn chú ý đến hành động và lời nói của mình đi.”
Bắc
Bắc tức giận….tôi rụt rụt bả vai, tôi sợ nhất nhìn thấy cử chỉ bực tức
không mặn không nhạt này của anh, thật may mắn tôi không phải là người
chọc anh giận!
Cô gái xinh đẹp ngồi im bất động, nở nụ cười xấu hổ gượng gạo…. Tôi bắt đầu có chút đồng tình với cô ta.
“Còn nữa, người ngu xuẩn là tôi, không phải cô ấy, bởi vì bữa ăn thịnh soạn
làm hại dạ dày của người khác là do tôi nấu…..” Tiếng nói của anh vẫn
bình thản như cũ.
Một dòng khí lạnh toát lướt qua không chỉ riêng với cô ta mà còn có tôi…..Xem ra, anh không chỉ nghe có bấy nhiêu đó thôi…..
“Mặt khác, em có cần anh giải thích chuyện này không?” Ánh mắt anh chăm chú, khắc sâu nhìn cô. “Anh chưa từng mang người phụ nữ nào về nhà, có cần
anh đối chất với cô Hàn đây không?”
Vẻ mặt như thế, giọng nói như thế….rất giống như cách những đôi tình nhân cư xử với nhau.
Trong ánh mắt đề phòng, khủng bố muốn giết người của Hàn Băng Lệ, tôi cười
gượng, khoát tay. “Anh trai, anh không cần giải thích với em đâu, em
cũng không có mách mẹ.”
Ánh mắt dịu dàng của anh đang chăm chú nhìn tôi lặng lẽ chuyển thành ảm đạm, anh yên lặng nhìn tôi… không nói thêm gì nữa.
Luồng sát khí vây quanh mình đến từ Hàn Băng Lệ cũng nhất thời biến mất.