Tôi về nhà trong vòng một giờ, nhanh chóng sắp xếp hành lý đơn giản, nhằm hướng sân bay mà đi.
“Chị ơi, máy bay đi Trung Quốc mấy giờ cất cánh? Còn vé không ạ?” Tôi lo
lắng sử dụng tiếng Hàn thuần thục hỏi người bán vé, chắc là mỗi ngày đều có chuyến bay đi về nước.
“Chỉ còn vé khoang hạng nhất*
thôi. Bây giờ có khoảng một tiếng để check in, sau khi lên máy bay thì
nửa tiếng sau sẽ cất cánh, xin hỏi cô có cần không?” (*first class seat )
Vé khoang hạng nhất à……..Đắt tiền quá, gần một vạn…..Thật không có lợi chút nào….
“Vậy còn vé bay đi nước nào khác chuẩn bị cất cánh mà có vé hạng phổ thông*
không?” Khi Y Đằng Diệu còn chưa có xuất hiện, nên chạy trốn trước đi.
(*economy class seat).
“Nước Pháp! Nửa tiếng sau sẽ bay. Cô có cần không?”
Nước Pháp à, rất muốn đi nha…….Qua đó du lịch vài ngày rồi trở về cũng tốt!
Đúng lúc làm cho Y Đằng Diệu tức điên lên, làm cho anh ta không đoán
được tôi đang ở đâu…!
Tôi quyết định thật nhanh. “Vâng! Cho tôi vé đi Pháp!”
Cô nhân viên bán vé nhanh chóng giúp tôi làm thủ tục, cô ta cung kính đưa
vé máy bay cho tôi. “Của chị đây, check in ở cửa số ba, hiện tại chị có
thể đi check in rồi!”
Tôi cầm lấy vé, nghĩ đến việc mình
chạy thoát khỏi bàn tay ma quái của Y Đằng Diệu, tâm tình của tôi vui
hẳn lên, khoái trá đi về cửa check in số ba.
“Ầm!” một tiếng, Tôi liều lĩnh chen ngang qua hành lý của một bà lão….
“Xin lỗi bà, thật xin lỗi!” Tôi nhanh chóng giải thích, trên mặt bà lão khó
coi đến cực điểm, tôi nhanh tay ngồi xuống giúp bà lão thu dọn quần áo
bị rơi ra bốn phía….
“Please,please‘seized’the‘votes’*.” [Xin vui lòng cho xem vé]
Phía sau lưng tôi mơ hồ truyền tới giọng nói thản nhiên, không nhanh không chậm, từng âm điệu ngọt ngào dễ nghe…
Tôi chấn động.
Bắc Bắc……
Không thể nào….Nhưng giọng nói này, sớm đã khắc sâu trong trí nhớ của tôi….
Tôi hoàn hồn quay đầu lại….
Một người đàn ông mập mạp có mái tóc đen, đang đưa vé ở cửa check in số một.
Tôi thở dài một hơi…..thì ra không phải là anh
Một nỗi mất mát tự nhiên trỗi dậy trong lòng, tôi quay lại tiếp tục cúi xuống giúp bà lão thu dọn quần áo bỏ vào vali.
Lưng tôi quay về phía sau, cho nên tôi không thấy ở cửa check in, có một
thân ảnh tao nhã, nhìn người đàn ông Hàn Quốc ngoài đại sảnh tay đang
giơ tấm bảng “Hoan nghênh ghé lại lần sau”, nở nụ cười thân thiện, vẫy
tay chào.
Sau đó, anh ta cúi đầu tiếp tục làm thủ tục….
Người đàn ông trung niên thay tấm bảng đang cầm trên tay bằng tấm bảng khác.
“Chào mừng đến với Hàn Quốc—Công ty cho thuê xe ô tô XX.
Trên bãi đỗ xe ngoài sân bay, có đậu một chiếc màu đen treo chữ “Cho thuê”…..
Nửa tiếng sau, một máy bay cất cánh đi Trung Quốc, một máy bay cất cánh qua Pháp….Hai máy bay đi hai hướng, xuyên qua đám mây trắng trên bầu
trời…….
……
Mùa thu năm 2004….
Khi vừa sẩy thai xong, tôi không lựa chọn quay trở về cái nhà nhỏ ấm áp trước đó nữa. Tôi ở lại nhà của Đại Đồng…
Tâm trạng của tôi suy sụp trầm trọng, cho dù Đại Đồng cùng Giang Mạnh Kì có luân phiên đùa giỡn với tôi, cũng không làm tâm tình tôi khá thêm hơn
được.
Trong tay tôi mấy ngày qua luôn cầm đủ loại thuốc bổ
quý. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của tôi do được bồi bổ, đã chậm rãi
khôi phục hồng hào, khoẻ mạnh. Thuốc bổ này là tâm ý của mẹ Đại Đồng,
nhưng thật sâu ở trong lòng tôi, hương vị thuốc này, xuất phát từ tay
nghề của ai, làm sao có thể gạt được tôi? Huống hồ ở bên ngoài cửa sổ,
tôi đã vài lần thấy anh không ngừng giữ chặt tay của mẹ Đại Đồng, làm
cho bà khó xử.
Phòng của tôi nằm đối diện một ngã tư đường, dưới ánh đèn rực rỡ, luôn thường xuyên xuất hiện một người đàn ông đứng yên lặng lẽ.
Anh đứng lẳng lặng ở đó, không có lần nào quấy nhiễu tôi…
Một đêm….hai đêm….ba đêm…
Tôi từng nghĩ, tôi nhất định hận anh đến sông cạn đá mòn, tôi từng nghĩ, tôi mãi mãi không có một ngày tha thứ cho anh….
Nhưng lặng im nhìn anh hết ngày này qua ngày khác thân thể càng gầy yếu. Trái tim của tôi vẫn đau đớn như cũ. Tôi bi ai phát hiện, yêu sâu đậm một
người, mãi mãi không có cách nào chân chính đi hận người đó. Vì thế, nỗi hận của tôi, không chống đỡ qua được mùa thu thứ nhất…
Cuối mùa thu…lá rụng bay đầy….
Bởi vì, sắp sửa phải ly biệt……
Sau sẩy thai, lần đầu tiên tôi chủ động hẹn gặp anh. Cả hai chúng tôi bình tĩnh ngồi trong căn phòng nhỏ trong nhà…
Trên bàn có lá đơn ly hôn đã kí sẵn tên tôi….
Visa, hộ chiếu, tôi đã sớm bí mật làm xong. Chỉ là tôi không muốn bất kì ai biết, tôi sắp đi đến đất nước nào….
Ngay cả bản thân tôi cũng không biết, tôi cần bao nhiêu thời gian để chôn
vùi tất cả….Hai năm? Bốn năm? Tám năm? Hoặc có thể là….lâu hơn nữa….
Anh cầm bút, lâu, thật lâu….cũng chưa hạ bút kí tên mình….
Khuôn mặt anh tái nhợt, quai hàm gầy yếu, cũng không ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lẽo của tôi một lần nào.
“Ký đi, Bắc Bắc, em không còn nhiều thời gian nữa!”
Tôi không còn nhiều thời gian nữa, bởi vì rạng sáng ngày mai, tôi phải rời khỏi thành phố này…
“Có thể nói cho anh biết, em sẽ đi đâu không? Ít nhất, chúng ta còn liên lạc được!” Giọng anh rất nhẹ, cũng rất cố chấp.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu….Tương lai của tôi, đã không thể để cho anh tham dự vào nữa….
“Nếu muốn tốt cho em, thì đừng hỏi nữa, kí tên đi.” Tôi bình tĩnh thúc giục.
“Thật sự hận anh như vậy sao? Ngay cả đi nơi nào, cũng không đồng ý cho anh
biết?….” Anh cầm bút, khoé môi khẽ động, khó khăn làm cho môi mỉm cười,
đáng tiếc… anh thất bại.
Tôi nhắm mắt, im lặng…
“Nếu đây là mong muốn của em….anh ký…” Anh gật đầu, nhắm mắt, che dấu nỗi đau đớn.
Đường đường chính chính, anh hạ bút kí tên mình lên
Đè nén giọt nước mắt xúc động xuống, tôi cầm lấy lá đơn ly hôn, khổ sở cuối đầu chào, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Có thể ở lại chốc lát không? Ít nhất, cũng ăn một bữa cơm, rồi hãy đi.”
Anh vẫn ngồi chỗ cũ, đưa lưng về phía tôi, hỏi thật bình tĩnh.
Bước chân của tôi chậm lại…Không có cách nào quay đầu, cũng không thể tuyệt tình bước đi.
Anh cũng đã đứng dậy, đi vào nhà bếp…..Trong nhà bếp vang lên âm thanh của xoong nồi, chén bát…
Khoé mắt của tôi thoáng chốc ướt át…Tôi nhịn không được, đi vào nhà bếp.
“Bắc Bắc, đừng nấu gì cả, hơn tám giờ rồi, em cũng đã ăn….”
Anh vẫn đưa lưng về phía tôi, cố chấp, bận rộn bật lửa bếp lên, rửa rau,
cắt củ… không để ý xuống ngón tay đã bị dao cắt trúng, máu đã chảy ra….. “Rất nhanh,..rất nhanh là có thể ăn rồi….”
“Bắc Bắc….”
Cuối cùng chịu không nổi, tôi tiến lên, ôm phía sau thắt lưng anh. “Đừng như vậy! Em không hận anh nữa! Em không trách anh nữa! Thật sự!…….Anh
không cần khổ sở!”
Anh chậm rãi xoay người, cúi đầu ôm tôi thật chặt….thật chặt…
“Đừng đi….” Anh cúi đầu nói, tình cảm yêu thương đè nén bấy lâu như con mãnh thú được thả ra khỏi lồng.
Tôi ở trong lòng anh lắc đầu. “Em phải đi, vì quá đau lòng….Nếu không đi, thật sự ngay cả thở em cũng cảm thấy đau….”
“Em vẫn hận anh….” Trong ngực anh phát ra tiếng cười nhẹ đau đớn.
“Không hận! Thật đó! Bởi vì, bất luận có như thế nào thì anh vẫn là người quan trọng nhất trong cuộc đời em. Em không có cách nào hận anh….”
Cho dù mất đi tình yêu, ít nhất chúng tôi còn giữ lại được một thứ tình cảm trân quý khác. Không bất kì ai muốn làm to chuyện ra, có tổn thương đi
nữa cũng gạt bỏ không được tình cảm tốt đẹp dành cho nhau.
“Em cũng là…..người quan trọng nhất trong cuộc đời anh ….” Anh đem đầu của
tôi đặt nơi vị trí trái tim anh, không muốn thả tôi ra.
……
Đêm hôm đó, chúng tôi trở thành vợ chồng chân chính….
Đêm hôm đó, anh đem bản thân mình trở thành tế phẩm, bồi thường tiếc nuối của tôi.
Đêm hôm đó, đã đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu yêu dấu của tôi.
Đêm hôm đó, tôi hét lớn một lần cuối cùng, “Bắc Bắc, em rất yêu anh!” Từ
nay về sau, anh ở trong trí nhớ của tôi, chỉ có thể là người anh trai….
Trời sáng rồi, vì thế… chỉ có thể nói tạm biệt….