Trời Quang Mây Tạnh (Tễ Thanh)

Chương 13




Gió biển mang theo mùi mặn mòi, phả vào mặt Thanh Quân, tại bên cạnh cầu gỗ phồn hoa náo nhiệt, y đợi hai ngày hai đêm.

Mỗi một chiếc thuyền cập bờ, y đều đi hỏi xem họ có cứu được một người bị đắm thuyền hay không. 

Tiếng nước ngoài, y không nghe hiểu cũng không thể nói được, nhưng cũng nhiều thuyền đến từ Trung Quốc, thậm chí thuyền Cao Ly cũng có nhiều thủy thủ người Trung, không đến mức ngôn ngữ hoàn toàn không thông. 

Chạng vạng khi gió bão sắp đến, một thương nhân đến từ Trung Quốc cho Thanh Quân ở lại.  

Nhà gỗ thấp bé, giường chung dơ dáy của thủy thủ, Thanh Quân mặc nguyên quần áo nằm trong góc, dựa sát tường. Mắt y nóng rát đau đớn, nhưng không tài nào ngủ được.  

Một khi nhắm mắt lại, sẽ liền mơ thấy cảnh Kỳ Minh tự sát trên đỉnh Lạc Nhạn.  

Thanh Quan biết, y bị như vậy là bởi có người làm chuyện giống như Kỳ Minh, chỉ vì để y sống sót.  

Một tên nanh vuốt của Hoàng Thành Ty, hà cớ gì tự làm theo ý mình, ta và ngươi vốn không tình không nghĩa. Hai ngày rồi, không có thuyền cứu được Vệ Tích cập bờ, xem ra đã chết. 

Nói cái gì vì ta, có thể vào sinh, ra tử chứ.

Ngươi là một người lạ, hiểu được ta bao nhiêu. Sự si mê và thâm tình này, thật khiến người ta không biết phải làm sao. 

Buổi chiều đầu tiên khi cập cảng, Thanh Quân nghỉ tạm trên lan can cầu, ngực dựa vào cột gỗ, cảm thấy trong áo có vật lạ, đưa tay sờ, thì ra là một chiếc trâm bạch ngọc. 

Y quan sát kỹ chiếc trâm bị vuốt ve đến sáng bóng, mòn cả hoa văn hồi lâu, rồi vô cùng kinh ngạc khi thấy nó giống hệt như thứ y từng đánh rơi mất, mà rơi cũng đã hơn mười năm rồi. 

Có một số lời của Vệ Tích y không hiểu rõ lắm, song lúc này, Thanh Quân lại theo lời kể mà nhớ ra nhóc ăn mày trộm cướp vào đêm trước võ hội. Đúng thật là có chuyện như vậy. 

Người này, đã đem vật này để vào vạt áo y từ lúc nào? Có điều đã không quan trọng nữa. 

Cả đời này, thâm tình người khác dành cho mình, đều tàn khốc và quyết tuyệt như thế.

A Thanh, ngươi… phải sống.

Điện hạ cao chạy xa bay đi, giống như chim biển vậy. 

Đây là tâm nguyện mà các người thà rằng bỏ mình để đánh đổi sao?

Đau đớn bàng hoàng, ở trong nhà, nhổm người dậy, ngồi yên hồi lâu.

Sáng sớm, thương nhân kia gọi Thanh Quân đến bên, hỏi liệu y có phải là kẻ vong quốc hay không. 

Thương nhân nhận ra được kiếm nhà họ Hàn trong lòng Thanh Quân, đây là kiếm quý đáng ngàn vàng, chủ nhân của nó, tất nhiên là bất thường. 

Thanh Quân nói mình bình sinh chưa từng giết hay hại người vô cớ, kiếm này là di vật của một người thân quá cố.

“Ngươi biết làm gì?”

Ngón tay thương nhân đeo nhẫn bảo thạch ngoại quốc, quần áo toàn thân hoa lệ, hắn thu nhận Thanh Quân, có thể chỉ là do tò mò. 

“Biết thảo dược, biết làm màu vẽ.” 

Ở Hoàng Nhạc, năm này qua năm khác, Chi Bạc sợ y một mình lẻ loi không có chỗ giải sầu, hàng năm đều nhờ người chuyển sách đến nhà tranh cho y. 

Tuy khi đó hay trở chứng tư uất, nhưng cũng có lúc tỉnh táo, có thể đọc được. 

“Có thể tạo ra bao nhiêu màu?”

Người đó dù sao cũng là thương nhân, rất nhạy bén. 

“Vật trên thế gian, màu sắc phong phú thế nào, đều có thể làm được.” 

Thanh Quân thích những thứ màu vẽ có sắc tươi sáng, dù cuộc đời này của y chỉ ảm đạm mờ mịt, không giống những thứ rực rỡ lạ kỳ như vậy, có thể vẽ ra sự phồn hoa và mỹ lệ nơi trần thế.

“Thân mang tuyệt kỹ như thế, lo gì không thể qua ngày.” 

Thương nhân khẽ cười, mặc dù vẫn hơi hoài nghi lời “Vật trên thế gian, màu sắc phong phú thế nào, đều có thể làm được.” Thanh Quân nói, nhưng lại cảm nhận được thái độ chân thành của Thanh Quân, chắc cũng không phải nói dối. 

“Nếu có khó khăn gì, ta có thể giúp đỡ cho ngươi.” 

Thương nhân vuốt ve mặt nhẫn bảo thạch, hắn giàu có, hơn nữa còn hào hiệp. 

Nhưng, cuối cùng Thanh Quân xin từ chối, hắn có một thanh trâm ngọc có giá trị thế chấp, hiển nhiên Vệ Tích cũng đã đoán trước được y cần có tiền tài để mưu sinh. Khó có thể tưởng tượng được một võ phu mà lại có suy nghĩ chu đáo như vậy.

Năm năm sau. 

Mở vải bố bịt miệng ra, màu sắc Hoa Thanh trong lọ sâu trầm, lấy ngón tay cọ nhẹ, bám lên đầu ngón tay, vừa giơ lên nhìn thì thấy màu sắc trong suốt ngời sáng. 

Dùng thìa nhỏ xúc vào hộp gỗ, vỗ đều, đóng hộp. 

Hộp ngắn giản dị nhẵn nhụi, có dán một tờ giấy bên trên, trên giấy có hai chữ “Hoa Thanh” thanh tú. 

Giống như năm đó ở Thành Đô, màu vẽ của Thanh Quân bán khá chạy, nhất là Đằng Hoàng và Hoa Thanh, thường cung không kịp cầu. 

[1] Đằng Hoàng: màu vàng như một loại thảo dược tên Đằng Hoàng, Hoa Thanh là màu xanh như một loại ngọc bích. 

Sự náo nhiệt phồn hoa của cảng Lễ Thành không thua kém gì cảng Minh Châu của Trung Quốc, nơi đây cũng có rất nhiều thương nhân Minh Châu. 

Thương lái đến từ Trung Quốc chuộng thu mua dược liệu, bút mực quạt giấy, mấy thứ đồ đẹp giá rẻ của Cao Ly, vận chuyển về Trung Quốc, thu lãi gấp mấy lần. 

Màu vẽ của Thanh Quân, có chút danh tiếng ở nơi đây, có điều sản lượng rất ít, đều đã bị họa sĩ địa phương mua hết, cũng không bán đi xa. 

Cho dù không buôn bán gì với thương nhân Trung Quốc, nhưng Thanh Quân lại gần gũi với bọn họ, gửi thư tín nhờ về Trung Quốc. 

Chưa có ai từng biết vị thương nhân Trung Quốc giàu có này, năm đó khi đến cảng Lễ Thành, cực kỳ nghèo túng, lại càng không ai biết được thân phận của y.

Thuyền vượt xa xôi nghìn dặm gửi tới cho Thanh Quân một bức thư, người chạy việc của thuyền trưởng tự mình đưa thư đến chỗ ở của Thanh Quân.  

Thanh Quân mở thư, Thẩm Chi Bạc rồng bay phượng múa viết trong đó: “Trung tầm tháng bảy, Hoàng đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, đoán là ngươi cũng đã nghe tin. Trong dịp này, đại xá thiên hạ, đám hoàng tộc những năm qua bị nhốt được thả ra, bị giết rồi thì cũng được sửa án oan sai. Ngươi ở nước ngoài nhiều năm, nếu muốn về nước, lúc này là thời cơ tốt nhất.”  

Cất thư thật kỹ, chắp tay dạo bước trong viện, tư lự. 

Tuy trong lòng vui vẻ, nhưng cũng có lo lắng, y đã không còn tin kẻ nắm giữ hoàng quyền có mấy nhân từ nữa, nhưng Hoàng đế lên ngôi, có ý bình định. Giết chóc quá nhiều, nội bộ lục đục, lại muốn lấy lòng người trong thiên hạ mà thôi. 

Mấy năm nay, Thanh Quân thường xuyên nhớ đến tuyết trên Hoa Sơn, mưa dầm ở Hoàng Nhạc, còn có gió ở bờ liễu thành Đông, và mười dặm hoa sen lay động ở Hàng Châu. Y sinh ra ở đấy, lớn lên tại đó, dù cho chẳng có bao nhiêu ký ức vui vẻ, nhưng những chỗ này là nỗi niềm trong lòng y. 

Một khi nhớ tới, liền khó mà đè nén nữa, y không hẳn không thể về nước, y có thể cải trang thành thương nhân Cao Ly. 

Thanh Quân có tài ngôn ngữ trời phú, y có thể nói năng lưu loát tiếng Cao Ly, lại còn nắm rất rõ tập tục Cao Ly. 

Cuối thu, về nước. 

Lên thuyền, chủ thuyền là thương nhân từng cứu giúp Thanh Quân khi trước.

Nhẫn bảo thạch Tây Dương trên ngón tay vẫn như cũ, chỉ là người đã không còn được anh khí tuổi trẻ như xưa, có chút chán chường biếng nhác. Thời gian năm năm này, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, Thanh Quân nghĩ, mình của năm năm trước và năm năm sau, có thể nói là niết bàn tái sinh.

“Mùa hè thuận gió, xuất phát từ Minh Châu, gió mà thuận thì nhanh nhất là năm ngày là tới cảng Lễ Thành.” 

Thương nhân nhìn chằm chằm cánh buồm lắc lư trên đầu, điềm nhiên nói chuyện với Thanh Quân.

“Nếu là thu, thì từ cảng Lễ Thành đến Minh Châu là?” 

Thanh Quân cảm thấy gió biển hơi lớn, gần như muốn cuốn mất giọng y, đến nỗi không thể không to tiếng để hỏi.

“Nhanh thì năm ngày, chậm thì một tuần, nếu như gặp gió dật mưa rền mấy ngày không ngớt, thuyền lạc khỏi hải trình, bốn tuần cũng chưa chắc có thể đến. Dựa cả vào ông trời.” 

Gần đến thế rồi lại xa như thế, cũng là cách có một vùng biển này, mà để cho Thanh Quân có thể tự do tự tại ở ngoại quốc. 

Vì sao quay về, chỉ vì đời này còn một người bạn, ở bờ bên kia đại dương; chỉ vì đầu kia đại dương, có người yêu say đắm suốt đời trên đỉnh Hoa Sơn; chỉ vì người đàn ông ngày ấy trên thuyền đắm, toàn thân là máu, rút kiếm cắt dây thừng, còn thời gian là còn nhớ đến. Thường nghĩ rằng, hắn là kẻ tinh nhuệ của Hoàng Thành Ty, không nói đến võ nghệ cao cường, lại còn tinh thông hóa trang, e rằng vẫn còn sống thôi.