Trời Quang Mây Tạnh

Chương 7




40.

Bên ngoài sắc trời đã dần tối.

Ngồi trên xe.

Tôi hỏi Lục Chiêu Nam: "Chúng ta đi đâu mua đồ?"

Anh ấy suy nghĩ một chút, nhìn qua tôi.

"Bình thường cô mua đồ ở đâu?"

Tôi nghĩ một chút, trả lời:

"Đồ của tôi đa số đều mua trên mạng cả."

Nghe xong, anh ấy cười.

"Được rồi, xem ra tôi chỉ có thể đưa cô đến cửa hàng đồ nữ duy nhất mà tôi biết thôi."

~~

Chúng tôi đến cửa hàng đồ nữ duy nhất mà Lục Chiêu Nam biết.

Nhìn chị gái trong tiệm trang điểm tinh tế, dáng người cao, mặc bộ đồng phục xinh đẹp…

Rồi nhìn cửa hàng được trang trí sang trọng…

Cùng với chiếc logo thương hiệu xa xỉ rất dễ nhìn thấy trên cửa.

Tôi hơi luống cuống, không nghĩ đến bản thân sẽ có ngày bước vào đây.

"Này, Lục Chiêu Nam, anh đưa ai đến đây mua đồ?"

"Mẹ tôi."

Anh ấy ngược lại lời ít ý nhiều.

Tôi…

Bước vào cửa hàng.

Một chị nhân viên niềm nở tiếp đón, nụ cười xán lạn.

"Chào buổi tối, anh Lục, đến lấy đồ giúp phu nhân sao ạ?"

Lục Chiêu Nam lắc đầu.

"Không phải, chọn hai bộ đồ phù hợp với cô gái này để cô ấy thử giúp tôi."

Dáng vẻ của chị nhân viên khá bất ngờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

"Được ạ, mời hai vị đợi một chút."

Có chút không biết phải nói gì.

Tôi với mẹ Lục Chiêu Nam cách nhau ít nhiều cũng phải hai chục tuổi, có chắc ở đây sẽ kiếm được đồ phù hợp với tôi?

Cẩn thận lật tag quần áo, suýt nữa đếm không nỗi có bao nhiêu số.

Quá khoa trương rồi.

Về nhà chắc mẹ tôi tưởng tôi được một ông già nào đó bao nuôi quá.

Tôi rất nghi ngờ, với dáng người kém cỏi và khí chất bình thường của tôi có thể khoác lên nổi quần áo ở đây không?

Chị nhân viên cầm đồ đến, vô cùng ân cần nói:

“Cô gái, phòng thử đồ ở bên kia, mời đi theo tôi.”

Hết cách, chỉ đành đi theo đối phương qua đó.

Mặc thử đồ rồi bước ra, nhìn bản thân trong gương, có chút kỳ kỳ.

“Anh Lục, xem ra bạn gái anh rất phù hợp với váy tone màu hồng.”

Chị nhân viên cười nói.

Biểu cảm của Lục Chiêu Nam hơi gượng gạo, nghĩ một chút, hỏi đối phương:

“Có phải nhìn hơi trưởng thành không?”

Tạ trời tạ đất, cuối cùng anh cũng nhận ra rồi.

“Tôi cảm thấy cô ấy có dáng vẻ ngọt ngào, có lẽ không phù hợp với cái này lắm.”

Lục Chiêu Nam nói tiếp.

Nhân viên xem ra hơi khó xử, nhưng vẫn cười giải thích:

“Anh Lục, quần áo của cửa hàng chúng tôi đều phù hợp với người trên 30 tuổi hoặc là 40 tuổi, vì vậy bạn gái anh tạm thời có lẽ chưa…”

Cuối cùng Lục Chiêu Nam mới phản ứng ra, sờ sờ mũi của mình, biểu cảm vô cùng ngại ngùng.

“À…Được rồi, tôi biết rồi.”

41.

Hai người đi ra từ cửa hàng.

Tôi có chút buồn cười.

Lục Chiêu Nam như vậy có được tính là một trực nam không nhỉ.

May mà trên đường này cũng có khá nhiều cửa hàng.

Hai chúng tôi lại bước vào một cửa hàng bên cạnh.

Mặc dù giá vẫn mắc như vậy, nhưng kiểu dáng lại tương đối giống với đồ tôi mặc thường ngày.

Tôi thử một chiếc váy đen liền thân phong cách Chanel, trông cũng khá ổn.

Lục Chiêu Nam cũng gật đầu tán thành.

Hôm nay tôi mang giày đế bằng ra ngoài, không có gót, chị nhân viên bán hàng thấy như vậy, liền lấy một đôi giày cao gót để tôi phối với đồ.

Hình như cũng khá hợp.

Chị nhân viên tâng bốc rất đúng lúc khiến cho Lục Chiêu Nam sảng khoái thanh toán cả đồ lẫn giày.

Tôi muốn ngăn cản cũng không kịp.

Thật ra bình thường tôi không hay mang giày cao gót.

Lúc đi từ cửa hàng ra, vốn dĩ tôi muốn thay giày đế bằng của mình, nhưng lại cảm thấy bộ váy trên người quả thực hơi không phù hợp với đôi giày đế bằng.

Tôi chỉ đành mang tạm vậy.

Giày cao gót đính đá kết hợp với chân váy xòe cao cấp tạo cảm giác mạnh mẽ cho thiết kế.

Quả nhiên người đẹp vì lụa, tôi cảm thấy bản thân có chút giống quý phu nhân rồi.

Vừa mới nghĩ tới đây, chân bước hụt một cái, nếu không phải Lục Chiêu Nam kịp thời đỡ cánh tay tôi, chắc có lẽ tôi đã té sấp mặt rồi.

Không thể không nói, mất mặt quá đi.

Đặc biệt là nhìn thấy ý cười dần dần hiện lên trên mặt Lục Chiêu Nam.

Tôi che mặt.

“Có cần tôi cõng không?”

Trong ngữ khí của anh ấy có sự trêu chọc rất rõ ràng.

“Không cần.”

Giọng nói của tôi nghe có vẻ hậm hực.

“Được thôi, tôi dìu cô đi.”

“Cũng không cần.”

“Cô chắc chứ?”

“Chắc chắn.”

Tôi đứng vững một chút.

Lục Chiêu Nam hơi nhướng mày, cứ như vậy mà nhìn tôi, góc mắt lộ ra sự vui vẻ.

Gót của đôi giày này hơi cao, hơn nữa bình thường tôi rất ít khi mang giày cao gót, đột nhiên mang như vậy nên là không quen lắm.

Có điều, sau khi đi thêm hai bước, cũng đã đỡ hơn một chút.

“Có phải cũng không tệ đúng không?”

Tôi hỏi Lục Chiêu Nam.

Anh ấy thở dài.

“Tôi nghĩ tôi nên lái xe đến đây, chứ đợi cô đi đến nhà xe chắc là trời sáng cả rồi.”

Tôi…

42.

Lục Chiêu Nam đi lái xe.

Tôi vô cùng buồn chán đứng bên đường.

Mặc dù không còn sớm, nhưng người đi bộ trên đường này cũng còn rất nhiều.

Không xa có một tiệm trà sữa, làm ăn hình như rất đạt, giờ này rồi mà vẫn còn mấy đôi tình nhân xếp hàng để mua.

Đúng lúc hơi khát, tôi đang nghĩ có nên đi mua hai ly trà sữa không nhỉ.

Mặc dù uống trà sữa giờ này chắc chắn sẽ mập.

Nói mới nhớ hình như bản thân gần đây có mập lên một chút.

Trước mặt có một đôi tình nhân vô cùng dễ nhìn đang đi tới, nam khôi ngô nữ xinh đẹp, thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Chỉ có điều, hai người này sao lại quen mắt đến thế.

Yến Chính Dương ngẩng đầu, tầm mắt vừa hay đụng thẳng vào mắt tôi.

Tống Thi bên cạnh đang cầm một ly trà sữa, vẻ mặt nũng nịu đưa đến trước mặt cậu ta, hình như đang đổi vị với nhau.

Nhìn thấy biểu cảm Yến Chính Dương sững sờ, cậu ta cảm thấy lạ, liền nhìn theo qua đây.

Ngại ngùng không?

Hình như có một chút.

Tôi đang nghĩ nên mở lời như nào cho hợp lí, nhưng đối phương đã nói trước.

"Tri Vy, sao cậu lại ở đây?"

Chỉ cần nửa giây, biểu cảm của Tống Thi đã nhanh chóng chuyển từ sửng sốt sang mừng rỡ.

Kỹ năng diễn xuất có thể nói là vô cùng tinh xảo.

Tôi cười.

"Vừa mới cùng bạn đi dạo ở đây."

"Vậy sao, xem ra thật là trùng hợp."

Tống Thi cũng cười nói, thản nhiên quét mắt một lượt xuống túi mua sắm trên tay tôi.

Nụ cười hơi nghẹn lại.

Sau đó, lại giống như vô ý liếc đến bộ váy tôi đang mặc với đôi giày cao gót trên chân.

Cả biểu hiện rất nhanh liền trở nên khéo léo.

"Muộn như vậy rồi, chẳng lẽ là đi dạo cùng với bạn trai?"

Tống Thi giả vờ đầy hứng thú mà tiếp tục hỏi.

Cậu ta đã hỏi như vậy rồi, sao tôi có thể phủ định được.

"Ừm, đúng rồi."

Hai người trước mắt đều sững sờ.

Yến Chính Dương bất ngờ nhìn tôi, ngữ khí ngạc nhiên:

"Cậu có bạn trai rồi?"

"Ừm."

"Khi nào vậy?"

"Mới vừa nãy."

Tống Thi nép sát vào Yến Chính Dương, không biết là vô tình hay cố ý khoác lên cánh tay Yến Chính Dương, rồi hỏi tôi:

"Nhưng mà, sao có một mình cậu đứng ở đây vậy, bạn trai cậu đâu?"

"À, anh ấy đang đi lấy xe." Tôi nói một cách qua loa.

Biểu cảm của Tống Thi ngưng lại, nhưng sắc mặt nhanh chóng hồi phục lại bình thường.

“Nói như vậy, bạn trai cậu đi làm rồi?”

Tôi gật đầu.

Đối phương nửa đùa nửa thật.

“Bao nhiêu tuổi rồi thế?”

Đừng nói cậu ta tưởng tôi được một ông chú nào bao nuôi đó chứ.

Tôi cúi đầu nhìn túi mua sắm trên tay mình.

Cũng đúng, sinh viên nghèo làm gì mua nổi thứ này.

Tôi nghĩ Lục Chiêu Nam cũng sắp đến rồi, do dự nói:

“Lớn tuổi hơn tôi.”

Nụ cười trên mặt Tống Thi càng sâu hơn, nhưng trong mắt lại tràn đầy khinh thường với châm chọc.

“Vậy sao.”

Chắc là Yến Chính Dương cũng chú ý đến túi mua sắm trên tay tôi, cau mày.

“Tri Vy, chuyện cậu yêu đương, dì Từ biết không?”

Cái này liên quan gì đến mẹ tôi.

Đối với vấn đề của Yến Chính Dương, tôi chẳng muốn trả lời lắm, thế là lắc đầu, không nói.

Yến Chính Dương cau mày chặt hơn.

“Muộn như vậy cậu đứng ở đây một mình làm gì, bọn tôi đang tính bắt xe về, cậu về cùng bọn tôi đi.”

Đùa à.

Tại sao tôi phải đi cùng các cậu chứ.

“Không cần đâu, hai người đi trước đi.”

Yến Chính Dương chắc không ngờ tôi sẽ từ chối, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi.

Tống Thi ở một bên nhỏ giọng khuyên:

“Chính Dương, hay là bọn mình đợi bạn trai của Tri Vy đến rồi về sau, như vậy cũng yên tâm chút.”

Yên tâm?

Tôi không biết quan hệ của chúng ta từ khi nào mà trở nên tốt như vậy luôn, tưởng tôi không biết cậu muốn ở lại để cười nhạo tôi sao?

Không xa phía trước có một chiếc xe thể thao màu đen loá mắt đang lái tới, dừng trước mặt ba người chúng tôi.

Lục Chiêu Nam mở cửa bước xuống, giúp tôi mở cửa ghế phụ, trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai mang theo nụ cười trêu đùa.

“Có thể đi chưa?”

Lúc này, tôi vô cùng cảm kích anh ấy đã ga lăng như thế.

Lại còn đẹp trai rạng ngời như vậy.

Lái xe cũng vô cùng đẹp chói mắt, thu hút ánh nhìn.

Chắc nữ sinh đều ham hư vinh nhỉ, trước mặt nam sinh thích thầm mười năm và bạn gái mới của cậu ta, có thể khiến tôi lấy lại những thể diện đã từng mất.

Thời khắc này, Lục Chiêu Nam giống như ân nhân cứu mạng của tôi vậy.

“Tất nhiên.”

Tôi cười toét miệng với anh ấy, vẫy vẫy tay với Yến Chính Dương và Tống Thi đang ngây người tại chỗ.

“Chúng tôi đi trước đây, bái bai.”

Đi tới nhẹ nhàng bước lên xe, ngồi vào ghế phụ.

Ngoảnh đầu nhìn lại hai người đối diện.

Cảm giác ưu việt và nụ cười trên mặt của Tống Thi đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự kinh ngạc và sửng sốt.

Còn Yến Chính Dương, mày cau chặt, ánh mắt sâu xa, không nhìn ra được cảm xúc trong đáy mắt.

43.

Xe rất nhanh đã lướt đi.

Qua một lúc, Lục Chiêu Nam mới nhớ ra để hỏi tôi.

“Bạn cô?”

Tôi gật đầu.

“Xem vậy đi.”

“Đó chính là người con trai cô mong muốn nhiều năm?”

Tôi mở to mắt nhìn anh ấy.

“Sao anh biết?”

“Đoán đó.” Lục Chiêu Nam thành thật trả lời, “Bên cạnh là bạn gái cậu ta?”

“Ừm.” Tôi lại gật đầu, thăm dò hỏi anh ấy: “Đẹp không?”

“Khá đẹp.” Anh ấy nghĩ cũng không thèm nghĩ.

Thật là thẳng thắn mà.

Có lẽ nam sinh đều thích kiểu như vậy nhỉ, đường cong hoàn hảo, khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma mị.

Tôi thở dài.

"Nếu như anh lớn lên cùng tôi, có khi nào anh sẽ chọn cậu ta chứ không chọn tôi không?"

Lục Chiêu Nam nheo mắt nhìn tôi.

"Sao, vẫn chưa chết tâm?"

"Không phải." Tôi nhún vai.

Có lẽ con gái đều thích kiểu đưa ra giả thuyết như vậy.

"Đúng rồi, vừa nãy cảm ơn anh."

Xe đang chạy ổn định.

Lục Chiêu Nam đang cầm vô lăng, ánh mắt hướng về phía trước, có chút không hiểu lời tôi nói.

"Cảm ơn tôi cái gì?"

"Cảm ơn anh đã cứu giúp."

Anh ấy không hiểu chuyện gì nhìn qua.

Tôi hắng giọng, giải thích: "Bởi vì… tôi nói với bọn họ anh là bạn trai của tôi."

Mặt Lục Chiêu Nam lúc này mới hiện lên vẻ bừng tỉnh, mà giọng điệu thì hơi ảo não.

“Sao lúc nãy cô không ra hiệu một chút.”

“Hả?”

“Chứ không là tôi có thể biểu hiện tốt hơn nữa.”

Tôi bất giác bật cười.

“Không cần hối hận, biểu hiện vừa nãy của anh vô cùng hoàn mỹ, ít nhất là 98 điểm.”

Lục Chiêu Nam đối với chuyện này có chút hoài nghi.

“Tôi nhớ tôi chẳng làm gì cả.”

“Chẳng cần phải làm gì, anh đẹp trai như vậy, cũng không phải là ông già, còn lái chiếc xe ngầu như thế, là con gái thì đều sẽ vô cùng ghen tị khi thấy anh mở cửa xe cho tôi.”

Lục Chiêu Nam có chút không nói nên lời.

“Khoa trương như vậy sao?”

“Tất nhiên, đừng nói anh không biết được sức cuốn hút của mình đó chứ.”

Tôi nhìn anh ấy một cách đầy chân thành.

“Vậy còn cô?”

“Tôi thì sao?”

“Nếu sức cuốn hút của tôi lớn như vậy, thế thì tại sao cô vẫn có thể bình tĩnh khi nói chuyện với tôi?”

“Aizz, đó chỉ là ngoài mặt thôi. Mặc dù nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế mỗi lần gặp anh, nói chuyện với anh lòng tôi lại rạo rực không thôi.”

Đợi đã…

Tôi bụm miệng.

Tôi vừa nói những lời gì vậy?

Hình như hơi “bung lụa” quá rồi.

Lục Chiêu Nam không nhịn được cười, ánh mắt nhìn tôi đầy thú vị.

“Cô đúng là có gì nói nấy mà.”

Tôi xấu hổ gần ch.ết.

Đều tại cái miệng này cả, tốt hơn hết là tôi đừng nên nói gì nữa.

44.

Lúc xe lái tới chân núi Vân Đỉnh, phía trước hình như bị chặn rồi.

Đợi rất lâu mà không lưu thông được.

Hỏi thăm mới biết, ở đây hôm qua có một trận mưa bão, khiến cho đoạn đường không xa phía trước bị sạt lở, hiện tại không có cách nào để đi qua.

Cũng có nghĩa là, trước mắt không thể lên núi bằng con đường này.

Tôi nhìn thấy rất nhiều xe lần lượt chuẩn bị quay đầu.

“Có đường lên núi nào khác không?” Tôi hỏi Lục Chiêu Nam.

Anh ấy nghĩ ngợi.

“Có một con đường nhỏ, nhưng xe không đi được.”

Vậy phải làm sao đây?

Đợi tại chỗ một lúc.

Lại có rất nhiều xe quay đầu rời đi.

Cũng có vài người đỗ xe ở chỗ trống không xa, xuống leo bộ lên núi.

Lục Chiêu Nam thở dài.

“Xem ra phải đi bộ lên núi rồi.”

45.

Nhìn con đường núi quanh co khúc khuỷu.

Tôi hơi “vui”, may mà trong túi mình vẫn còn một đôi giày đế bằng để thay.

Chứ không nếu dựa vào đôi giày cao gót đó để leo tới đỉnh núi, chân tôi không bị cà ra máu với bị rộp mới lạ.

Bật đèn pin điện thoại lên, tầm nhìn ngược lại cũng khá rõ ràng.

Đột nhiên có một ý nghĩ vụt lên trong đầu tôi.

“Lục Chiêu Nam, chắc chúng ta sẽ không gặp rắn đâu nhỉ?”

Đối phương nhìn tôi một cái thật sâu.

“Đừng nói những chuyện đáng sợ như vậy được không?”

Ô.

Tôi hình như hiểu được gì đó.

“Anh sợ rắn à?”

Đối phương không trả lời.

Tôi giả vờ khí phách nói: “Không sao, tôi sẽ bảo vệ anh. Cơ mà một đại nam nhi như anh thế mà lại sợ rắn, hehe.”

“Cô có biết nơi này lúc trước là gì không?” Lục Chiêu Nam đột nhiên hỏi tôi.

“Là gì?”

“Bãi tha ma.”

Tôi sững người, sau đó liền phản ứng lại chắc anh ấy đang đùa tôi thôi.

“Sao có thể?”

“Cô chưa nghe người dân ở đây kể sao, trước khi giải phóng, thổ phỉ hã.m hi.ếp, đốt phá, g.iết người cư.ớp của ở đây, gi.ết hại biết bao người dân vô tội. Sau đó, Đảng Cộng Sản tiến công lên núi, liều mạng chiến đấu với những tên thổ phỉ đó, cả hai bên đều thương vong rất nhiều, cuối cùng, hầu hết các th.i th.ể đều được chôn trên ngọn núi này, hơn nữa rất nhiều trong số đó đều là những tên thổ phỉ hung ác dữ tợn.”

Tôi vốn chỉ xem như đó là câu chuyện đùa mà nghe thôi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lục Chiêu Nam, tôi dần dần không chắc liệu những gì anh ấy nói là thật hay là giả.

“Anh lừa tôi phải không?”

Anh ấy lắc đầu, giọng nói trầm thấp.

“Cái này tôi nghe từ mấy người già ở đây kể đó, thật hay giả thì tôi không chắc nữa.”

Tôi cảm thấy cánh tay đã sởn cả da gà, da đầu cũng đã tê dại.

Xung quanh dường như trở nên ảm đạm.

Tôi lên trước tóm lấy Lục Chiêu Nam.

“Này, anh đừng đi nhanh như thế, chúng ta đi ngang hàng được không?”

“Sao, cô sợ ma à?” Giọng của Lục Chiêu Nam hơi nâng lên.

Nói thừa, ai không sợ ma chứ.

Nhưng đánh ch.ết tôi cũng không thừa nhận đâu.

“Tất, tất nhiên không sợ.”

Hình như Lục Chiêu Nam cười nhẹ một cái.

Hai người tiếp tục đi tiếp.

Lại qua một lúc.

Đột nhiên một tiếng “rầm” lớn vang lên, cùng theo đó là một tiếng cạc cạc kỳ lạ.

Doạ tôi sợ đến mức tim suýt nữa ngừng đập, vô thức nghiêng người về phía Lục Chiêu Nam bên cạnh, nhưng dưới chân lại giống như giẫm phải thứ gì đó mềm mềm.

“Á, có rắn.”

Tôi hốt hoảng lùi lại, nhưng chẳng hiểu sao lại bước lệch, cả người ngã xuống mà không chút báo trước.

Vào thời khắc quan trọng, Lục Chiêu Nam đã nhanh chóng đưa tay ra để tóm lấy tôi.

Kết quả chính là, cả hai người chúng tôi đều ngã xuống dưới.

Khốn nạn là, bọn tôi lại đang leo núi.

Trời đất quay cuồng một trận.

Thân thể tôi hình như đang nhanh chóng lăn xuống.

Dường như có người đang ôm lấy tôi.

A, đúng, là Lục Chiêu Nam.

Không biết lăn bao nhiêu vòng, trời đất cuối cùng cũng không xoay chuyển nữa.

Một mảnh yên tĩnh.

Cho đến khi cánh tay truyền đến cơn đau nhói, sau đó, cảm giác đau đớn trên chân cũng truyền tới.

Đau ch.ết đi được.

Hình như bị bụi gai cứa vào.

Đột nhiên nhớ ra gì đó, tôi hốt hoảng nhìn qua bên cạnh.

“Lục Chiêu Nam, anh sao rồi?”

Một hồi lâu.

Đối phương từ từ rút cánh tay ra khỏi cổ tôi.

Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra tay của anh ấy vẫn luôn đỡ đầu của tôi.

“Tôi vẫn ổn, cô sao không?”

Nghe giọng của Lục Chiêu Nam vang lên, trái tim đang lơ lửng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.

Sau đó đỡ anh ấy dậy.

Lấy điện thoại rọi, phát hiện trên người hai chúng tôi có đầy vết thương lớn nhỏ.

Chắc là bị bụi gai cứa vào.

May mà, hai chúng tôi đều không bị va đập đầu.

Quả thực là vô cùng may.

Đột nhiên phát hiện Lục Chiêu Nam đang nhìn tôi chằm chằm.

“Sao thế?” Tôi hỏi anh ấy.

“Trên mặt cô có máu.”

Tôi vô thức sờ vào một bên má của mình, đúng là dính dính.

Hỏng rồi.

“Tôi sẽ không bị huỷ dung đó chứ.”

Lục Chiêu Nam lấy điện thoại soi mặt của tôi, nhẹ nhàng lau.

“Chắc không đâu, có thể là bị cành cây cứa qua thôi.”

“Anh chắc chứ?” Tôi rất nghi ngờ với câu nói này.

Anh ấy đưa điện thoại tới gần hơn, ánh sáng chói mắt rọi lên mặt, tôi lấy tay che đi.

“Xem rõ chưa?”

Không có tiếng trả lời.

Cảm giác Lục Chiêu Nam đang bóp mặt của tôi.

Tôi bỏ tay xuống, nhìn anh ấy.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cách nhau vô cùng gần.

Tay của anh ấy vẫn đang bóp mặt của tôi.

Bầu không khí này có chút…ái muội.

Ách.

Trái tim bé nhỏ của tôi lại bắt đầu đập loạn rồi.

“Thế nên, rốt cuộc có bị huỷ dung không?”

Lục Chiêu Nam mỉm cười.

“Không có.”

“Thật sao?” Tôi xác định lại lần nữa.

Anh ấy gật đầu, âm thanh trầm thấp và gợi cảm.

“Yên tâm đi, nếu thật sự bị huỷ dung, tôi cũng sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu cho cô.”

Lời này gọi là gì thế.

Tôi ngây ngốc nhìn anh ấy.

Lục Chiêu Nam cũng nhìn tôi.

Xung quanh càng yên tĩnh hơn.

Bầu không khí lại càng ám muội nữa.

“Lục Chiêu Nam?”

“Hửm?”

“Anh cứ bóp mặt tôi làm gì thế?”

Hình như lúc này anh ấy mới phản ứng lại, nhanh chóng thả ra.

“Ngại quá, quên thả ra mất.”

Tôi…

Hai người cả mình đều nhem nhuốc, không ngờ rằng ra ngoài mua bộ quần áo mà lại xảy ra cớ sự này.

“Sao rồi, có thể đi được không?”

Lục Chiêu Nam hỏi tôi.

“Chắc là được.”

“Thôi để tôi cõng cô.”

Tôi nhất thời kinh ngạc, vội vàng xua tay.

“Không cần, tôi nặng lắm đấy.”

“Không sao, cô nhỏ nhắn như vậy thì nặng bao nhiêu chứ, lên đi.”

Thế mà lại nói tôi nhỏ?

Được thôi, nếu anh đã kiên quyết như vậy, thế thì tôi sẽ cho anh xem tôi nặng như thế nào.

(Còn tiếp)