Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột

Chương 64: Sợ Là Phía Sau Còn Có Người Khác






Công ty của Trang Vĩ Tuấn đã phá sản mà vốn liếng của Thôi Giai Kỳ cũng chơi hết sạch, cô ta nghèo đến mức phải bán nhà, vậy thì tiền của Trang Vĩ Tuấn từ đâu ra?
Kiếp trước cô và Trang Vĩ Tuấn bên nhau lâu như vậy, biết Trang Vĩ Tuấn chỉ có một người thân là mẹ mình, không nghe anh ta nhắc đến những thân thích khác, bối cảnh như thế sao có thể lấy được tiền?
Lãnh Tử Sâm thấy Mộ Thi Hàm trầm tư, nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, anh biết thuê hai sát thủ kia phải tốn bao nhiêu tiền không?”
“Chín tỉ.” Người của Lãnh Tử Sâm phụ trách thu thập chứng cứ, tất nhiên đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, vấn đề này không làm khó được anh.
“Chín tỉ nhiều như vậy à, vừa rồi em đang suy nghĩ sao Trang Vĩ Tuấn kia lại có nhiều tiền đến thế.” Mộ Thi Hàm khẽ hỏi.

Lãnh Tử Sâm sửng sốt, anh không quan tâm chuyện Trang Vĩ Tuấn lấy tiền từ đâu ra.

Sau khi nghe Mộ Thi Hàm hỏi như vậy, anh cũng phải suy nghĩ sâu xa: “Ý của em là sau lưng Trang Vĩ Tuấn còn có người khác?”

Mộ Thi Hàm gật đầu: “Ừm, chỉ là em nghĩ không ra, công ty của Trang Vĩ Tuấn đã bị em làm cho phá sản, anh ta lấy tiền từ đâu? Nếu sau lưng anh ta còn có người khác, liệu có nghĩ cách để cứu anh ta không?”
Mộ Thi Hàm không muốn Trang Vĩ Tuấn được thả ra ngoài, loại người đó nên bị nhốt cả đời để anh ta sám hối trong tù.

Có như vậy anh ta mới biết đồ của người khác không phải thứ mà anh ta có thể mong ước.

Huống hồ loại người đó vì tiền mà ngay cả mạng người cũng chẳng màng, để anh ta sống có ý nghĩa gì?
“Em yên tâm, anh sẽ cho người trông chừng, bây giờ anh ta đã bị bắt, hơn nữa chứng cứ xác thực, muốn ra ngoài e là không dễ như thế đâu.” Lãnh Tử Sâm nắm tay cô an ủi.
Biết Lãnh Tử Sâm đã thu thập bằng chứng để bắt Trang Vĩ Tuấn, Mộ Thi Hàm không biết nên nói gì, cô phát hiện sau khi có Lãnh Từ Sâm dường như cô chẳng cần làm gì đã có người giúp cô xử lý mọi chuyện ổn thỏa, cảm giác đó thật sự rất kỳ diệu.
Từ nhỏ Mộ Thi Hàm đã quen tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện, bỗng nhiên có thêm một người sau lưng cô, giải quyết mọi thứ cho cô, cảm giác này quả là hạnh phúc không thể miêu tả bằng lời.
Đã bao lâu cô không có ai để dựa dẫm rồi? Từ sau khi ông ngoại qua đời, mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cô không dám than mệt cũng không dám kêu đau, có khổ sở khó khăn hơn nữa cũng một mình gánh vác.

Bây giờ cô cảm nhận có ngọn núi để dựa vào, bỗng nhiên thấy trái tim căng đến tràn đầy.
“Tử Sâm, cám ơn anh.” Mộ Thi Hàm nhìn anh, nói với vẻ nghiêm túc.
Lãnh Tử Sâm thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của cô, không khỏi trêu chọc: “Em gọi một tiếng chồng ơi, anh sẽ vui hơn đấy.”
“Chồng ơi.” Mộ Thi Hàm ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Đúng thế, dáng vẻ của cô lúc này thật sự có thể gọi là ngoan ngoãn, đây là biểu cảm cô chưa từng thể hiện trước mặt người ngoài, cô của lúc này hệt như em gái nhà bên nghe lời, hiểu chuyện.
Lãnh Tử Sâm không ngờ cô bé này lại ngoan ngoãn, dễ thương như vậy.


Anh không nhịn được đến gần, hôn lên má cô một cái, vui vẻ cất lời: “Cô bé, em thật sự đáng yêu đến mức khiến người ta ngạc nhiên mừng rỡ.”
Lại là đáng yêu, Mộ Thi Hàm phát hiện Lãnh Tử Sâm thật sự rất thích khen cô đáng yêu, đây là lời đánh giá mà cô chưa bao giờ nhận được.
Mặc dù thoạt nhìn Mộ Thi Hàm không còn gì đáng ngại nhưng bác sĩ vẫn đề nghị cô nằm viện quan sát thêm một tuần, dù sao cũng bị tổn thương phần đầu đương nhiên không thể chủ quan.

Lúc bác sĩ nói cần phải nằm viện để quan sát, Lãnh Tử Sâm hoàn toàn không cho Mộ Thi Hàm cơ hội phát biểu ý kiến đã đồng ý ngay.
Tối đến, Mộ Thi Hàm bảo Lãnh Tử Sâm về nhà nghỉ ngơi, nhưng sao Lãnh Tử Sâm đồng ý được? Vợ nhập viện tất nhiên anh cũng không thể trở về nghỉ ngơi.
May mà điều kiện phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Thiên Thần rất tốt, Mộ Thi Hàm là vợ của cậu chủ đương nhiên phải được hưởng đãi ngộ tốt nhất.

Phòng bệnh của cô là một căn phòng lớn có xen phòng nhỏ, tất nhiên Lãnh Tử Sâm không cần lo sẽ không có phòng ngủ.
Mặc cho ở phòng lớn xen lẫn phòng nhỏ nhưng Lãnh Tử Sâm có giường lại không chịu ngủ, nhất quyết muốn chen chúc trên giường bệnh với Mộ Thi Hàm, may mà giường bệnh của Mộ Thi Hàm cũng rộng rãi, hai người nằm ngủ không thành vấn đề.
Phần xương của Mộ Thi Hàm không bị thương, lúc này đã có thể di chuyển thoải mái.

Cô và Lãnh Tử Sâm ở chung, người có phần chân bất tiện như Lãnh Tử Sâm ngược lại còn giống bệnh nhân hơn, cũng may bây giờ cô cũng dần khỏe lại, những chuyện như đi vệ sinh tắm rửa về cơ bản đều có thể tự xử lý, không cần Trần Húc ở cạnh chăm sóc.
Ban đêm, hai vợ chồng ngủ trên giường bệnh, bầu không khí tĩnh lặng hài hòa.
Mộ Thi Hàm và Lãnh Tử Sâm thoải mái nghỉ ngơi ở bệnh viện, còn Thôi Giai Kỳ sau khi biết tin Trang Vĩ Tuấn bị bắt gần như suy sụp.
Một là bản thân cô ta thật sự rất thích Trang Vĩ Tuấn, Trang Vĩ Tuấn bị bắt với cô ta mà nói là đả kích nặng nề.
Hai là Trang Vĩ Tuấn bị bắt rồi nhưng Mộ Thi Hàm vẫn còn sống, điều này có nghĩa cô ta không thể lấy được Mộ Thị.

Quan trọng nhất là cô ta đã đưa hết tiền bán nhà cho Trang Vĩ Tuấn, giờ đây cô ta nghèo túng ngay cả tiền lo lót cho Trang Vĩ Tuấn cũng không có, huống hồ cho dù cô ta có lo lót cũng vô dụng, nếu lo lót có ích lúc đầu mẹ cô ta đã không bị xử tội.
Trong thoáng chốc Thôi Giai Kỳ mất hết tất cả, cô ta lang thang trên đường không có mục đích, chẳng biết phải đi đâu về đâu, cuối cùng bắt xe đến nhà giam thăm Mộ Mỹ Dung.

Rõ ràng Mộ Mỹ Dung vào tù chưa bao lâu, nhưng thoạt trông bà ta như già đi mười tuổi.

Thấy Thôi Giai Kỳ đến thăm mình, bà ta vội vã hỏi: “Giai Kỳ, con có mang đồ ăn ngon cho mẹ không? Những ngày mẹ ở đây khổ sở lắm, con phải nhớ thường xuyên đến thăm mẹ đấy.”
Thôi Giai Kỳ nhìn Mộ Mỹ Dung, nhỏ tiếng nói: “Mẹ, nếu có thể làm lại lần nữa, mẹ còn muốn đối phó với chị họ không?”
Mộ Mỹ Dung lập tức yên lặng, còn muốn đối phó với Mộ Thi Hàm hay không? Chắc là có, trong lòng bà ta luôn oán hận, hận ba mình gần như để lại tất cả cổ phần cho Mộ Thi Hàm.
Mấy năm nay bà ta vẫn luôn căm hờn, trước giờ bà ta chưa từng suy nghĩ tại sao ba lại để lại nhiều cổ phần như vậy cho Mộ Thi Hàm.

Rõ ràng công ty có thể phát triển đến quy mô như hôm nay đều là công lao của ba mẹ Mộ Thi Hàm, nhưng từ đầu đến cuối Mộ Mỹ Dung luôn cảm thấy là ba thiên vị, cho nên bà ta luôn muốn lấy mạng Mộ Thi Hàm.

Mộ Thi Hàm phải chết thì bà ta mới được xả hết giận.
“Mẹ, anh Tuấn mua chuộc sát thủ giết chị họ, bây giờ anh ấy cũng bị bắt rồi.” Thôi Giai Kỳ không nghe thấy câu trả lời của Mộ Mỹ Dung cũng chẳng chút bất ngờ, bởi vì nếu có người hỏi câu đó cô ta cũng không đáp được.
Không đối phó Mộ Thi Hàm ư? Cô ta không nuốt trôi cục tức này, rõ ràng đều là cháu gái của ông ngoại, tại sao Mộ Thi Hàm có thể làm chủ tịch mà cô ta chỉ có thể làm một cô chủ nhà giàu không chút tiếng tăm?
Mộ Mỹ Dung nghe Thôi Giai Kỳ nói vậy, hoảng hốt nâng cao giọng, thấy cảnh sát nhà giam nhìn bà ta, bà ta vội vàng nhỏ tiếng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Thôi Giai Kỳ kể chuyện Mộ Thi Hàm chèn ép việc làm ăn của cô ta, ngay cả chuyện cô ta bán nhà đưa tiền cho Trang Vĩ Tuấn để Trang Vĩ Tuấn thuê sát thủ cũng nói ra hết.

Kể xong cô ta mới nhìn Mộ Mỹ Dung, đáng thương thốt lên: “Mẹ, bây giờ con trở thành kẻ nghèo túng rồi, còn tận mấy tháng nữa mới đến cuối năm, con không biết mấy tháng tới phải sống sao nữa?”.