33.
Hai chúng tôi theo Châu Tư Tề vào phòng khách trên lầu, vừa mở cửa liền nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc.
“Í, chị dâu nhanh như vậy đã tới rồi à.”
“Mau mau mau, nhường chỗ đi, chị đâu biết đánh mạt chược không?”
“Không biết cũng không sao, dù gì Lục Chiêu Nam cũng có tiền trả.”
…
Ách.
Dáng vẻ của Vũ Nhạc càng ngày càng hoài nghi, ánh mắt nhìn tôi cũng càng ngày càng sâu xa.
Tôi cảm thấy bản thân càng ngày càng không giải thích được rồi.
Đột nhiên điện thoại reo lên.
Lướt qua số điện thoại.
Ngẩng đầu lên, đối phương ra hiệu bằng mắt với tôi.
Tôi ngại ngùng cười với mọi người.
“Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”
Sau khi nói xong, giống như bỏ chạy ra khỏi phòng.
Vũ Nhạc kéo tôi ra hành lang, không thể tưởng tượng được hỏi:
“Không phải cậu đang kết giao với Lục Chiêu Nam đó chứ.”
Tôi nhanh chóng phủ định.
“Không có, bọn mình chỉ là quen biết mà thôi.”
“Vậy anh ấy đang theo đuổi cậu?”
Cái này…
“Hình như cũng không có.”
Vũ Nhạc một tay đỡ cằm, chăm chú đánh giá tôi một phen.
“Chẳng trách Yến Chính Dương đi xem phim cùng đứa con gái khác mà cậu không tức giận gì, thì ra là quen Lục Chiêu Nam rồi, tiểu Vy Vy, vận may này của cậu không phải tốt bình thường đâu.”
“Đã nói tớ và Lục Chiêu Nam không giống như cậu nghĩ…”
Không đợi tôi nói xong, Vũ Nhạc lại ấn hai tay lên vai tôi, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
“Bạn học Từ Tri Vy, cơ hội đạt đến đỉnh cao của đời người của cậu sắp đến rồi. Cậu biết ông nội của Lục Chiêu Nam giàu lắm không, đó là người thường xuyên xuất hiện trong danh sách người giàu có của Forbes, chỉ cần cậu dám nghĩ dám làm, cậu sẽ không phải lo lắng về vinh hoa phú quý của đời này nữa.”
Tôi đã bị những lời cậu ấy nói tẩy não thành công rồi.
“Nghĩ như thế nào, làm như thế nào?”
“Ví dụ như mang thai cháu chắt nhà họ Lục.”
Ngay lập tức giống như có một trận sét ầm ầm xẹt qua đỉnh đầu tôi.
Ầm đến nỗi một lúc lâu sau tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Quả thực có chút bái phục sức tưởng tượng của Vũ Nhạc.
“Cậu đùa hay nghiêm túc vậy?”
“Tất nhiên là nghiêm túc rồi, yên tâm đi, ngay cả tên của con 2 người tớ cũng nghĩ xong rồi, cái khác không nói, chức mẹ nuôi này tớ chắc chắn làm rồi.”
Tôi hoàn toàn cạn lời.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền tới.
“Hai người không vào phòng, đứng đây làm gì.”
Vừa quay người, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai muốn phạm tội của Lục Chiêu Nam.
Tim tôi suýt nữa vụt lên cổ họng.
Xỉu.
Chắc vừa rồi anh ấy không nghe thấy đâu nhỉ.
Lục Chiêu Nam hơi cong môi.
“Làm gì có biểu cảm đó?”
“Oh, không có, tôi vừa nói chuyện với Vũ Nhạc thôi.” Tôi giả vờ bình tĩnh nói.
34.
Lần nữa quay về phòng.
Sự nhiệt tình của đám huynh đệ đó có tăng chứ không giảm.
“Chị dâu, nghe điện thoại xong rồi, muốn chơi mạt chược không?”
“Nếu không biết, bảo anh Nam dạy chị.”
Lục Chiêu Nam nhìn tôi, cười nhẹ một tiếng.
“Muốn thử không?”
Tôi nhất thời không biết nên phản ứng như nào.
Một đứa cùng dì Yến đánh mạt chược 3 năm là tôi đây, lúc này rốt cuộc nên giả vờ là một đóa hoa trắng không biết chơi, hay là xắn tay áo lên hạ gục hết bọn họ đây.
Dù gì kỹ năng chơi bài của tôi không tệ, hơn nữa vận may cũng luôn rất tốt, hầu như chưa từng thua.
Mỗi lần đánh mạt chược với người ta đều thắng đậm luôn.
Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định giả vờ một chút.
“Nhưng tôi không biết chơi lắm.”
“Không sao, tôi đứng phía sau cô.”
Ngữ khí của Lục Chiêu Nam rõ ràng là đang tiếp thêm sức cho tôi.
Được thôi, thế thì chơi với bọn họ một chút vậy.
35.
Một tiếng sau.
Bên cạnh tôi đã chất đầy những đồng chip(*).
(*)Chip: Chip được dùng thay cho tiền mặt và thay thế cho việc đặt cược trong các cơ sở cờ bạc, thường được thiết kế dạng bánh cao su hình tròn tương tự như đồng xu, ngoài ra còn có loại chip có thiết kế hình vuông.
Anh trai đầu húi cua ngồi bên cạnh cẩn thận đánh ra cửu đồng.
Tôi áy náy cười với đối phương.
“Cống.”
Anh ta run một phát.
“Chị…chị dâu, chị thật sự là không biết chơi lắm?”
Tôi chân thành gật đầu.
“Nhưng mà, chị đã thắng rất nhiều rồi đó.”
Châu Tư Tề bên cạnh cũng nảy sinh nghi ngờ, “Chị dâu, đừng nói chị đang giả heo ăn thịt hổ đó chứ?”
Giữa con người với nhau, sao mà một chút tin tưởng nhau cũng không có thế.
Tôi xua tay.
“Chắc là hôm nay vận khí khá tốt thôi.”
“Lục Chiêu Nam, cứ tiếp tục như vậy, mấy anh em bọn tôi ngay cả tiền xăng cũng thua hết đưa cho vợ cậu rồi.”
Người đàn ông đối diện đùa.
Cái gì, vợ?
Tôi vô thức nhìn qua Lục Chiêu Nam bên cạnh.
Đúng lúc chạm phải đôi mắt đen sáng ngời, khuôn mặt đẹp như tạc của anh.
Trái tim nhỏ bé đập bình bịch một cách khó hiểu.
Tiêu rồi, anh ấy sẽ không nghĩ tôi là dân cờ bạc đó chứ.
Lục Chiêu Nam nhìn tôi, trong mắt cũng có vẻ ngạc nhiên, sau khi nghe lời trêu đùa của đối phương, thản nhiên cười nói:
“Tiền xăng hết rồi thì đi bộ về, tránh cho cậu ngồi đây nói nhiều.”
Mọi người cười một tràng lớn.
Tôi cảm giác mặt mình ngày càng nóng lên.
Trong lòng có một cảm giác lạ đang nảy lên.
Trước mặt nhiều người mà đùa giỡn tôi với Lục Chiêu Nam, tại sao mình lại không tức giận một chút gì.
Không nhịn được lại nhìn về phía Lục Chiêu Nam.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, dùng âm thanh mà chỉ hai chúng tôi có thể nghe thấy để nói:
“Nói thật, tôi cũng hơi nghi ngờ cô có phải bị thần cờ bạc nhập không.”
Quả nhiên đối phương cũng nảy sinh nghi ngờ với tôi.
Cứ tiếp tục như vậy, chắc không giữ nổi hình tượng được quá.
Tôi dứt khoát dừng lại.
“Hay là anh chơi đi, khó khăn lắm mới thắng được nhiều như vậy, tránh tí nữa bị thua mất.”
“Không sao, thua thì tôi chịu, hơn nữa tôi thấy cô thắng cũng khá dễ đó chứ.”
Cái này…
Anh trai đầu húi cua nói một cách yếu ớt:
“Anh Nam, chị dâu muốn dừng thì để chị dừng đi, cứ tiếp tục như vậy em bị thua sạch quần mất.”
Mọi người phì cười.
Lục Chiêu Nam cũng bật cười.
Có một anh trai vỗ vai anh trai đầu húi cua.
“Tôi nói cậu có thể có chút tiền đồ được không, mới có mấy đồng bạc, lúc thắng sao không thấy cậu nhiều lời như vậy.”
Anh trai tóc húi cua chỉ đành ấm ức im miệng.
36.
Thế là lại đánh thêm nửa tiếng.
Kết quả cuối cùng là mình tôi ăn sạch ba người, bội thu lớn luôn.
Nói thật, tôi chưa từng thắng được nhiều tiền như vậy.
Lúc trước chơi với mấy người dì Yến, mặc dù là thắng nhưng bọn họ không chơi lớn như vậy, lần thắng nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm tệ.
Hôm nay trực tiếp ăn được gấp đôi.
Tôi có một loại cảm giác phát tài, nhưng đồng thời cũng có chút ngại, dù gì thắng được quả thực quá nhiều.
“Chi bằng tôi mời mọi người đi ăn nhé.”
Lục Chiêu Nam lắc đầu, giọng nói mát lạnh:
“Không sao, cô tưởng bọn họ thật sự đau lòng chút tiền đó sao, chỉ là thích than nghèo thôi.”
“Dù gì mọi người cũng chưa ăn tối mà.”
“Yên tâm, sẽ có người mời.”
…
Đến khoảng 6 giờ, nghe nói nhật thực vòng 2 giờ sáng mới có thể thấy được, vì vậy vẫn còn rất sớm.
Thời gian ăn tối đến rồi.
Tôi đang chuẩn bị gọi Vũ Nhạc cùng nhau đi xuống, lại phát hiện cậu ấy đang nói chuyện say sưa với Châu Tư Tề.
Đừng nói hai người này nhìn trúng nhau rồi đó chứ.
37.
Trên hành lang, tôi đứng đợi thang máy với Lục Chiêu Nam.
Thang máy mở ra.
Một cô gái mặc váy đen, đeo kính râm đứng giữa thang máy.
Mặc dù đối phương đeo một chiếc kính râm rất lớn nhưng vẫn có thể cảm nhận được cô ta rất xinh đẹp.
Còn có sự kiêu ngạo và lạnh lùng vốn có.
Cô gái đó liếc nhìn tôi một cái, sau đó thu hồi tầm mắt.
Sau đó khi cô ta nhìn đến Lục Chiêu Nam bên cạnh tôi, cả khuôn mặt đều dãn ra, lộ ra vẻ bất ngờ.
“Anh Chiêu Nam.”
Lục Chiêu Nam hình như không nhận ra cô ta, khó hiểu quan sát cô ta.
Nữ sinh nhanh chóng tháo mắt kính xuống.
“Em là Nhã Văn đây.”
Lục Chiêu Nam lúc này mới có vẻ mặt bừng tỉnh.
“Nhã Văn, sao em lại ở đây?”
“Có bạn em đến đây nghỉ phép, nên cũng đi chung tới.”
Cô gái lúc này cười phải nói là vô cùng ngọt ngào, sớm đã không còn khí chất kiêu ngạo xa cách vừa nãy nữa.
Lục Chiêu Nam gật đầu.
“Anh Chiêu Nam, anh đang muốn đi đâu thế?” Nữ sinh tiếp tục phấn khích hỏi.
“Bọn anh lên tầng 3 ăn cơm.”
“Bọn anh?”
Vẻ mặt đối phương rất bất ngờ, sau đó nhìn về phía tôi.
Xuất phát từ phép lịch sự, tôi cong nhẹ môi với đối phương.
Nhưng lại bị nữ sinh đó phớt lờ đi, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Chiêu Nam.
“À ừm, em cũng chưa ăn cơm, có thể đi cùng hai người được không?”
Lục Chiêu Nam hơi nhíu mày, dừng một lúc, mới gật đầu.
“Tất nhiên là được.”
38.
Cô gái tên Nhã Văn đó, hình như đều quen với mấy người bạn của Lục Chiêu Nam.
Trong phòng ăn, Nhã Văn vui vẻ chào hỏi từng người một.
Lúc ngồi xuống, cũng rất tự nhiên mà ngồi bên phải Lục Chiêu Nam.
Vũ Nhạc đè giọng xuống hỏi tôi: “Đây là ai thế?”
“Hình như là bạn của Lục Chiêu Nam.”
Cô ấy “chậc chậc” hai tiếng.
“Ánh mắt cô ta nhìn Lục Chiêu Nam không đơn giản, biết đâu là đối thủ của cậu, nên cẩn thận chút.”
Không cần Vũ Nhạc nói, tôi cũng có thể nhìn ra được, cô nữ sinh tên Nhã Văn này, thích thầm Lục Chiêu Nam là điều không còn nghi ngờ gì nữa.
Sau khi đi từ thang máy ra, cô ta không chút giấu giếm sự thù địch đối với tôi.
Phục vụ đến để chọn món.
Lục Chiêu Nam hỏi tôi muốn ăn gì.
“Gì cũng được.” Tôi cười.
Anh ấy “ừm” một tiếng, tuỳ ý gọi vài món.
Tôi có chút bất ngờ, mấy món này vừa hay là món mà tôi thích ăn luôn.
Anh ấy sao biết khẩu vị của tôi?
“Hôm nay chị dâu là người thắng nhiều nhất, mấy anh em không cần khách khí, cố gắng khiến anh Nam đổ chút máu thôi.”
Nam sinh đối diện sảng khoái nói.
Lời vừa nói xong, nữ sinh tên Nhã Văn đó giật mình nhìn về phía cậu ấy.
Môi hơi hé, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Ai là chị dâu?”
“Còn có thể là ai nữa, lẽ nào trong đây có mấy chị dâu sao?” Nam sinh cười nói.
Nhã Văn nhận ra sau đó nhìn về phía tôi.
Biểu cảm dần dần trở nên nghiêm trọng.
39.
Lúc đang ăn, Lục Chiêu Nam nhận một cuộc điện thoại.
Có lẽ trong phòng hơi ồn, anh ấy đã đi ra ngoài ban công.
Vũ Nhạc đang định nói chuyện với tôi, Nhã Văn ngồi cách tôi một cái ghế đột nhiên hỏi:
"Món canh hải sâm này cũng khá ngon, chị muốn thử không?"
Tôi có chút bất ngờ vì đối phương chủ động bắt chuyện với tôi, đang định trả lời cô ta, đối phương đã chủ động cầm chén của tôi lên múc canh vào.
Tôi nhanh chóng đứng dậy nói:
"Cảm ơn, tôi tự múc được mà."
Đối phương cười.
"Không sao đâu."
Nói rồi, đưa chén canh múc xong cho tôi.
"Cảm ơn…"
Chưa kịp nói xong, bàn tay bưng chén canh đó đột nhiên thả ra.
Tôi giật mình vội vàng cúi người để chụp chén canh.
May mà canh cũng không nóng lắm, chén cũng được tôi chụp trúng.
Có điều, hầu như nước canh đều đổ vào váy của tôi rồi.
"A…"
Đối phương ngược lại sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, đôi tay bụm miệng lại.
"Em còn tưởng chị giữ chặt rồi, làm sao đây, không phải em cố ý đâu."
Thủ đoạn gì mà nhàm chán.
Kỹ thuật diễn xuất gì mà khoa trương.
Quả thực tôi đã nghĩ như vậy hehe.
Nhưng mà…
Bỏ đi, ở đây nhiều người như vậy, tôi cũng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà nổi nóng được.
Hơn nữa, tranh cãi với kiểu người này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Có mấy người nhìn về phía tôi, quan tâm hỏi han:
"Chị dâu, chị không sao chứ."
"Có bị bỏng không?"
Tôi lắc đầu, đang định đến nhà vệ sinh, Lục Chiêu Nam đi từ ban công vào.
Nhìn thấy một màn này, ngay lập tức mày nhăn lại.
"Chuyện này là như thế nào?"
Châu Tư Tề giải thích: "Vừa nãy lúc Nhã Văn múc canh cho chị dâu không cẩn thận làm đổ."
Vẻ mặt Lục Chiêu Nam nhàn nhạt nhìn qua đó.
Sắc mặt Nhã Văn trắng bệch, ngữ khí không được tự nhiên lắm:
"Không phải em cố ý đâu."
"Có bị bỏng không?" Lục Chiêu Nam tiếp tục hỏi tôi.
"Không có."
"Đi thôi."
Anh ấy đi tới, đỡ tôi một cách tự nhiên.
Tôi nhất thời không hiểu.
"Đi đâu?"
"Đi mua quần áo."
Ể.
"Bây giờ?"
"Ừm."
Được Lục Chiêu Nam dìu ra khỏi phòng, tôi nhìn thấy sắc mặt Nhã Văn từ trắng chuyển qua xanh, rồi từ xanh chuyển qua đen, cứ hậm hực như vậy trừng mắt nhìn tôi, cho đến khi biến mất sau cánh cửa.
(Còn tiếp)