Trời Quang

Chương 105: Không nhượng bộ




Quán bar Như Bạc.

Khi Ninh tỷ nhìn thấy Dư Đình Thu với khuôn mặt lạnh lùng ngồi trước quầy bar, lòng cô chùng xuống: "Đình, Đình Thu."

Dư Đình Thu cười tủm tỉm nói: "Lão Ninh, cậu làm chuyện gì trái lương tâm mà chột dạ quá vậy?"

Ninh tỷ vừa nghe lời này liền biết cô đã đi tìm Trình Khuynh: "Chuyện kia, cậu biết rồi à?"

Dư Đình Thu hừ lạnh một tiếng: “Cậu còn định giấu tôi bao lâu nữa?”

Ninh tỷ vội vàng giải thích: “Lúc đầu tôi cũng có biết đâu, thật ra thì Trình lão sư cũng không biết, tôi nói thật đấy. Cô gái mà tôi giới thiệu cho cậu ấy họ Nghiêm, là bạn của Tiểu La cơ.

Hôm đó em ấy không đến được nên nhờ Tiểu La nhà cậu đến giải thích giùm. Nào ngờ nhìn thấy Trình lão sư thì ẻm lại tự bước vào phòng."

Dư Đình Thu nghiến răng nghiến lợi: “Vậy ra Tiểu La nhà tôi thấy sắc mắt sáng hả?”

Tiểu vương bát đản này là con quỷ đói sắc đầu thai sao?!

Ninh tỷ buông tay nói: “Chuyện đó thì tôi không biết. Để xem nào. Trước khi Trình lão sư động tâm, cũng chưa... làm gì quá đáng với em ấy. Trước đây bọn Tiểu Chu hay trêu cậu ấy là luôn nằm làm 0 còn gì."

Dư Đình Thu càng nghe càng bực bội.

Vốn tưởng rằng là chó già mất nết đã trộm bắp cải nhà mình, nhưng bây giờ xem ra là bọn họ đã cấu kết, giấu giếm cô.

Ninh tỷ rót cho cô một cốc nước: “Bớt nóng, bớt nóng đi nào.”

Dư Đình Thu bỗng nhiên thở dài: "Tôi chỉ là, không thể ngờ tới."

Ninh tỷ: “Hiểu mà hiểu mà, ai mà chấp nhận được bạn mình lại cặp với cháu mình chứ.”

Dư Đình Thu vẻ mặt buồn bã: “Đứa trẻ Tiểu La này, ba mẹ không đáng tin cậy, tôi luôn mong tìm cho nó một chàng trai hiền lành cầu tiến. Cách đây không lâu đã chọn được rồi, cậu ấy là người mới trong viện thiết kế của bọn tôi."

Ninh tỷ: “Thế, phụ nữ và phụ nữ không thể ở bên nhau được sao…”

"Được chứ..." Dư Đình Thu cười khổ nói: "Nhưng con đường này quá khó khăn, không phải ai cũng có thể đi qua cánh cổng hẹp đó. Tôi không muốn Tiểu La gặp phải khó khăn như vậy."

Ninh tỷ biết cô từng đau lòng vì mối tình cũ nên vỗ vai cô: “Tôi biết cậu nghĩ gì, cậu không muốn Tiểu La nhà cậu cũng giống cậu. Nhưng Đình Thu à, Trình lão sư là người suy nghĩ sâu xa rồi mới hành động, cậu có thể tin tưởng cậu ấy."

Dư Đình Thu cúi đầu không hé răng.

Cô có quá nhiều điều băn khoăn không thể nói với bạn bè như Ninh tỷ. Suy cho cùng, Ninh tỷ không chỉ là bạn của cô mà còn là bạn của Trình Khuynh.

Lúc này điện thoại di động của cô reo lên.

Là Dư Trừ gọi tới.

Dư Đình Thu ấn nút nghe.

Giọng của Dư Trừ rất nhẹ nhàng: “Dì Út, dì đang ở đâu ạ?”

“Dì không muốn nói chuyện với cháu…” Dư Đình Thu dừng lại một chút, “Cháu giấu dì lâu như vậy, Dư Tiểu La, đồ vô lương tâm.”

Cô cúp máy, ngay sau đó lại có cuộc gọi khác đến.

"Trình Khuynh, cậu gọi làm gì?"

"Cậu đang ở đâu? Tôi đến tìm cậu."

Dư Đình Thu trầm mặc, một lúc sau mới thốt ra hai chữ: “Như Bạc.”

Chưa đầy nửa giờ, Trình Khuynh đã đến.

Dư Đình Thu quay lại nhìn cô, dáng vẻ lười biếng không thèm để ý đến ai.

“Đừng trách Tiểu La…” Trình Khuynh ngồi xuống bên cạnh cô, “Trước đó em ấy không biết gì cả.”

Dư Đình Thu nhướng mày: “Vậy là lỗi của cậu.”

Trình Khuynh mím môi dưới, tỏ vẻ cam chịu

Dư Đình Thu ngẩng đầu uống rượu, sau đó đặt mạnh cái ly xuống, ánh mắt sắc bén sáng như tuyết: “Cậu thích Tiểu La thật sao?”

Trình Khuynh quay đầu nhìn cô: "Đương nhiên."

Khóe môi Dư Đình Thu giật giật: "Các người không hợp, tôi không yên tâm."

Trình Khuynh luôn trưởng thành, điềm tĩnh, lý trí, một lòng vì sự nghiệp, đối với chuyện tình cảm cực kỳ lạnh nhạt.

Dư Đình Thu rất ngưỡng mộ cô và tin tưởng cô, nhưng không thể tưởng tượng được cô có thể cho đi bao nhiêu trong một mối quan hệ.

Nhưng Dư Trừ chỉ mới 20 tuổi, nhạy cảm, ngây ngô và giàu tình cảm.

Không cần nghĩ cũng biết con bé sẽ là người chịu thiệt trong mối quan hệ này.

Nếu là người khác, Dư Đình Thu tin mình có thể làm chỗ dựa, che mưa chắn gió cho Dư Trừ.

Nhưng nếu là Trình Khuynh, cô lại không tự tin vào chính mình.

Không phải Trình Khuynh không hiểu nỗi băn khoăn của cô, nên bình thản nói: “Tôi sẽ không bao giờ ức hiếp em ấy.”

“Là Tiểu La nhà tôi thích cậu trước phải không?” Dư Đình Thu quá rõ sức hút của những phụ nữ thành đạt ôn nhu đối với các cô gái trẻ, “Nó theo đuổi cậu à?”

"Không như cậu nghĩ đâu, là tôi đã truy được em ấy về..." Trình Khuynh mỉm cười lắc đầu, vài giây sau, cô thu ý cười: "Tôi sẽ mãi mãi đối tốt với em ấy."

Dư Đình Thu cười: “Nói thì ai không nói được.”

Trình Khuynh cau mày: “Đình Thu.”

Dư Đình Thu ý cười càng sâu: “Chẳng phải cậu không quan tâm gì khác ngoài công việc sao?”

Cô quá biết Trình Khuynh, dù cho có đi giữa đám đông ồn ào, cũng chỉ nhẹ nhàng phủi những chiếc nhụy hoa rơi khỏi vai, không bị thế giới xô bồ bên ngoài phiền nhiễu.

“Đúng, bởi vì những chuyện đó không liên quan đến tôi…” Trình Khuynh vẫn giữ nguyên giọng điệu nhàn nhạt, “Nhưng em ấy thì khác.”

Cô là người có mục tiêu rõ ràng, tư duy lý tính, luôn biết mình muốn gì và không muốn gì.

Cô đã quen với việc lập kế hoạch, tránh mọi sự cố rủi ro, luôn kiểm soát gắt gao cuộc sống của mình.

Nhiều người, nhiều việc chẳng liên quan gì đến cuộc đời cô nên cô chưa bao giờ để ý đến.

Dư Trừ là một sự cố trong cuộc sống đời thường của cô, giống như một con chim sơn ca bị thương đâm vào cánh tay cô giữa một ngày mưa.

Cô lau đi những giọt nước trên lông cánh trắng ngần, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương mềm mại.

Cô trao đi một vòng tay ôm ấp ngắn ngủi, nhưng chưa từng ngờ rằng Dư Trừ sẽ dần trở thành một phần cuộc sống của cô.

Nụ cười của Dư Đình Thu nhạt dần, cô nhìn cô ấy lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi nhất quyết phản đối đến cùng thì sao?”

Trình Khuynh không chút do dự quay lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng trong sáng, giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ, dường như cũng đã tức giận: “Cậu phản đối cũng vô ích, tôi sẽ không nhượng bộ.”

"Trình Khuynh!"

Dư Đình Thu bị thái độ của cô chọc tức, cái gì gọi là phản đối cũng vô ích?!

"Sao đấy..." Ninh tỷ nghe thấy tiếng liền chạy tới, "Có gì từ từ nói, gì mà ầm ĩ lên vậy?"

Một hồi im lặng nặng nề.

Trình Khuynh mím môi dưới, mở miệng trước: "Không có gì. Bọn tôi không cãi nhau."

Sắc mặt cô vẫn không tốt lắm, giống như đang cố gắng đè nén cơn tức giận.

Vẻ mặt của Dư Đình Thu dịu đi một chút.

Vừa rồi cô còn tức giận, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Cô vẫy tay chào Ninh tỷ, quay người bước ra ngoài.

Đi được mấy bước, cô lại quay người, đột nhiên nhếch khóe môi, giọng điệu trở nên thoải mái hơn rất nhiều: “Đừng tưởng rằng như vậy là tôi đồng ý.”

“Đương nhiên không rồi…” Trình Khuynh nhạy bén nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, đứng dậy mỉm cười, “Yên tâm đi. Dì…”

Dư Đình Thu sợ hãi đến mức loạng choạng bước nhanh ra ngoài.

Còn nghe thêm lần nữa chắc phải tổn thọ 20 năm mất, cô sắp có bóng ma tâm lý tới nơi rồi!