Trời Sáng Rồi, Chúc Ngủ Ngon!

Chương 2: Tuổi trẻ, tạm biệt!




Lần này tôi từ biệt với cả tuổi trẻ của mình.

Bất giác tôi đến cửa lớp học, dừng bước ngưng mắt nhìn căn phòng, bao nhiêu ngày đêm, bảo chuyện cũ cười vô tư trong sáng. Tim quặn thắt lại, dường như nhũng chuyện vụn vặt hàng ngày hóa thành những mảnh vỡ đâm mạnh vào lòng tôi.

Tôi nhìn thấy Lạc Kỳ, cô ấy đang yên tĩnh nhoài trên bàn học, tướng ngủ hoàn mĩ giống như mèo Ragdoll kia của Lạc Kỳ dưới không khí giáo viên Ngữ văn một hơi thi đại học một hơi khác vẫn là thi đại học hiện lên đẹp đẽ như vậy. Tựa như một bông sen tuyệt thế, kiêu hãnh, và xinh đẹp.

Giáo viên Ngữ văn dành hết tâm huyết nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm thi vào đại học cũng được, lũ học sinh trăm phương nghìn kế tìm mọi cách chơi điện thoại một cách cẩn thận cũng vậy, đều là cảnh sắc đẹp nhất trong đời mỗi người. Dẫu thi đại học vô vị, nhàm chán, thậm chí châm chọc đi nữa, nhưng, ra sức cười, ra sức khóc, ra sức buồn phiền, thậm chí vô công rồi nghề cũng đều dùng hết sức lực ghi chép lại sự kiên trì và lòng kiêu hãnh, cuối cùng vẫn phát hiện ra bản thân cái gì cũng tốt, những thứ đó đều là điểm sáng của bức tranh đẹp nhất, chói lọi nhất.

Mà tôi chỉ là người qua đường thưởng thức, ca ngợi.

Nhìn thời gian, vẫn còn một tiếng nữa mới mười hai giờ (giờ tôi học), bố làm thủ tục thôi học cũng cần một khoảng thời gian. Tôi nhớ đến thiên đài, nhớ rõ nhà thực nghiệm phía đông có thể trèo lên thiên đài, thế là tôi quay người đi về khu nhà phía Đông.

Trên đường đi qua căn-tin. Căn-tin vẫn luôn là nơi náo nhiệt nhất, một túi khoai tây chiên vị cà chua, một viên kẹo bạc hà cũng có thể thỏa mãn thể xác và tinh thần đã mỏi mệt không chịu được. Cũng có thể nói, căn-tin là hòa bình trong chiến tranh.

Tôi đi xuyên qua dòng người như mắc cửi, nhìn lướt qua từng bộ đồng phục, nghe những tiếng cười, tiếng kêu ca, tiếng đánh nhau vọng ra từ căn-tin, không khỏi thì thào một câu.

…Tuổi học trò thật đẹp!

Tôi biết, dưới bộ đồng phục xấu xí kia đều là những tâm hồn đẹp đẽ nhất.

Nhìn từng nhóm ba, bốn, năm học sinh đi qua người tôi đánh đánh cười cười. Tôi luôn đưa mắt nhìn theo họ, đến khi bóng dáng họ biến mất, tôi không khỏi nghĩ lại kí ức đã qua. Khi ấy, tôi và mấy anh em ước đoán số tiền trong túi, cãi nhau ầm ĩ đi đến căn-tin…mà những cái đó đều đã là tuổi học trò đã chết của tôi. Tôi chỉ có thể giống tình nhân luôn luôn hoài niệm.

Bỗng nhiên có một học sinh lớp 12 vội vàng, gấp gáp đi qua sau đó nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, dường như lại nói dường như lại nói lớp 12 chúng tôi không có ngày nghỉ, không có giải trí, không có sở thích! Thậm chí ngay cả ý muốn đi chơi cũng là một tội ác!

Cuối cùng cũng biến mất trong biển người.

Quả thực là vậy, giống tôi cổ áo màu xanh (đồng phục lớp 12 cổ áo màu xanh), hơn nữa sợ thảnh thơi như vậy đã là báu vật quốc gia rồi. Lớp 12 giống như cái đinh, không ngừng cố định khung xương chúng tôi đằng sau những cuốn sách, trong những bài tập. Nào có người nào giống tôi thảnh thơi thưởng thức phong cảnh.

Mỗi người đều biết sợ, sợ tương lai của bản thân giống như ngõ cụt, chớp mắt thấy đầu bạc phơ, lúc đó tôi cũng vậy….

Nhưng học sinh lớp 12 dùng ánh mắt lạ lùng nhìn tôi kia nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng tôi đã bước đến ngõ cụt.

Nhàn nhã đã là điều tự nhiên cuối cùng của tôi, cũng là vốn duy nhất của tôi có thể khiến người khác ngưỡng mộ.

Hao hết trăm đắng nghìn cay, chín trâu hai hổ (sức mạnh to lớn) cuối cùng cũng trèo lên được đỉnh đài.

Liếc mắt có thể nhìn thấy cuối ban công, đến đâu cũng là rêu xanh.

Càng nhiều hơn là những hồi ức ngây thơ, trong sáng.

XXX từng đến đây!

XXX thích XXX

Duyên phận, ba phần trời định, bảy phần dựa vào sức mình, gặp em anh đều có duyên, kết bạn QQ nói chuyện nào ~ hôn ~

Anh đẹp trai nào ơi, cầu chân tình. QQ15735149…

Anh không xem phong cảnh, là cô đơn lạnh lẽo.

Tôi cẩn thận đánh giá những trích dẫn khắc bốn phía xung quanh, đột nhiên cảm thấy ấm áp, gió thổi vô cùng thoải mái.

Đa số những thứ này đều do những anh chị khóa trước để lại. Họ không lưu lại được phong cảnh vĩ đại gì nhưng ít nhất lưu lại được xíu gì đó.

Tôi nghĩ họ nghĩ như thế.

Đằng sau mỗi học sinh đều là học sinh xuất sắc nhất, chỉ là ước mơ của họ, sự nỗ lực của họ không ở học tập. Mà giáo viên khắt khe vô tình quy họ vào một loại – học sinh hư hỏng.

Trường học không có sứ mệnh không sứ mệnh, có chăng chỉ là quan hệ hợp tác – phụ huynh là khách hàng, mà chúng ta chỉ là sản phẩm.

Tôi thu lại tâm trạng phiền muộn, đi đi dừng dừng, thưởng thức vết tích không đẹp đẽ gì nhưng ấm áp.

Đa số đều là Tôi yêu XXX, hay những lời tỏ tình. Tôi rất ngưỡng mộ những người này. Họ là những người đẹp nhất. Tôi có thể nói một câu duy nhất là: Chúng ta – những người yêu rồi đều là những người dũng cảm, biết rõ trong tình yêu nhiều lắm tổn thương, nhưng đâu ai cản được họ như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Bỗng dung trong mắt tôi hiện lên mấy chữ rõ ràng trong góc sáng:

Tôi rất muốn khóc…

Đằng sau còn có mấy kí hiệu rất phong phú.

Mấy chữ trong câu này thể hiện rõ cái độc đáo, thê lương của nó, bóng lưng bất đắc dĩ vẫn không quên khoác lên mình chiếc áo kiên cường.

Ha, coi như có yếu đuối cũng phải mang dấu hiệu kiên cường.

Chẳng biết tại sao trước mắt tôi lại hiện ra bóng lưng của Y Lệ đứng cô độc, gió nhẹ thổi qua tai tôi, tôi đột nhiên lại nghe thấy bài hát Y Lệ hát bên bờ hồ trong công viên khi nắm tay tôi.

“Biết không anh, em luôn nhớ

Anh tuổi mười lăm buồn

Em rất muốn kéo anh bật khóc

Vào trong lòng em

Không xác định hình dáng bản thân

Bất động chạm vào thế giới

Những vết thương ấy em cuối cùng vì anh

Đều…được xoa dịu

………………..”

(Bài hát: Dành cho tôi tuổi mười lăm – Lưu Nhược Anh)

Trước mắt xuất hiện bóng dáng Y Lệ, tiếng hát nhẹ nhàng, nước mắt tôi ‘tách’ một tiếng rơi xuống, dễ dàng như thế, giản đơn như vậy.

Tôi lau khóe mắt, nhìn ra sân bóng, đột nhiên cảm thấy thời gian có thể thỏa thích làm việc mình thích, thật tốt.

Tôi chợt nhớ đến thời gian nằm ở bệnh viện, bênh viện mang hoa thăm, cái gọi là, hoa nghi thức.

Giống như tôi, trong khoảnh tương lai trống rỗng trang trí hoa vừa mới hái, đến khi tàn lụi mới thôi, để tôi ngắm nó, sau đó tàn rồi thì lại mang hoa mới đến, việc này cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Có điều, chúng tốt hơn tôi nhiều, rõ ràng không có rễ, rõ ràng chỉ chờ héo rũ, tan biến, sau đó mất dần trong tầm mắt, kí ức con người. Thậm chí những cái đã từng bị căn phòng trang hoàng bằng hoa cũng không biết làm sao nó từng qua đây. Nhưng! Hiện tại nó vẫn nở rộ.

Giống tôi như sắp chết sao không chết, hoặc không tài nào tiếp tục sống tốt càng hay. Nhưng đã có chút hi vọng tôi cách xa con đường tử vong, rõ ràng chỉ có một chút, 1% thậm chí một phần vạn khả năng…..Nhưng cái đáng buồn của loài người là ở đó, vì điểm hi vọng đó bất kể hậu quả, bất chấp gian nguy….. Nói đáng buồn không bằng nói là dục vọng.

Dục vọng có nhỏ, có nhỏ đi nữa chỉ cần đủ để che đi tầm nhìn trước mắt…..

Tôi muốn dùng phương pháp của mình để tiếp tục đi, từ nay về sau làm bạn cùng tôi là đau khổ cũng đươc mà bi thương cũng tốt. Có lẽ từ nay về sau sẽ thường xuyên bị thương hoặc tổn thương người khác; còn có nhũng chuyện không cách nào như ước nguyện, những giấc ngủ say và tỉnh lại thất thường; ôm ấp tương phùng và tạm biệt nhiều lần; mạng che kí ức giống như cánh hoa chồng chéo,quay quanh thời gian cùng người nở hoa. Tôi sẽ làm việc không chùn bước, nở rộ cô độc, bởi vì đây là con đường tôi lựa chọn.

Tạm biệt, những người yêu tôi, những người tôi yêu.

Tạm biệt, tuổi trẻ.

Hết chương 2