Trời Quang Mây Tạnh

Chương 2




8.

Sáng sớm hôm sau.

Vừa đúng 6 giờ, tôi đã xuất hiện trước cửa nhà Yến Chính Dương.

Nhìn thấy tôi, cậu ấy hơi bất ngờ.

“Cậu làm gì thế?”

“Chạy bộ đó.” Tôi cười với cậu ấy.

“Không phải cậu không thích chạy bộ sao?”

“Lâu lâu luyện tập chút á mà.”

Hai người đi xuống bậc thềm, khi đi ngang qua bồn hoa nhà bên cạnh, cô gái tên Tống Thi đó quả nhiên đúng lúc đi từ nhà ra.

Nhìn thấy tôi, cậu ta rõ ràng có chút kinh ngạc.

Có điều trong chớp mắt, liền hồi phục lại bình thường.

“Chính Dương.”

Cậu ta vừa mỉm cười chào hỏi Yến Chính Dương, vừa nhẹ nhàng đi xuống bậc thềm.

Bây giờ đổi lại tôi kinh ngạc.

Bọn họ mới quen biết nhau 2 ngày, thế mà lại có thể thân thiết như vậy.

Yến Chính Dương hình như cũng hơi sững sờ một chút.

Cô gái đi xuống, quan sát tôi.

“Vị này là…”

“Từ Tri Vy.” Yến Chính Dương giới thiệu thay bọn tôi: “Đây là Tống Thi.”

“Xin chào.” Tống Thi cởi mở chào hỏi tôi, “Hôm qua chúng ta gặp nhau rồi phải không?”

Tôi gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Đúng vậy.”

Cả hai đều nở nụ cười mang tính tượng trưng.

9.

Ba người cùng nhau chạy bộ, không thể không nói, cũng khá là ngại.

Yến Chính Dương thuộc về tuýp người thường xuyên tập luyện, tuỳ ý chạy mấy km chỉ giống như đùa mà thôi.

Tống Thi mặc dù dáng người mảnh mai, nhưng thể lực xem ra cũng rất tốt.

Trong ba người có lẽ tôi là người “gà” nhất, mới chạy được mười mấy phút mà đã thở hồng hộc rồi.

Tất nhiên là không thể nhận thua được.

Hôm nay dù có mệt ch.ết, tôi cũng phải theo hai bọn họ đến cùng.

Vừa nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực.

Tiếp tục chạy tới trước.

Sau nửa tiếng, tôi thật sự…thật sự… không thể kiên trì tiếp được nữa.

Nếu chạy nữa tôi bị hạ đường huyết là cái chắc.

May mà, tốc độ của Yến Chính Dương với Tống Thi cũng dần chậm lại.

Tôi dựa vào một cây bạch dương bên đường, hít thở từng ngụm lớn.

Qua một lúc, nghỉ ngơi được kha khá rồi.

Vừa ngẩng đầu, hai người trước mắt đang nói chuyện.

Khoảng cách hơi xa, tôi nghe không rõ.

Vậy làm sao được.

Tôi chỉ có thể cắn răng, chạy hai ba bước qua đó.

Thì ra Tống Thi nhất thời cao hứng, đề nghị đi xuyên qua ngọn núi bên cạnh.

Ngọn núi này vốn dĩ cỏ dại mọc um tùm, ở giữa lại bị con người giẫm lên tạo thành một con đường nhỏ, xem ra mỗi ngày có không ít người đã từ đây đi xuyên qua đó.

Con người tôi chẳng có tinh thần muốn mạo hiểm gì cả.

Bây giờ là mùa hè, rắn côn trùng kiến cũng nhiều, bản thân lại mặc mát mẻ như vậy, ngay cả áo gió cũng không có, vì vậy chẳng muốn chạy vào núi đâu.

Vừa định lên tiếng cản lại, Yến Chính Dương lại gật đầu đồng ý.

Tôi bất ngờ nhìn cậu ấy.

Không hiểu cậu ấy đồng ý làm gì.

Tống Thi vẻ mặt vui vẻ, quay đầu hỏi tôi:

“Tri Vy, cậu muốn đi không?”

Không đi, lẽ nào trơ mắt nhìn hai người nảy sinh gian tình sao?

Tôi cố gắng kéo lên một nụ cười.

“Cái gì mà thám hiểm khám phá là tôi thích lắm, tất nhiên muốn đi rồi.”

Chú ý thấy khoé miệng Yến Chính Dương âm thầm cong lên, chắc muốn cười nhạo sự giả dối của tôi.

Cậu ấy tất nhiên biết rõ, tôi ghét mạo hiểm và đi đường núi như thế nào, kiến rắn chuột côn trùng gì đó chính là đại địch của tôi.

10.

Con đường núi này chẳng dễ đi như tưởng tượng.

Đầy bụi gai và muỗi bay tán loạn.

Vừa đi vào núi được một lúc, trên cánh tay tôi đã có thêm mấy vết đốt.

Tống Thi và Yến Chính Dương đi phía trước, bọn họ ngược lại khá hứng thú.

Tôi hơi hối hận, nếu sớm biết phải đi đường núi, thì đã đem theo áo khoác ngoài rồi.

Muỗi thì còn được chứ lỡ như gặp phải rắn thì thảm rồi.

Đi được khoảng hai mươi phút, Tống Thi phía trước đột nhiên “ây da” một tiếng.

Tôi và Yến Chính Dương không hẹn mà nhìn qua đó.

Đối phương đã ngồi xổm xuống, ôm lấy mắt cá chân, mặt mày nhăn nhó.

Trong lòng tôi “bộp” một cái.

Đừng nói đang kiếm chuyện đó chứ.

“Sao vậy?”

Yến Chính Dương nhanh chóng qua đó hỏi thăm.

“Chân của tôi hình như bị trật khớp rồi.” Đối phương hơi đau đớn nói.

Yến Chính Dương cẩn thận kiểm tra chỗ bị trật khớp của Tống Thi, nhăn mày.

“Còn đi được không?”

Tống Thi thử một chút, vật lộn đứng dậy, nhưng rất nhanh lại bị ngã xuống.

“Đau quá.”

Dưới tình hình này…

Yến Chính Dương nghĩ ngợi.

“Tôi cõng cậu cho.”

Sắc mặt Tống Thi ửng hồng, hơi thẹn thùng gật đầu.

Tôi nghi ngờ hai người này đã thông đồng cả rồi.

Ở đây còn có một người đang sống mà.

Trước mặt tôi mà dám phách lối như vậy, hai người muốn chầu trời hả!

Vì không để cậu ta chạm vào Yến Chính Dương, tôi bước lên trước.

“Để tôi cõng cho.”

Lời vừa nói ra, hai người đều nhìn qua tôi.

Yến Chính Dương nhìn tôi, ngữ khí bừng bừng: “Cậu mà cõng nổi?”

Hừ.

Cho dù tôi không cõng nổi, ôm cậu ta lăn cũng phải lăn xuống núi chứ tuyệt đối không để hai người có bất kì hành động thân mật nào đâu.

“Tôi thử thử.”

Vẻ mặt Tống Thi có chút kì quái.

Có lẽ cậu ta cũng không ngờ được sẽ tới bước này.

Muốn câu dẫn Yến Chính Dương trước mặt tôi, kiếp sau đi.

Đi đến bên cạnh cậu ta, đang định ngồi xổm xuống.

“Hay thôi, để tôi tự đi vậy, Tri Vy ốm như thế, lỡ như lát nữa cô ấy cũng ngã theo thì không tốt.”

Tống Thi cắn môi nói.

“Bỏ đi, để tôi cõng được.”

Yến Chính Dương nói lần nữa.

Lần này, Tống Thi không đáp lời.

Hình như tôi hiểu rồi.

Bạn học Tống Thi này thật sự là thâm hiểm khó lường mà.

Đừng nói vừa nãy cậu ta cố ý khiến chân trật khớp đó chứ.

Tôi còn đang muốn nói, nhưng Yến Chính Dương đã ngồi xổm xuống rồi.

Trơ mắt nhìn Tống Thi nằm sấp lên lưng cậu ấy.

Trong lòng tôi cảm xúc phức tạp.

Quen biết Yến Chính Dương nhiều năm như vậy, nhưng cậu ấy chưa từng cõng tôi.

Tống Thi này mới quen cậu ấy hai ngày, đã thành công bò lên lưng cậu ấy rồi.

Tôi đột nhiên ý thức được, bản thân có thể đã gặp phải một nhân vật lợi hại rồi.

11.

Yến Chính Dương cõng Tống Thi xuống núi, tôi lần nữa bị bỏ lại, đi phía sau.

Sau khoảng nửa tiếng, ba người cuối cùng cũng tới chân núi.

Tống Thi không thể đi bộ, chỉ có thể bắt xe quay về.

Nơi này khá hẻo lánh, căn bản không bắt được taxi.

Chỉ có thể thử tìm xe trên mạng.

Có thể là vận khí tốt, tôi vừa mở app lên thì liền nhìn thấy có một chiếc xe đang lái tới.

Ngay lập tức vẫy vẫy tay.

Đối phương dừng lại.

Có điều trên xe đã có 2 hành khách.

Tài xế hỏi chúng tôi có muốn ngồi ghép không.

Nhưng mà, nếu ngồi ghép cũng chỉ ngồi được 2 người.

Ngay lúc này, app đặt xe trên mạng hiển thị đã có tài xế nhận đơn rồi.

Tôi nói với Yến Chính Dương.

Cậu ấy nói với tài xế taxi: “Bác tài, hay thôi chú đi trước đi, bọn cháu ngồi không đủ.”

Lúc này, Tống Thư mang ngữ khí cầu xin nói: “Chính Dương, cậu có thể đưa tôi đến bệnh viện trước không, chân tôi đau quá.”

Ngay lập tức tôi nhìn về chân của cậu ta, chỗ đó quả nhiên đã sưng đỏ lên nhiều.

Sắc mặt Yến Chính Dương trầm tư.

Ngay lập tức, cậu ấy nói với tôi: “Tri Vy, hay là cậu ở đây đợi xe đến, tôi đưa Tống Thư đi bệnh viện trước.”

Tôi có chút không dám tin cậu ấy sẽ nói như vậy.

Thế mà lại để tôi ở lại đây một mình, còn cậu ấy đưa Tống Thư đi bệnh viện.

Lẽ nào là tôi bắt cậu ta leo núi sao.

Dựa vào đâu mà cứ bỏ tôi lại một mình, còn hai người thì cùng một chỗ.

Chạy bộ đang ngon lành không chạy, cứ muốn gây chuyện.

Trật khớp còn khiến người khác phải cõng, bây giờ còn muốn người ta đưa mình đi bệnh viện.

“Đừng mà, xe trên app nhiều nhất 20 phút nữa là đến rồi, tại sao không đợi một chút rồi mọi người cùng đi luôn.”

Tống Thi cắn môi, không nói gì.

Yến Chính Dương nhăn mày, hơi do dự.

Tài xế taxi hối: “Các cô cậu rốt cuộc có lên không, không lên tôi đi đây.”

Cuối cùng, Yến Chính Dương vẫn nói với tôi:

“Cậu ở đây đợi một chút, xe chắc sắp đến rồi, tới nơi thì gọi cho tôi.”

Gọi cái đầu cậu á.

Nhìn bọn họ lên xe rời đi, tôi tức muốn ch.ết.

Yến Chính Dương, cái tên đầu heo này.

Sao có thể vì một đứa con gái mới quen 2 ngày mà bỏ tôi lại đây, bị cậu ta lừa gạt, cái đồ ngu ngốc này.

12.

Tôi vừa tức vừa buồn, đứng bên đường đợi rất lâu.

Bác tài cuối cùng cũng gọi đến, hỏi tôi địa chỉ cụ thể ở đâu.

Chưa bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy đầu đường có một chiếc xe chạy tới.

Ngay lập tức vẫy tay.

Kết quả, chiếc xe đó “vút” qua người tôi như một cơn gió.

Tôi ngây ngốc.

?

Cái gì vậy.

Anh ta cứ thế mà đi à.

Đây có phải là không muốn chở tôi?

Sững sờ tại chỗ, nhìn theo chiếc xe vụt qua đó.

Kết quả, khi cách tôi khoảng hai ba trăm mét thì chiếc xe đó lại dừng lại.

Tôi quả thực không còn lời gì để nói.

Tài xế trên app bây giờ đều chảnh như vậy sao.

Dừng cái xe xa như vậy, đi bộ qua đó cũng phải 5 6 phút rồi.

Thôi bỏ đi.

Tôi nhịn.

Ôm một cái bụng tức chạy nhanh đến trước xe, mở cửa, ngồi lên ghế phụ.

Nhìn tài xế bên cạnh, ngữ khí vô cùng không tốt:

“Bác tài, rốt cuộc chú có chuyện gì vậy, ngày đầu tiên lái xe sao, có ai phục vụ khách hàng như chú không, dừng xe xa như vậy, chân của tôi sắp gãy luôn rồi đây?”

Tài xế đó nhìn tôi, trên sống mũi đeo một chiếc kính râm.

Mặc dù chỉ lộ nửa mặt, nhưng lại phảng phất lộ ra một tia kiêu ngạo khinh người.

Lúc này tôi mới chú ý, thì ra không phải chú tài xế, mà là một anh tài xế.

Anh ta hình như không hiểu lời tôi nói, gỡ kính râm xuống, một đôi mắt đen kịt cứ như vậy mà lộ ra.

Lại nheo mắt nhìn tôi như thế, dáng vẻ kiêu căng không thể hiểu được.

“Cô nói cái gì?”

Tôi ngây ngốc.

Tài xế trên app bây giờ đều đẹp trai như vậy sao.

Thái độ còn tùy hứng như vậy.

Ngây ngốc hồi lâu.

Bỏ đi, bản thân cũng đã lên xe rồi, xoắn lên cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thế là lắc lắc đầu, cài dây an toàn.

“Không có gì, đi thôi.”

Vẻ mặt anh tài xế có chút kì quái, không khởi động xe mà lại giễu cợt một tiếng.

“Các cô gái bây giờ đều thả thính như vậy sao?”

Bây giờ đến lượt tôi không hiểu gì.

Cái gì, thả thính?

Mặc dù anh đẹp trai thật, nhưng hơi quá tự tin rồi nhỉ.

“Đại ca, chúng ta có thể đừng đùa nữa được không, tôi đang vội.”

Đối phương mang theo ánh mắt vừa thâm trầm vừa tìm tòi quan sát tôi, vẫn không động đậy như cũ.

Tôi thở dài, hơi không kiên nhẫn.

“Còn không đi sao, cái tính cách này của anh mà làm tài xế trên mạng, thật sự không có ai khiếu nại anh?”

“Tài xế trên mạng?”

Anh ta có vẻ hơi mắc cười.

Tôi quả thực không hiểu có gì mắc cười ở đây cả.

Nếu không phải do chỗ này khó bắt xe, tôi đã dứt khoát xuống xe rồi.

“Anh có đi hay không, cứ như vậy nữa thì lát tôi thật sự sẽ đánh giá không tốt cho anh đó.”

Anh ta sờ sờ mũi, đeo kính râm lên lại, trên mặt mang một nụ cười khó lường.

“Được, nếu cô đã nói như vậy rồi, thế thì đi thôi.”

13.

Đối phương khởi động xe lên.

Tôi cảm thấy không hợp lý lắm, mặc dù bản thân không am hiểu về xe hơi lắm, nhưng chiếc xe này…. nhìn có vẻ hơi xịn.

Không lẽ, người có tiền cũng làm tài xế xe trên app?

Vừa nãy chạy vội, cũng chưa kịp nhìn biển số xe với loại xe.

Ngay tại lúc này, điện thoại tôi vang lên.

Nhấn nút nghe máy.

“Xin chào, tôi là tài xế xe trên app của cô, bây giờ tôi đã đến đường Lãng Tây rồi, sao không nhìn thấy cô nhỉ.”

“…”

Tôi nhìn người đàn ông trên ghế lái, nhất thời ngây ngốc.

Tài xế trong điện thoại có vẻ rất không vui, tôi liên tục xin lỗi, sau đó nói đối phương nhấn chọn đã đón khách hàng, còn bản thân sẽ trả tiền như bình thường.

Lúc này đối phương mới cho qua.

Cúp điện thoại, tôi đỡ trán, nhìn về người đàn ông bên cạnh, ngại ngùng giải thích:

“À ờ, xin lỗi nha, tôi hình như ngồi nhầm xe rồi.”

Soái ca nghiêng đầu, giọng điệu mang vẻ hài hước: “Thật sự không phải cố ý?”

Hờ hờ, đùa kiểu gì vậy.

“Thật ngại quá, anh không phải là gu của tôi. Hơn nữa, nếu tôi muốn quyến rũ anh, thì mặc váy ngắn lộ đùi ra mới có hiệu quả chứ.”

“Cũng chưa chắc.” Đối phương cười mỉm, “Tôi thích kín đáo một chút.”

Không lẽ gặp phải bi3n thái rồi?

Tôi hắng giọng.

“Phiền anh thả tôi xuống ngã tư phía trước là được rồi.”

“Vậy sao được, lỡ như cô đánh giá tôi kém thì phải làm sao?”

Rốt cuộc người này muốn chở tôi đi đâu đây?

Tôi nhanh chóng nảy ra một ý tưởng, cầm điện thoại lên, chụp hình anh ta lại.

Chụp mặt bên, độ nét cao.

Sau đó, gửi tấm ảnh này cho mẹ tôi.

Anh ta hình như hơi hoang mang về hành động này của tôi.

“Làm gì thế?”

Tôi cười với anh ta.

“Tôi đã gửi ảnh của anh cho mẹ tôi rồi, nếu sáng nay tôi gặp phải bất trắc gì, cảnh sát sẽ điều tra ra anh, vì vậy anh đừng có ý đồ gì quấy rối đến tôi.”

Anh ta hình như rất bất lực, thở dài, tốc độ xe cũng giảm lại.

“Cô gái, cô nghĩ nhiều rồi đó.”

“Xin lỗi nha, vì tôi khá tiếc mạng.”

Câu trả lời của tôi khiến anh ta liếc nhìn tôi một cái.

“Thì ra cô sợ ch.ết như vậy.”

Đây không phải lời thừa sao.

“Lẽ nào anh không sợ?”

Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên.

“Chắc là không sợ như cô.”

“Ờ, tất nhiên anh sẽ không nói thật với tôi.”

“Tại sao lại sợ ch.ết như vậy?”

Có lẽ anh ta đang trò chuyện với tôi.

Tôi còn chưa theo đuổi được Yến Chính Dương, nếu bị đứa con gái khác cướp mất, bản thân nhất định sẽ thổ huyết mà ch.ết mất.

“Bởi vì người con trai mà tôi thèm muốn bao nhiêu năm sắp bị một hồ ly tinh khác cướp mất, tôi không thể nuốt trôi cục tức này.”

Đối phương đột nhiên bật cười, cái kiểu cười toe toét.

Tôi không hiểu gì nhìn anh ta.

Nói lời thật lòng, buồn cười đến vậy sao?

Đối phương cười xong, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Tôi cảm thấy lí do này của cô vô cùng chân thành.”

“Đây vốn dĩ là lời thật lòng của tôi.”

Anh ta gật đầu.

“Có thể được người như cô nhớ nhung, người con trai đó cũng khá là may mắn.”

“...”

Trong xe yên tĩnh một lúc.

“Anh thả tôi xuống đường Tùng Sơn là được.”

“Được.”

Tôi nghĩ đến một vấn đề, cuối cùng có cần phải đưa tiền cho anh ta không.

Hay là vẫn đưa nhỉ, dù gì xe người ta cũng cần phải đổ xăng mà.

Nhưng tôi không đem tiền mặt.

Chắc phải quét mã QR thôi.

Không bao lâu, đã đến đường Tùng Sơn.

“Ờm, tiên sinh, tôi không đem tiền mặt, tiền xe tôi chuyển khoản cho anh được không?”

Anh ta chống cằm nhìn tôi một lúc, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Tôi sững sờ.

Đừng nói anh ta tưởng tôi đang cố gắng bắt chuyện để lấy phương thức liên lạc với anh ta đó chứ, nhanh chóng giải thích:

“Anh giơ mã thanh toán ra là được rồi.”

“Cô add Wechat với tôi.”

Ai ngờ đối phương lại nói như vậy.

Ách…

Được thôi.

Tôi chỉ đành add Wechat của đối phương.

Sau khi add, tôi chuyển khoản ngay lập tức.

Sau đó vẫy tay với anh ta, coi như chào tạm biệt.

(Còn tiếp)