Edit: iwky + sâu sugar
Ban đêm cao tốc ít xe, một đường thông thuận.
Dư Trừ e dè hỏi: “Cô Trình, ba của chị…”
“Hôm nay ông ấy ở trường học không về…” Trình Nhạc tiếp lời, “Mẹ em đi du lịch, không có ở nhà.”
Dư Trừ gật gật đầu: “Ừm.”
Khi ô tô dừng bên ngoài cửa một tòa nhà ba tầng, đèn quả thực đã tối.
Trình Nhạc xuống xe trước mở cửa, để Trình Khuynh lái xe vào trong sân.
Trong sân trồng hai cây long não cao lớn sum suê, trong bồn hoa trồng hoa ngu mỹ nhân, nguyệt quý, sơn chi. Hương thơm nhẹ nhàng tĩnh lặng.
Giàn nho bò đầy dây nho rậm rạp thật dài, đã gần rũ xuống tới hai chiếc ghế mây tre.
Ở giữa có một hồ cá kiểu cũ, trên mặt nước phẳng lặng in bóng vầng trăng sáng trên bầu trời cao.
Trình Khuynh xuống xe kéo Dư Trừ vào trong: “Em đang nhìn gì thế?”
Dư Trừ: “Nhìn xem nơi chị lớn lên.”
Trình Khuynh cười, không nói gì.
Trình Nhạc lấy ga trải giường và chăn bông mới ra, lấy chìa khóa, vừa mở cửa vừa giải thích với Dư Trừ: “Khi chị em không ở nhà, phòng chị ấy lúc nào cũng khóa.”
Dư Trừ ngẩn ra.
Chị ấy hiếm khi về nhà vậy sao?
Trong phòng cửa sổ đóng kín, sạch sẽ ngăn nắp, không có một hạt bụi nào.
Trên giá sách có mấy hàng sách xếp ngay ngắn, mùi mực thoang thoảng, sảng khoái.
Trình Nhạc để chăn xuống rời đi: "Xong rồi chị dâu, em không quấy rầy chị nữa, chị ngủ sớm đi nha!"
Nói xong, cô bé không quên nháy mắt với Trình Khuynh, cười đầy ẩn ý.
Dư Trừ ngồi lên cửa sổ lồi đung đưa chân: "Nhạc Nhạc thật đáng yêu."
Cô bé tinh nghịch này luôn nói chuyện vô tư nhưng thực ra luôn cân nhắc và khá quan tâm chu đáo.
Trình Khuynh lắc đầu: “Lúc nhỏ không ngoan lắm đâu.”
Dư Trừ: “Vậy chị mặc kệ em ấy luôn à?”
“Chị cũng từng quản đấy…” Trình Khuynh nhớ lại chuyện cũ, rất kiềm chế nói: “Lúc đó nó hỏi chị dựa vào cái gì mà quản nó. Sau đó chị không để ý tới nó nữa.”
Đứa trẻ không hiểu chuyện từng hỏi cô, bọn họ không cùng một mẹ thì quản làm gì?
Còn có lần đó... Cô nghe thấy bà ngoại Trình Nhạc nói lời oán trách với người khác, nói là đứa con lớn này biết có tốt tâm hay là giả tạo, nhìn nó lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, chắc bụng dạ cũng tối đen.
Lời nói như mũi tên nhọn, vô hình làm tổn thương người.
Từ đó về sau cô không còn quan tâm đến em gái nữa.
Dù Trình Nhạc có khóc lóc hỏi tại sao chị gái không thèm quan tâm đến mình.
Nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt Trình Khuynh có chút buồn bã hiếm thấy.
Giữa mày như sương mù bao phủ núi xa, có một loại cô đơn hoang vắng.
Dư Trừ ôm cô: “Nhạc Nhạc còn nhỏ quá, em ấy không biết chị đối với em ấy tốt thế nào.”
Trình Khuynh đè nén suy nghĩ: “Không sao, chị cũng sẽ không tính toán với một đứa trẻ.”
"Nhưng lúc đó chị cũng đã bận lòng mà đúng không..." Dư Trừ nghiêm túc nói: "Tin em đi, Trình Tiểu Khuynh, chị rất rất tốt."
Đây là lần đầu tiên Trình Khuynh nghe thấy cô ấy gọi mình như vậy, cô nâng cằm cô ấy lên, cười hỏi: "Hả? Tốt thế nào?"
Dư Trừ hôn lên môi cô: “Hôn lên rất rất thích.”
Trình Khuynh cúi đầu hôn cô ấy.
Âm thanh môi chạm vào rồi tách ra vang vọng trong phòng.
Hơi thở mềm mại đan xen vào nhau, làm người đang suy nghĩ cũng chìm vào nụ hôn dịu dàng vô tận này.
Ngay cả tầng dưới truyền đến tiếng chó sủa và tiếng dép lê lẹp xẹp, cũng khó lọt vào tai.
--Tầng dưới.
Trình Viễn Sơn vừa tan ca đêm, trên đường về nhà mua một chiếc bánh kếp trứng, mới gặm được hai miếng thì nhìn thấy căn phòng quanh năm không ai ở sáng đèn.
Ông mừng rỡ, tiến lên hai bước mới nhớ ra ngày mai là ngày giỗ người vợ đã khuất của mình.
Nụ cười trên mặt ông tắt dần, trong lòng ông dâng lên một cảm giác áy náy khó tả.
Người vợ sau là người nhiệt tình vui vẻ và rất tốt với con gái. Cô con gái Út cũng rất thân thiết với chị gái mình.
Chỉ có ông... Nhiều năm như vậy, ông yêu cầu cô phải tiến về phía trước, phải leo lên cao, nhưng ông chưa bao giờ hỏi cô có muốn chiếc váy nhỏ nào hay không.
Trình Viễn Sơn thở dài gần như không thể nghe thấy, ông lê bước, gặm bánh kếp trứng rồi đi đến cửa phòng con gái, chuẩn bị nói chuyện buổi đêm với cô một lát.
Cửa không khóa nên ông gõ cửa rồi đẩy mở.
Ngồi bên cửa sổ lồi là một cô gái trẻ mới ngoài đôi mươi, xinh đẹp, ưa nhìn, khí chất ôn hòa mà các bậc cha mẹ luôn yêu thích... Nếu giờ phút này cô bé đó không bị khuê nữ nhà mình ôm vào trong ngực hôn thì tốt rồi.
“Cạch” một tiếng.
Trình Viễn Sơn ngừng gặm bánh, tay run run, sợ đến mức làm rơi bánh kếp trứng xuống đất.
Khuê nữ một lòng vì sự nghiệp thanh tâm quả dục ba mươi năm, ông suốt ngày lo một ngày nào đó cô nghĩ không thông sẽ xuất gia làm ni cô……
Nào có ngờ, cô lại âm thầm lặng lẽ lừa một cô gái xinh đẹp về nhà, còn ôm vào trong ngực mà gặm chứ!
Tác giả có lời muốn nói:
Trình tỷ: Ba gặm bánh của ba đi. Còn con hôn vợ con chứ không phải gặm.
_(:з”∠)_…