Edit: iwky + sâu sugar
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi.
Trong sân vang lên tiếng quét xào xạc. Thiếu nữ cầm chổi, vừa quét rác vừa càu nhàu: "Bộ con chọc tức gì ba hả? Sáng sớm tinh mơ đã dựng con dậy quét rác thế này."
Trình Viễn Sơn khịt mũi, rít điếu thuốc: “Chuyện của chị con, con giấu ba bao lâu rồi?”
Trình Nhạc chợt im bặt, lại chột dạ.
Hai người cãi nhau tự dưng lại kéo cô vào làm gì, lại còn đòi tính sổ với cô.
Trình Viễn Sơn ngồi ở bậc cửa, hai mắt cúi xuống, phà ra một hơi thuốc dài, xoa xoa đám râu mới mọc trên cằm.
Cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân.
Ông mới dập thuốc, quay người lại, vẻ mặt hơi chút mất tự nhiên hỏi: "Dậy muộn thế?"
Trình Khuynh bưng cốc vào bếp, nhàn nhạt dạ một tiếng.
Trình Viễn Sơn giữa mày nhảy dựng.
Một trong những nguyên tắc nuôi dạy con cái của ông là không được ngủ nướng, dù là thứ Hai hay Chủ nhật, dù trời âm 10 độ thì buổi sáng cũng phải dậy sớm.
(Dậy sớm để thành 0, ủa quên, thành công ☺👌)
Về điểm này quả thực ông như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy con chưa rời giường thì sẽ trực tiếp đi lên xốc chăn.
Trình Khuynh cũng khiến ông bớt lo, lúc còn đi học chưa tới 7 giờ đã dậy, bao năm qua đều có lịch trình sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi đều đặn... Sao bây giờ lại dậy còn muộn hơn đứa con gái nhỏ không nghe lời của mình?
Trình Khuynh bưng ra một cốc nước nóng, đối mặt với ánh mắt thăm dò của ba, nhàn nhạt nói: “Con tỉnh rồi, chỉ là không muốn dậy thôi.”
Nói xong, không đợi ba trả lời, cô đã bưng nước lên lầu.
Căn phòng vẫn yên tĩnh.
Chiếc chăn bông được vén lên một nửa, mái tóc của cô gái nhu mỹ thanh lệ xõa xuống vai, cô ghé vào chăn, bắt chéo chân, một tay lật xem album ảnh tay kia chống lên gò má trắng nõn, không nhịn được cười cười.
Bộ đồ ngủ bằng cotton trượt xuống theo chuyển động của cô, đường cong bắp chân duyên dáng, mắt cá chân thon thả, làn da trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời càng như phát sáng.
Cửa mở, Trình Khuynh đặt cốc xuống: “Em đang xem gì vậy?
“Album ảnh trước đây Nhạc Nhạc cho em xem…” Cô gái ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, “Đều là ảnh của chị.”
Dư Trừ thay đổi tư thế, nửa quỳ trên giường, trên gò má trắng sữa của cô còn lưu lại dấu tay của chính mình, cổ áo ngủ rất rộng, để lộ chiếc cổ trắng như tuyết và lốm đốm những dấu hôn nhỏ vụn.
Nhưng có vẻ như cô ấy lại không mấy để ý tới, đôi môi như hoa anh đào hơi cong lên, như đang chờ được hôn.
Trình Khuynh mím môi dưới, mỉm cười thở dài.
Lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là hoạt sắc sinh hương.
Cô đưa tay véo má Dư Trừ, kéo cổ áo cô ấy lên: “Dư Tiểu La…”
Dư Trừ theo động tác của cô nhìn xuống, gò má mềm mại trắng nõn nhanh chóng lan ra ửng hồng, khiến cô ấy trông thật đáng yêu.
Cô ấy tức giận trừng mắt nhìn Trình Khuynh, sau đó cúi đầu xuống, cũng không biết do dự điều gì.
Qua hai giây, mới quỳ trên giường bò tới, có chút xấu hổ ôm lấy Trình Khuynh.
Gương mặt cũng vùi vào đó... Thơm quá đi.
Trình Khuynh không ngờ bây giờ Dư Trừ lại dính người như vậy, cũng nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.
Những đường cong đặc trưng của phụ nữ vừa khít với nhau, vừa vặn một cách tự nhiên. Cơ thể cô gái trẻ có mùi hương ngọt ngào như mật, chạm vào đâu cũng ấm áp mềm mại, ngón tay chạm đến làn da mỏng manh khiến người ta yêu thích, thậm chí nhịn không được muốn thưởng thức thật lâu.
Quả là một sự cám dỗ ngọt ngào.
Trình Khuynh ôm chặt lấy cô, đầu ngón tay gần như theo bản năng xoa xoa làn da mỏng trắng nõn. Một lúc lâu sau, mới thở ra một hơi, ấm áp nói: “Đến giờ dậy ăn sáng rồi.”
Lúc này Dư Trừ mới buông tay ra. Hai má vẫn hồng hào, nhưng đôi mắt đen láy lại sáng ngời tràn đầy sức sống.
Trình Khuynh chạm vào cái ly, nước ấm vừa phải, đưa cho cô uống trước.
Họ nhẹ giọng chuyện trò, tắm rửa rồi đi xuống nhà thì đã gần 11 giờ.
Trình Viễn Sơn đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy bọn họ đi xuống lầu, ho khan một tiếng: “Bữa trưa còn chưa nấu xong, bọn con ăn cháo trước đi.”
Trình Nhạc lập tức xù lông: “Ba, sao lúc con dậy muộn ba lại bảo con ăn gió Tây Bắc đi!”
Trình Viễn Sơn: “Ai bảo con là quỷ lười biếng.”
Trình Nhạc: "Ba bất công!"
Một già một trẻ bắt đầu cãi nhau, chút an tĩnh xấu hổ trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Dư Trừ mỉm cười với Trình Khuynh, cầm bát cháo trắng trên bàn lên, húp hết nửa bát.
Cô luôn được lòng trưởng bối, vẻ ngoài xinh đẹp trong sáng, tính tình ấm áp hiền hòa.
Mặc dù cô vẫn còn xấu hổ về chuyện tối hôm đó, nhưng cơm nước xong, cô lựa chọn chủ động giúp Trình Viễn Sơn nhặt rau.
Trình Viễn Sơn hơi luống cuống tay chân: "Không được, Tiểu Dư... Cháu đi chơi đi, không cần giúp đâu."
“Không sao đâu bác…” Dư Trừ mỉm cười với ông, “Dù sao cháu cũng không có việc gì làm, bác làm một mình thì chán lắm.”
Trình Viễn Sơn không khỏi cảm thấy cô bé này còn tri kỷ hơn hai đứa con gái của mình.
Thành thật mà nói, nhìn thấy Trình Khuynh đưa một cô gái về nhà, không phải là ông không sốc, nhưng ông cũng không phải đồ cổ lỗ sỉ, lại không đành lòng nói nặng với con gái nhà người ta.
Hai ngày nay ông vẫn luôn suy nghĩ, thực ra nếu là con gái thì cũng được thôi. Suy cho cùng, con gái ông từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng lại có phần kiêu ngạo, không thích nói chuyện cũng không thích để ý tới ai, hầu hết mọi việc đều mạnh mẽ cương quyết, căn bản không có khả năng dịu dàng quan tâm mà vì một người đàn ông rửa tay nấu cơm nấu nước.
Haiz………
Người cha già với thái dương trắng xóa thở dài, nén dòng suy nghĩ xuống đáy lòng.
Ăn trưa xong, Trình Khuynh hỏi Dư Trừ: “Chiều nay mình về nhé?”
Dư Trừ ngẩn ra: “Phải đi sao? Chị có việc gấp phải về ạ?”
Trình Nhạc ngắt lời: “Không về không về, chúng ta còn phải đi biển chơi nữa.”
Trình Khuynh cười: "Được rồi, không về."
Trình Viễn Sơn đang rửa bát trong bếp bỗng cảm thấy xót xa.
Con nhỏ vô lương tâm chết tiệt, lần nào trở về hôm sau cũng vội đi, còn nói nào là lạ giường ngủ không ngon, sao ôm bạn gái trong tay lại ngủ ngon quá vậy? Hứ!
Nhưng dù trong lòng buồn bực, ông cũng có chút vui mừng, ló đầu ra khỏi bếp hỏi: "Tiểu Dư, cháu thích ăn món nào? Để lát nữa bác đi chợ mua về cho cháu nhé, ăn cá hố hay là hải sản gì không?”
Dư Trừ có chút thụ sủng nhược kinh: “Cháu sao cũng được, bác cứ tùy ý ạ.”
Trình Nhạc lạnh giọng nói: “Đứa con này đúng là ba không thương mẹ không yêu, đến bây giờ chưa từng có ai hỏi con muốn ăn cái gì.”
Dư Trừ tốt bụng hỏi: “Vậy em muốn ăn gì?”
Trình Nhạc còn chưa kịp nói gì, Trình Khuynh đã kéo cô đứng dậy: “Ra ngoài thôi, đừng chiều nó.”
“Này, này, này…” Trình Nhạc hét lớn đuổi theo ra ngoài, lại cười rộ lên: “Chờ em với!”
Trong phòng bếp Trình Viễn Sơn cũng cười mắng một câu: "Ồn như cái chợ."
Nhưng đã lâu rồi ngôi nhà này không ồn ào như vậy.