Mồng năm, Minh Châu.
Thẩm Chi Bạc tiễn Thanh Quân, đồng tử Thất Vị nhà hắn cũng cùng đến. Thất Vị đưa một gói bánh hoa mai[0] cho Hải Đường, hai đứa trẻ bịn rịn chia tay.
[0] Đồ ăn vặt trứ danh vùng Giang Nam, Tô Châu, Nam Kinh. Hình dạng như hoa mai, ngọt không ngán, còn từng được vua khen.
Bến cảng ồn ã, nhóm thủy thủ xuống thuyền chuyển hàng hóa, rất nhiều hàng được xếp lên thuyền, nhét trong khoang thuyền. Khách thuyền cũng lục tục lên thuyền theo sau.
“Tới cảng Lễ Thành, nhớ viết thư báo bình an.”
Thẩm Chi Bạc tạm biệt Thanh Quân.
Đêm qua hắn đã đến Minh Châu, là cố tình đến tiễn Thanh Quân.
“Chi Bạc, sang năm ta lại sẽ qua, đại khái cũng chừng lễ Thanh Minh.”
Thanh Quân ôm khẽ người bạn, Thẩm Chi Bạc vỗ mạnh vai Thanh Quân.
“Sang năm ta chờ ngươi ở đây.”
Thẩm Chi Bạc buông thanh Quân ra, cười tạm biệt với y. Những lời tạm biệt cần nói đều đã nói hết vào cuộc chuyện trong lúc nâng chén tối qua.
Hải Đường nâng bọc hành lý, chủ tớ hai người lên thuyền.
Mãi đến khi thuyền xuất phát, Thẩm Chi Bạc vẫn đứng ở cảng, nhìn theo bạn mình ra đi.
Hắn đứng trên bến nhìn Thanh Quân, Thanh Quân cũng đứng trên boong tàu nhìn hắn, mãi đến khi hai người không còn nhìn rõ nhau.
Thẩm Chi Bạc gọi Thất Vị, hắn phải quay về khách sạn thu dọn một phen, chạy từ kinh đến Minh Châu bôn ba mấy ngày đường, hắn cực kỳ mệt mỏi.
Mà đúng lúc quay người đi, khóe mắt lại liếc thấy một bóng hình, Thẩm Chi Bạc dừng bước.
Trên bến cảng xếp đầy hàng hóa, bên dưới lán che hàng, có một người đàn ông đang đứng, Thẩm Chi Bạc biết người này, là Vệ Tích.
Hắn cũng tới tiễn đưa, mà cũng không lạ gì, người này say đắm Thanh Quân.
Chỉ là không biết lòng Thanh Quân nghĩ thế nào.
Thuyền bon bon ra khỏi bến Cam Đường, Thanh Quân vẫn đứng ở boong tàu. Gió biển thổi loạn quần áo y, tim của y ngược lại đập khe khẽ.
Ước hẹn mồng năm, Vệ Tích không xuất hiện.
Người này không hề muốn sống dựa vào Thanh Quân, thậm chí không muốn để Thanh Quân phải băn khoăn gì khác nữa.
Hắn không xuất hiện cũng tốt, Thanh Quân biết, hắn muốn không phải là bồi thường vàng bạc, mà thứ hắn muốn Thanh Quân không cho được.
Nhưng cứ biệt ly như vậy, mình vẫn còn nhiều hổ thẹn, không biết sang năm về còn được gặp hắn nữa không?!
Mồng bốn Vệ Tích đến cảng Minh Châu, hắn tìm được nơi Thanh Quân đang ngụ, màn đêm buông xuống, hắn không đến gặp Thanh Quân.
Thẩm Chi Bạc và Thanh Quân uống rượu đến khuya, Thẩm Chi Bạc về phòng nằm, Thanh Quân uống một mình.
Trông Thanh Quân vậy có lẽ đang đợi người, Vệ Tích biết, y đang chờ hắn.
Vệ Tích thấy rất rõ cuộc sống sau này, hắn không thể theo Thanh Quân đến Cao Ly được, đúng, nếu như hắn đi theo, Thanh Quân sẽ chăm sóc hắn, cho hắn tiền tài.
Mà hắn lại chỉ là một kẻ đáng thương, hèn mọn, sống bám vào sự thương hại của người khác.
Đây không phải thứ hắn muốn.
Đối với điều mà mình luôn mong muốn, thật ra Vệ Tích cũng không quá chắc chắn.
Có một số việc hắn không dám nghĩ, không dám vọng tưởng.
Duyên phận trên thế gian này, đại khái cũng chẳng hơn vầy.
Vệ Tích không phải là kẻ tinh tế hay ủy mị, sau khi rời khỏi Minh Châu, Vệ Tích quay lại nghề cũ, áp tải hàng hóa, bảo vệ người đến nhà, cầm tiền trừ họa cho người ta.
Chỗ khác biệt, đó chính là hắn không hề đánh bạc, say rượu, dạo kỹ viện, tùy tiện tiêu tiền nữa.
Vệ Tích bắt đầu có một hộp gỗ tùy thân, trong hộp gỗ có vàng bạc đúc nén, có vài chiếc trâm ngọc trai, những thứ này chính là thù lao hắn vào sinh ra tử.
Hộp gỗ càng nặng, vết thương trên người Vệ Tích ngày một tăng.
Vào đông, Vệ Tích và hơn mười người áp tải một lô đồ quý, từ Giang Nam đến Kinh Thành.
Trên đường đụng độ bọn cướp, tử thương trầm trọng, Vệ Tích liều mạng bảo vệ hàng hóa, trong tình trạng bị thương, hắn cùng với ba bốn người nữa cùng nhau chạy trốn, đẩy hàng hóa vào kinh thành.
Đây vốn là một lô đồ cổ muốn chuyển vào nhà vị quan lớn, viên quan đó nghe tin đồ bị đánh cướp thì những tưởng không còn sót lại chút gì, lại không nghĩ chúng gần như toàn vẹn mà được Vệ Tích đưa đến.
Viên quan đích thân tiếp kiến Vệ Tích, hỏi Vệ Tích bán mạng như vậy có phải cầu chức không. Vệ Tích nghiêng đầu lấy vải cầm máu cánh tay phải, sử dụng cả tay và răng, thắt lại, mới lạnh lùng buông câu: “Cầu tài.” 23/ 3wj j2o5 j2t0w j2o5 jp2p 298tj k;34i k;3t’ 209*t jd6Df
Lấy được thù lao, rời khỏi nơi phủ trạch bề thế, đã là đêm khuya.
Vết thương trên người Vệ Tích vẫn đang nhỏ máu, toàn thân hắn đều là máu thẫm, bởi vì mất máu mà ý thức cũng có chút mơ hồ.
Hắn vung mạch đao, lảo đảo bước trên ngã tư đường vắng lặng, muốn tìm y quán băng bó vết thương.
Vệ Tích đi chưa được bao xa, liền ngồi xuống ngay trước cửa y quán mình trông thấy, dùng chuôi đao gõ ván cửa.
Y quán vốn đã đóng cửa, hồi lâu sau mới có người ra mở cửa, người đó nhen lửa lên trông thấy dáng vẻ Vệ Tích như vậy, suýt nữa thì chạy trối chết.
Người Vệ Tích nặng mùi máu tươi, vũ khí lại còn lớn, cũng khó trách học đồ[1] của y quán hoảng sợ.
[1] Người học việc.
Thất vị nghe thấy tiếng gõ cửa, bèn đi ra kiểm tra, hỏi học đồ xem xảy ra chuyện gì, thì lại thấy người đàn ông bị thương trông khá quen, nhìn kỹ lại, quả đúng là Vệ Tích, liền vội vàng đỡ vào trong nhà.
Khi Thẩm Chi Bạc đi ra Vệ Tích đã hôn mê, lặng yên nằm trên sập.
Nhiều tháng không gặp, giờ người này xuất hiện lần nữa lại là tình trạng cần cứu chữa. Thẩm Chi Bạc cảm thấy mình chẳng ơn nợ gì Vệ Tích, tại sao cái người này cứ mang theo cơ thể toàn thương tích, rồi rơi vào tay của hắn chứ!
Thất Vị giúp Vệ Tích cởi quần áo dính máu, lúc cởi đến lớp áo trong, một dải lụa đột nhiên bật ra. Dải lụa này vốn gấp gọn gàng, dán chặt vào vạt áo, bởi vậy vì ngực trúng đao mà máu thấm ba tầng quần áo, nhuộm đỏ luôn cả nó.
Thất Vị lấy nó ra, cả dải lụa đều đỏ thẫm, trông mà giật mình.
Thẩm Chi Bạc nhìn kỹ tơ lụa, hình thức mảnh lụa không giống như đồ trong nước, cách xâu hạt cũng rất đặc biệt, nhìn như là tơ lụa của Cao Ly.
Tơ lụa Cao Ly?
Đây hẳn là đồ của Thanh Quân!
Thứ luôn mang theo bên người như vậy, tại sao lại rơi vào tay ngươi???
Mà thôi, nể mặt ngươi là kẻ tình si đấy!
Thất Vị cởi sạch quần áo của Vệ Tích, cũng khó mà không phát hiện hộp gỗ được buộc trên đai lưng.
Thẩm Chi Bạc mở hộp gỗ, gần như khi liếc mắt đến hộp gỗ, hắn liền biết thương tích của Vệ Tích từ đâu mà đến.
Người này hoặc là làm chuyện phạm pháp, hoặc là bán mạng cho người.
Dưới ánh đèn mờ tối, vết thương trên người Vệ Tích lớn nhỏ không đồng đều, có vài vết thương cũ còn chưa kịp khép miệng, thì lại có thêm vết thương mới.
Nên bôi thuốc thì bôi thuốc, nên khâu lại thì khâu lại, Thẩm Chi Bạc xắn tay áo, bận bịu lu bù.
Đêm khuya, vứt Vệ Tích đấy cho Thất Vị trông coi, Thẩm Chi Bạc bắt đầu đánh giá tỉ mỉ dải lụa thẫm máu và hộp gỗ, hắn rơi vào trầm tư.
Từ khi Thanh Quân quay lại Cao Ly, có gửi hơn bốn, năm lần thư, hầu như mỗi một bức đều sẽ nhắc đến Vệ Tích, hoặc là hỏi Chi Bạc có thấy tung tích của Vệ Tích không, hoặc dặn dò Chi Bạc nếu như gặp Vệ Tích xin hãy thay mình tặng tiền bạc cho hắn.
Thanh Quân để ý người này đã thành kẻ câm, cũng mất đi chức vụ trước kia, Thanh Quân để ý nơi mà hắn muốn đi.
Thanh Quân, ngươi trông, hắn cũng không thiếu tiền.
Chỗ tiền tài châu báu trong hộp gỗ này, cũng đủ khiến cho một người yên tâm mà sống nốt quãng đời còn lại, hơn nữa còn có thể cưới vợ sinh con, mua nhà mua ruộng đất.
Vệ Tích da dày thịt béo, ngày thứ hai đã tỉnh lại, như chẳng hề hấn gì, nhai nhồm nhoàm chỗ đồ ăn Thất Vị đưa tới. Tay phải hắn còn treo trước ngực, hắn dùng tay trái ăn cơm.
Tay phải có chỗ bị đâm, là xuyên thẳng qua cánh tay, vết thương nghiêm trọng. Hắn mà muốn dùng đến vũ khí, thì cũng phải nghỉ ngơi đến mấy ngày mới được.
“Ta thấy ngươi ắt hẳn mang mệnh quý nhân rồi, họ Vệ, ngươi có phải là nên đền đáp ta không hả!”
Thẩm Chi Bạc đi đến, vứt hộp gỗ lại cho Vệ Tích, Vệ Tích tiếp được nhưng chẳng buồn liếc nhìn, bỏ ngay vào trong ngực.
“Lụa.”
Giọng Vệ Tích khàn khàn, hầu như khó bề nhận ra hắn nói cái gì.
Vẻ mặt Thẩm Chi Bạc thoắt đổi, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, hắn cả kinh mà nói: “Không thể nào!”
Vệ Tích không muốn nói gì thêm, chỉ chìa tay ra, đòi Thẩm Chi Bạc dải lụa.
“Thanh Quân từng nói với ta, y xem hầu hết số sách thuốc, rồi tìm được một phương thuốc trị chứng câm của ngươi. Hẳn y đưa nó cho ngươi đi, mà không nghĩ nó thật sự có hiệu quả.”
Vệ Tích gật đầu, hắn không thích nói lắm, và hắn vẫn không thể nói chuyện bình thường được.
“Ăn cơm xong để ta khám họng, lưỡi cho ngươi, đây là chuyện lạ, ta phải ghi rõ lại mới được.”
Cánh tay duỗi ra của Vệ Tích vẫn chưa rút lại, hắn kiên quyết nhìn chăm chú Thẩm Chi Bạc.
“Lụa thấm đầy máu loãng, phơi nắng ở ngoài kia kìa, đợi lát sai Thất Vị lấy về trả lại ngươi.”
Thẩm Chi Bạc không muốn đùa Vệ Tích nữa, đúng như hắn nghĩ, dải lụa kia là của Thanh Quân.
Vệ Tích ở lại y quán của Thẩm Chi Bạc, ở lại là ở thẳng luôn hai tháng, vết thương ngoài trên người hắn không sao, đã nhanh chóng khép lại. Sau Thẩm Chi Bạc bắt tay vào điều trị chứng câm của Vệ Tích, nghiên cứu thuốc, quan sát hiệu quả điều trị.
Rời khỏi y quán, tiếng nói của Vệ Tích vẫn không quá rõ, nhưng tốt hơn nhiều so với trước kia, hắn nói mười câu thì đã có thể nghe được đến bốn năm câu.
Thẩm Chi Bạc từng hỏi công việc của Vệ Tích, biết Vệ Tích đang áp tải hàng hóa.
“Nếu muốn liều mình cầu tài, tại sao không buôn bán thương phẩm? Phó mạng cho biển lớn bao la vạn dặm, hoặc là xương cốt vùi sóng lớn, hoặc là đến lúc vận chuyển thu lợi thiên kim.”
Không có bất kỳ nghề nào càng nguy hiểm lại càng thu lợi nhiều so được với hải mậu.
“Không giỏi buôn bán.”
Vệ Tích nói bốn chữ này, thậm chí khá rành rọt.
“Cũng được, đồ trong ngực ngươi ít nhất cũng trị giá năm sáu chục lượng vàng ha? Chi bằng mua đất mua ruộng đi, sinh con đẻ cái hương khói truyền thừa, cuộc sống êm đềm qua ngày.”
Thẩm Chi Bạc là người thông minh, những lời này của hắn là để thăm dò Vệ Tích.
“Lòng ta không ở nơi này.”
Vệ Tích cực kỳ hờ hững, còn nhỏ nếm hết gian khổ đời người, suốt đời côi cút, quái gở lại lạnh lùng.
Thẩm Chi Bạc nhớ đến dải lụa đỏ thẫm kia, có lẽ hắn hiểu được thứ mà Vệ Tích kiếm tìm.
Tết sắp đến, xung quanh giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt. Vào lúc tiết mừng xuân, Vệ Tích từ biệt Thẩm Chi Bạc.
“Thanh Quân từng gửi thư cho ta, dặn ta nếu gặp được ngươi thì thay y tạ ơn. Mà ta nghĩ ngươi cũng không thiếu vàng bạc.”
Y quán Thẩm Chi Bạc đóng cửa, hắn suốt ngày thưởng trà ngắm hoa, thong dong vui đùa.
Dù có là lời này, Vệ Tích cũng vẫn cúi đầu gấp quần áo, im lặng.
Thất Vị lấy hết bình lớn bình nhỏ lại đến túi lớn túi nhỏ ra, nhét vào bọc hành lý của Vệ Tích, mà cũng chỉ là chút thuốc trị viêm, còn cả một ít dược liệu.
“Nhân thế khổ đoản a~”
Thẩm Chi Bạc lấy một bức thư từ trong tay áo ra, đưa cho Vệ Tích.
Vệ Tích nghi ngờ nhận lấy, để cùng đám quần áo đồ đạc vào trong bọc hành lý.”
“Người xưa có câu: Bẻ hoa ngay lúc hoa đương thì, đợi rồi hoa héo ngắt chi cành tàn.[2]“
[2] Trích từ bài Kim Lũ Y (Áo tơ vàng) của nữ sĩ Đỗ Thu Nương thời Đường, hiện rất nhiều bản dịch tiếng Việt rồi, mọi người có thể tham khảo thêm.
Thẩm Chi Bạc cười đến là thâm thúy.
Đây là một bức thư Thanh Quân gửi cho Thẩm Chi Bạc, trên thư có lưu rõ địa chỉ của Thanh Quân ở cảng Lễ Thành.