Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột

Chương 12: 12: Anh Có Lời Muốn Nói Với Em





Bác gái trung niên không phục: “Cô cả, là tự cô nói nếu có ý kiến thì có thể nêu ra mà.


“Đúng vậy, chẳng phải tôi đã cho bác nói rồi sao? Chỉ là, nêu ra ý kiến thì phải trả giá đắt.

” Mộ Thi Hàm nói xong thì không nhìn bà ta nữa, cô nhìn về phía tám người còn lại: “Thím Trần làm quản gia, còn ai có ý kiến gì không?”
Vào lúc này, còn ai dám có ý kiến gì chứ? Cho dù có thì cũng phải kìm lại.

Mộ Thi Hàm thấy không còn ai nói gì nữa thì hài lòng gật đầu: “Được rồi, nếu không có ý kiến thì làm việc đi, chuyển tất cả những thứ này vào phòng tôi, lát nữa tôi sẽ lựa ra rồi lập tức mang đi giặt, sáng mai tôi muốn mặc.


“Dạ, cô cả.

” Đêm hôm khuya khoắt thế này, mặc dù được giao nhiệm vụ như vậy nhưng bây giờ không ai dám có ý kiến nữa rồi.

Sau khi Mộ Thi Hàm dặn dò xong thì xoay người lên lầu, Mộ Mỹ Dung và Thôi Giai Kỳ nhìn theo bóng lưng của Mộ Thi Hàm, vẻ mặt bọn họ u ám, bọn họ không hiểu, tại sao Mộ Thi Hàm lại đột nhiên giống như biến thành một người khác thế này.


Mộ Mỹ Dung nhìn những người giúp việc trong nhà đang bận rộn chuyển đồ của Mộ Thi Hàm lên lầu, cô ta cảm thấy huyết áp của mình đang tăng vọt, rõ ràng là tức giận muốn chết nhưng lại không dám biểu hiện ra bất cứ thái độ khác thường nào, kìm nén đến mức trong lòng muốn bị thương luôn rồi.

Thôi Giai Kỳ đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Mộ Thi Hàm nữa mới thì thầm: “Mẹ, có phải cô ta bị điên rồi không?”
Mộ Mỹ Dung lắc đầu: “Có lẽ không phải cô ta điên mà là đã khôn lên rồi, Giai Kỳ, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn.


Thôi Giai Kỳ gật đầu, kéo thân thể mệt mỏi về phòng, tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay làm cho cô ta rất khó chịu, đầu tiên là người cô ta thích ngủ với người phụ nữ khác, sau khi về nhà còn phải chứng kiến Lãnh Tử Sâm mua nhiều đồ cho Mộ Thi Hàm như vậy, bây giờ Mộ Thi Hàm đang cho thấy là cô hạnh phúc ở khắp mọi mặt, dường như tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo phương hướng không thể dự đoán được, cô ta hoảng hốt rồi.

Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Trang Vĩ Tuấn, thế nhưng điện thoại đã đổ chuông rất lâu nhưng đều không có ai bắt máy, cô ta gửi tin nhắn cho anh ta cũng không ai trả lời, cô bực bội rối loạn ném điện thoại lên giường, đối với cô ta mà nói, có lẽ đêm nay là một đêm không ngủ.

Mộ Thi Hàm đã đuổi quản gia Lê đi rồi nên tâm trạng cũng không tệ lắm, khi người giúp việc treo từng bộ quần áo vào tủ, cô chọn hai chiếc váy trong số đó để người giúp việc cầm đi giặt, nói là ngày mai cô muốn mặc, bây giờ người giúp việc đâu dám lơ là với cô nữa, bây giờ bọn họ xem như đã biết ai mới là chủ nhân thực sự trong nhà này rồi, chỉ cần một câu nói của Mộ Thi Hàm là có thể quyết định bọn họ có thể giữ được công việc này hay không, nhận thức ấy khiến bọn họ không dám không xốc lại tinh thần ở trước mặt Mộ Thi Hàm.

Động tác của những người giúp việc kia rất nhanh nhẹn, sau khi Mộ Thi Hàm tắm xong và đi ra thì mọi thứ đều nằm ở vị trí của nó, Mộ Thi Hàm mặc áo choàng tắm, cô uể oải nằm lên giường, cơn buồn ngủ lập tức ùa đến, đầu óc cô trống rỗng, hai mắt nhắm lại rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Mộ Thi Hàm vẫn dậy sớm như mọi khi, sau khi cô xuống lầu thì thím Trần lập tức niềm nở bước lên đón: “Cô cả, bữa sáng đã làm xong rồi.



Vào giờ này mẹ con Mộ Mỹ Dung vẫn còn đang ngủ, ngày nào hai người đó cũng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, không cần nói cũng biết cuộc sống dễ chịu thế nào.

Mộ Thi Hàm khẽ gật đầu với thím Trần: “Ừ.


Trong nhà ăn bày biện bữa sáng tinh xảo, cháo hạt sen táo đỏ, bánh gạo nếp táo đỏ, há cảo thủy tinh, bánh mì nhân sữa đặc, bánh mì nướng nam việt quất vân vân, bữa sáng chuẩn bị vô cùng phong phú, hơn nữa đều là những món Mộ Thi Hàm thích ăn, Mộ Thi Hàm tán tưởng nhìn thím Trần.

Thím Trần thấy Mộ Thi Hàm đã ăn gần đủ rồi thì mấp máy miệng, bà ấy muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

Mộ Thi Hàm nhìn về phía bà ấy: “Thím Trần, thím có lời gì thì cứ nói đi.


“Cô cả, tôi chỉ muốn hỏi, vì sao cô lại đột nhiên cho tôi làm quản gia?”
“Bởi vì thím Trần là người duy nhất trong nhà này thật lòng tốt với tôi.


” Mộ Thi Hàm nhỏ giọng nói.

Thím Trần ngạc nhiên nhìn Mộ Thi Hàm, phỏng chừng là không ngờ cô sẽ nói như vậy, vào lúc này, bà ấy cảm động đến mức khóe mắt ươn ướt, bà ấy thật lòng mong chờ Mộ Thi Hàm sẽ sống tốt.

Lúc trước Mộ Thi Hàm lạnh như băng, bà ấy muốn thân thiết với cô một chút cũng không được, lúc nào bà ấy cũng đề phòng mẹ con Mộ Mỹ Dung sẽ gây bất lợi cho cô, bà ấy muốn nhắc nhở Mộ Thi Hàm, thế nhưng dù sao thì Mộ Thi Hàm và Mộ Mỹ Dung cũng là người một nhà, bà ấy sợ bà ấy nói những lời không nên nói sẽ khiến bọn họ không hài lòng, cho nên vẫn luôn không dám nói.

Bây giờ nghe Mộ Thi Hàm nói như thế, cuối cùng thì bà ấy cũng yên tâm rồi, điều bà ấy lo lắng nhất là Mộ Thi Hàm không biết nhìn người, bị hai mẹ con kia hại, cũng may là cuối cùng thì cô cả cũng tỉnh ngộ rồi.

Thím Trần không biết là Mộ Thi Hàm đã chết một lần, vào kiếp trước, thím Trần vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Mộ Thi Hàm, chỉ là Mộ Thi Hàm không để trong lòng, bây giờ, cuối cùng thì cô cũng biết ý tốt của thím Trần cho nên mới đề bạt bà ấy làm quản gia.

Sau khi Mộ Thi Hàm ăn sáng xong thì hai mẹ con kia vẫn chưa thức dậy, thím Trần nhìn theo Mộ Thi Hàm ra ngoài.

Ánh mắt bà ấy nhìn bóng lưng Mộ Thi Hàm vừa kính trọng lại vừa đau lòng, bà ấy đã nhìn thấy Mộ Thi Hàm trưởng thành, ngày nào cô cũng mệt mỏi làm việc như vậy trong khi hai mẹ con kia thì cả ngày cũng chẳng làm gì, chỉ biết ăn uống vui chơi mà thôi.

Nếu như so ra thì cuộc sống của cô cả không phải là cuộc sống, cô chỉ là cỗ máy kiếm tiền mà thôi.

Bây giờ cô cả lại sắp gả cho cái tên chỉ biết chơi bời Lãnh Tử Sâm kia rồi, không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao nữa, thím Trần cảm thấy rất đau lòng.



Mộ Thi Hàm vừa đến công ty thì Trang Vĩ Tuấn đã cản đường cô lại: “Thi Hàm, anh có lời muốn nói với em.


Bình thường Mộ Thi Hàm ra ngoài đều mang theo vệ sĩ, cô nhìn thấy Trang Vĩ Tuấn thì lông mày nhíu chặt, cô liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ ở sau lưng, vệ sĩ hiểu ý bước tới ngăn cản Trang Vĩ Tuấn đang muốn xông tới, Mộ Thi Hàm chậm rãi bước vào công ty dưới ánh mắt chăm chú của Trang Vĩ Tuấn.

Mộ Thi Hàm vừa bước vào công ty, trong đại sảnh công ty lập tức vang lên âm thanh hỗn loạn, đầu tiên là nhân viên lễ tân làm đổ ly nước trước mặt, suýt nữa thì đổ vào điện thoại trên bàn, cô ta sợ hãi gần như hét lên; sau đó là nhân viên đang vội vã đi vào thang máy, bởi vì nhìn Mộ Thi Hàm mà bị trặc chân, gót giày cao gót cũng bị gãy; còn có nhân viên nam nào đó bởi vì nhìn chằm chằm vào Mộ Thi Hàm mà đâm vào cây cột ở đại sảnh…
Mới sáng sớm mà đại sảnh đã hỗn loạn rồi, Mộ Thi Hàm nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi nhíu mày, cô nhìn về phía lễ tân, nghiêm nghị hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lễ tân nhìn Mộ Thi Hàm, nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc Mộ, bởi vì hôm nay chị quá đẹp, mọi người đều ngạc nhiên trước vẻ đẹp của chị cho nên có hơi mất kiểm soát.


Hôm nay Mộ Thi Hàm mặc chiếc váy màu hồng nude, thiết kế không theo quy tắc nào cả, bên hông còn đeo thắt lưng nhỏ màu trắng làm nổi bật vòng eo thon gọn của cô.

Dưới chân cô là đôi giày cao gót màu hồng nhạt, trên tay cầm chiếc túi xách màu trắng, cả bộ cô mặc được phối rất vừa phải.

Bản thân cô trông đã rất đẹp rồi, bây giờ lại chưng diện một chút thì càng đẹp đến mức hút hồn, ngày thường cô không chưng diện cũng đã có không ít nhân viên nam muốn nhìn lén cô rồi, bây giờ cô lại ăn mặc đẹp mắt như thế, có người vì mải mê nhìn cô mà đâm đầu vào cây cột thì cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Nếu như không phải vì cô quá lạnh lùng lại không thích chưng diện thì có lẽ người theo đuổi cô có thể xếp hàng từ phía đông đến phía tây thành phố, dù sao thì cô không chỉ có gia thế tốt, hơn nữa còn có vẻ đẹp và trí tuệ cùng tồn tại, một người phụ nữ như vậy, có ai mà không thích đâu chứ?.