Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột

Chương 45: Tương Lai Đáng Mong Đợi






Thôi Giai Kỳ đang ở nhà bàn bạc với người nhà họ Thôi làm thế nào để Mộ Thị lọt vào tay mình, điện thoại đột nhiên vang lên, cô ta nhìn thoáng qua màn hình hiển thị người gọi đến, trái tim đập thình thịch.

Những ngày này Trang Vĩ Tuấn đối xử với cô ta lúc lạnh lúc nóng, cô ta tưởng anh ta không cần cô ta nữa, dạo gần đây còn cảm thấy rất buồn, đột nhiên nhìn thấy anh ta chủ động gọi điện thoại cho mình, nhịp tim cô ta vẫn không tự chủ được mà tăng tốc.

“Anh, chuyện đó giao cho anh nhé, có thể lấy được tiền hay không phải xem anh rồi, em còn có việc, đi trước đây.

” Sợ ông cụ Thôi lại bảo cô ta đưa tiền, Thôi Giai Kỳ vội vàng mở cửa ra ngoài.

“Anh Tuấn, cuối cùng anh cũng chịu gọi điện cho em rồi.


“Giai Kỳ, cứu anh.

” Giọng nói của Trang Vĩ Tuấn nghe qua rất yếu ớt.

“Anh Tuấn, anh sao vậy?”
“Anh bị người ta đánh, sắp chết rồi, em mau đến cứu anh.


“Ai? Ai đánh anh? Anh Tuấn, anh đang ở đâu?” Thôi Giai Kỳ lo lắng muốn chết.


“Gần đường Nhân Dân, bên cạnh có một tiệm tiện lợi Gặp Nhau Mỗi Ngày.

” Trang Vĩ Tuấn nói xong câu này bèn cúp máy.

Lúc Thôi Giai Kỳ đến đó, Trang Vĩ Tuấn đã thoi thóp, nơi này rất vắng vẻ, Trang Vĩ Tuấn ngã ven đường thế mà không ai trông thấy, hoặc là người ta nhìn thấy nhưng sợ phiền phức nên cũng bỏ mặc anh ta.

Thôi Giai Kỳ gọi xe cấp cứu, sau khi xe cấp cứu đến cô ta ngồi xe cứu thương cùng Trang Vĩ Tuấn.

Trang Vĩ Tuấn đã ngất xỉu, sống hay chết vẫn còn là ẩn số, Thôi Giai Kỳ rất lo lắng, thực ra cô ta vẫn yêu Trang Vĩ Tuấn, lúc này thấy dáng vẻ anh ta như thế sao cô ta có thể chịu nổi được đây? Sau khi lên xe vẫn luôn rơi nước mắt.

Vết thương trên người Trang Vĩ Tuấn là do Long Giáp đánh, đương nhiên Long Giáp không dám lấy mạng anh ta, dù sao đánh bị thương và đánh chết người là hai chuyện khác nhau, nếu xảy ra án mạng, sợ là phía cảnh sát sẽ không để yên, hơn nữa người thuê cũng không bảo anh ta đánh chết người, nên anh ta chỉ đánh đến mức sống dở chết dở rồi bỏ chạy.

Không nghi ngờ gì, loại tai họa như Trang Vĩ Tuấn cũng đã được bác sĩ cứu sống, thực ra anh ta cũng biết mình sẽ không chết, anh ta bảo Thôi Giai Kỳ đến chỉ đơn giản là muốn Thôi Giai Kỳ giúp anh ta trả tiền thuốc men mà thôi.

Anh ta mở một công ty, tuy hàng năm cũng kiếm được mấy tỉ nhưng không đủ để anh ta chi tiêu rộng rãi, mấy tỉ với anh ta mà nói hoàn toàn không phải số tiền đáng kể, lúc cần dùng nhiều tiền tất nhiên phải kiếm loại gái nhà giàu như Thôi Giai Kỳ rồi.

Thôi Giai Kỳ không biết suy nghĩ của Trang Vĩ Tuấn, vẫn đang đắc ý vì lúc Trang Vĩ Tuấn gặp khó khăn lại tìm cô ta đầu tiên.

Sau khi Trang Vĩ Tuấn phẫu thuật xong, Thôi Giai Kỳ ở phòng bệnh trông chừng anh ta, thấy anh ta tỉnh lại kích động đến rơi nước mắt: “Anh Tuấn, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, anh dọa chết em rồi.


Trang Vĩ Tuấn rất biết cách nắm bắt cô ta, anh ta giơ tay, xoa mặt cô ta, khẽ nói: “Giai Kỳ, may mà có em, nếu không anh thật sự không biết phải làm sao.


“Anh Tuấn, anh đừng nói vậy, bất kể lúc nào em cũng sẽ ở bên cạnh anh, anh dưỡng thương cho tốt đi.


“Ừm, khoảng thời gian trước anh nằm viện, công ty xảy ra rất nhiều chuyện, cấp dưới của anh không giúp được gì, gần đây không xoay sở được vốn công ty, em yên tâm, sau này anh sẽ trả lại tiền thuốc men cho em, trễ nhất là cuối năm! ”
“Anh Tuấn, em không cần anh trả, anh cứ yên tâm dưỡng bệnh, chăm sóc sức khỏe thật tốt là được, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì.


Trang Vĩ Tuấn mỉm cười: “Giai Kỳ, vẫn là em đối xử với anh tốt nhất, em yên tâm, chờ anh được Mộ Thi Hàm tin tưởng, anh nhất định giúp em lấy được tập đoàn, dùng cả đời này để trả ơn em.


“Đồ ngốc, ai cần anh trả ơn? Chờ đến khi chúng ta kết hôn, của em chẳng phải cũng là của anh sao?” Thôi Giai Kỳ khựng lại một lúc: “Anh dưỡng bệnh cho tốt trước đã, phía chị họ tạm thời gác lại, nói không chừng khoảng thời gian này sẽ có niềm vui bất ngờ đấy.


Ánh mắt Trang Vĩ Tuấn lóe lên: “Niềm vui bất ngờ?”
“Được rồi, anh vừa phẫu thuật xong, nghỉ ngơi cho khỏe đi, em sẽ ở đây với anh.



“Ừm.


!
“Tổng giám đốc Mộ, Chung Tín của bộ phận khai thác muốn gặp cô.

” Giọng nói của Lương Vũ Tùng từ ngoài cửa truyền vào.

“Bảo anh ấy vào đi.

” Mộ Thi Hàm gác lại công việc trong tay, ngẩng đầu lên.

Chung Tín cầm bản kế hoạch và usb trong tay, Mộ Thi Hàm chỉ vào cái ghế trước mặt anh ấy: “Chung Tín, ngồi đi.


“Cảm ơn tổng giám đốc Mộ.

” Chung Tín cung kính ngồi xuống trước mặt Mộ Thi Hàm.

“Anh đến tìm tôi có chuyện gì không?”
Chung Tín đưa bản kế hoạch đến trước mặt Mộ Thi Hàm: “Tổng giám đốc Mộ, tôi muốn khai thác trang web xem mắt, đặc biệt dành riêng cho nam nữ trẻ tuổi.


Mộ Thi Hàm nhớ rõ kiếp trước có vô vàn những trang web xem mắt nổi tiếng, bởi vì rất nhiều nam nữ công sở thích kết bạn thông qua trang web xem mắt, đây quả thật là một ý tưởng hay ho.

Bây giờ trên thị trường vẫn chưa có quá nhiều trang web xem mắt, nếu lúc này nắm bắt cơ hội trước, đúng là một dự án không tệ.

Mộ Thi Hàm cảm thấy hài lòng, sau đó nhìn Chung Tín nói: “Tôi đọc bản kế hoạch của anh trước đã.


Chung Tín gật đầu: “Vâng.


Mộ Thi Hàm lật bản kế hoạch, đọc nhanh như gió, chưa được mấy phút, cô đã đọc xong, sau khi đọc bản kế hoạch lại cắm usb vào máy tính, bắt đầu xem trang web được hiển thị bên trong.

Sau khi Mộ Thi Hàm xem xong cảm thấy rất vừa ý, nhưng vẫn nhắc đến một vài điểm cần phải cải tiến, Chung Tín đều ghi chép lại hết.

“Tôi phê duyệt dự án này, cần bao nhiêu tiền vốn cứ đến phòng tài vụ lãnh là được.



Chung Tín không ngờ mọi việc lại tiến triển thuận lợi như vậy, anh ấy tưởng phải tốn công thuyết phục một lúc, không ngờ Mộ Thi Hàm lại tin tưởng anh ấy đến thế.

“Cảm ơn tổng giám đốc Mộ đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.

” Chung Tín nghiêm túc đảm bảo.

“Tôi tin anh sẽ làm rất tốt, làm việc đi, nếu thiếu người cứ báo với phòng nhân sự, bảo phòng nhân sự sắp xếp.


“Vâng, tổng giám đốc Mộ.


Chung Tín vui vẻ ra khỏi phòng làm việc, giờ phút này, anh ấy cảm thấy mình đã theo đúng người rồi, điều anh ấy cần là một người cấp trên hoàn toàn tin tưởng anh ấy.

Mộ Thi Hàm nhìn cánh cửa văn phòng khép lại, trong lòng cũng rất vui vẻ, có Chung Tín ở đây cô không cần lo tập đoàn Mộ Thị sẽ không có dự án tốt, Mộ Thị sẽ ngày càng tốt hơn.

Còn Quan Thiệu Huy cũng là nhân tài không tệ, hơn nữa cô phát hiện Quan Thiệu Huy rất giỏi về phương diện quản lý, nói không chừng trong tương lai cô còn thoải mái hơn hiện nay.

Chờ đến khi Quan Thiệu Huy làm tốt hơn nữa, cô có thể mời Quan Thiệu Huy làm CEO, còn cô có thể rút lui về hậu trường, nghĩ đến tương lai như vậy, đột nhiên Mộ Thi Hàm có chút mong đợi.

Mộ Thi Hàm hẹn tổng giám đốc Vương bảy giờ ở Hoàng Đồ để bàn chuyện làm ăn, cô đến Hoàng Đồ trước mười phút, Đỗ Tiến Hải lái xe đến cửa nhà hàng, sau khi nhóm người xuống xe thì anh ta giao chìa khóa cho người canh cửa.

Mộ Thi Hàm vừa xuống xe, bỗng dưng tiếng động cơ xe máy vang lên, Mộ Thi Hàm còn chưa kịp phản ứng đã trông thấy một chiếc xe máy đang lao về phía cô với tốc độ cực nhanh.

“Tổng giám đốc Mộ, cẩn thận.

” Trần Húc đứng cách Mộ Thi Hàm gần nhất, đẩy Mộ Thi Hàm sang bên cạnh, anh ta cũng nhanh chóng nhảy đến bên cạnh xe.

Chiếc xe kia như đã đoán được từ trước, rẽ ngoặt lại, lao về phía Mộ Thi Hàm bị đẩy ngã cách đó không xa, Mộ Thi Hàm nhìn chiếc xe máy phóng nhanh kia, đồng tử co lại nhanh chóng.

.