Trong chuỗi ngày tìm kiếm đó, nàng không gặp Mạt Hối nhưng lại lần ra tung
tích của Chân Duyên. Nhìn nông phụ kham khổ trước mặt, Hoài Niệm không
thể tin được đây từng là công chúa cao sang, quyền quý nhất Đại đô.
Gia đình bọn họ ngụ ở Thái Bình thôn, một ngôi làng hẻo lành vùng đông
nam Việt quốc. Nơi đây chỉ có ruộng nương, cùng rừng cây bao bọc xung
quanh. Thái Bình thôn là quê hương bên ngoại của Mạc phu nhân. Gia đình
họ tá túc ở đây, vẫn nhận được sự bảo bọc của dân làng.
Chân Duyên mời đại tỷ về căn nhà lá dột nát ở rìa thôn của họ. Mạc phu
nhân lo lắng nhìn người lạ, nhưng đã được Chân Duyên trấn an ngay. Ngôi
nhà mộc mạc đơn sơ chỉ có hai căn phòng cùng với một ít gia cụ tối
thiểu. Hoài Niệm liếc lên bàn thờ, nhìn linh vị chỉ đơn giản ghi “Phu
quân”.
- Nhị muội ... - Hoài Niệm kêu lên.Chân Duyên nhìn theo hướng tay của đại tỷ sau đó cười buồn xác nhận.
- Thuỷ Linh vốn có bệnh trong người, sau khi đem được muội
ra khỏi Cấm sơn cũng đã sức tàn lực kiệt rồi. - Nàng kéo ghế ra cho Hoài Niệm ngồi, sau đó rót trà mời khách.
- Vậy tại ... tại sao ... muội ... không ... không về? Nếu
Thuỷ Linh đã qua đời, lý nào Chân Duyên lại tiếp tục ở bên ngoài bôn ba
chịu khổ. Dù không về cung, cũng có thể nương nhờ đại tỷ này. Nhà họ
Thành không thiếu thứ gì, nhiều nhất chính là tiền đầy kho, xài không
hết. Đừng nói một mình Chân Duyên, gia đình Hoài Niệm còn có khả năng
nuôi cả một đội quân ăn không ngồi rồi.
- Muội không thể. - Chân Duyên lại cười.Bỗng bên ngoài có giọng hát líu lo của một đứa trẻ. Nữ hài chạy sà vào lòng Chân Duyên, khoe ra con châu chấu thắt bằng lá cây.
- Mẹ, phụ thân cho con.Chân Duyên giật mình, bịt miệng con gái lại không kịp. Phiá bên kia Hoài Niệm đã nổi giông tố, gương mặt sắc lạnh chất vấn nàng.
- Muội gạt ta?
- Không ... muội ... - Chân Duyên lắp bắp không nói nên lời.
- Mẹ, tỷ tỷ này là ai mà đáng sợ thế này?
- Trì nhi không được nói bậy, đây là tỷ tỷ của mẫu thân, là a di của con.
- Liên Trì không cần dì dữ dằn. Con đi méc phụ thân.Nữ hài
phúng phính má làm mặt lè lưỡi, sau đó nhanh chân chạy đi mất. Hoài Niệm cảm thấy trong lòng không yên, muốn đuổi theo truy cho rõ ngọn ngành.
- Đại tỷ, đừng nghe Trì nhi nói bậy. Thuỷ Linh đã mất từ bốn năm trước rồi, thậm chí con của muội còn chưa từng nhìn thấy mặt cha.
- Còn kẻ kia? - Hoài Niệm vẫn nheo mắt nhìn theo hướng Liên Trì chạy xuống ruộng.Chân Duyên lấm lét nhìn khắp nơi, sau đó lắp bắp trả lời.
- Muội tái giá. Là một người sống ở xóm dưới, rất yêu quý
Trì nhi lại không ngại muội có mẹ chồng cần phụng dưỡng. Huynh ấy chỉ là một nông dân rất bình thường, thật sự rất bình thường.Quen biết bao nhiêu năm, sao Hoài Niệm lại không nghe ra Chân Duyên đang nói dối. Chỉ có lời ác ngôn mới là nói thật, còn muốn giấu diếm điều gì
Chân Duyên sẽ ngay lập tức lắp ba lắp bắp ngay. Hoài Niệm vùng tay ra
khỏi sự níu kéo của Chân Duyên.
- Ta đi xem.
- Đại tỷ! - Nàng la lên thất thanh, vén váy đuổi theo.Việc
Hoài Niệm nóng lòng chính là cháu gái đáng yêu còn đang hiểu lầm mình.
Chân Duyên ở bên ngoài chịu khổ, Hoài Niệm liếc mắt nhìn sơ cũng có thể
thấy được. Bàn tay công chuá vàng son bây giờ đầy vết chai sần nứt nẻ.
Nếu không phải vì người nàng yêu, sao Chân Duyên lại cam tâm chịu khổ ở
chốn này.
Thuỷ Linh đã chết, ai lại có bản lĩnh thay thế được mối tình khắc cốt
ghi tâm như vậy? Nếu phụ thân của Liên Trì là kẻ không tốt, thường xuyên hành hạ Chân Duyên thì sao? Hoài Niệm chỉ muốn đi nhìn một chút, sẵn
tiện ra oai dằn mặt. Nếu đó là người tốt, thì nàng sẽ cẩn thận dặn dò,
gửi gắm nhị muội vào tay người ta.
Liên Trì không biết mình bị đuổi theo, chạy thẳng qua ruộng lúa, đi đến
ngôi nhà gỗ bên bià rừng. Hoài Niệm nghe rất nhiều tiếng trẻ con ê a đọc chữ, nàng liền dừng chân đứng lại. Thì ra đó là một lớp học dành cho
hết thảy trẻ con trong làng. Liên Trì rất khuôn phép im lặng đi vào, sau đó rón rén ngồi xuống bên cạnh phu tử.
Hắn quay lưng ra phía cửa, nên nàng không thấy rõ dung mạo. Nhưng con
người đó dù có đem mực nhuộm toàn thân, nàng cũng có thể nhận ra. Nàng
vẫn thường trốn trên xà nhà theo dõi hắn bên dưới làm sổ sách. Cứ nhìn
bóng lưng quen thuộc đó mãi, nàng chắc chắn không thể nhầm lẫn Thừa Chí
với bất kỳ kẻ nào. Hoài Niệm giơ tay lên miệng, ngăn tiếng khóc nức nở.
Chân Duyên đến bên cạnh ôm tỷ tỷ vào lòng.
- Huynh ấy không muốn gặp tỷ.
- Vì sao? - Hoài Niệm lập tức hỏi ngay.Chân Duyên thở dài,
đành kể lại quá trình Thuỷ Linh mang mình chạy trốn khỏi Thất sơn. Đi
được nửa đường, Thuỷ Linh bỗng muốn quay trở lại. “Ta đã hiểu đại ca
toan tính thứ gì trong đầu rồi. Tiểu Duyên, ta phải quay lại, nếu không
huynh ấy chết mất.”
Dù rất lo lắng, nàng vẫn không thể ngăn cản được. Tình yêu rất quan
trọng, nhưng tình thân cũng không thể thay thế được. Thuỷ Linh cùng Ảnh
Phong, Thanh Vân quay lại bắt Mạt Hối cùng đi. Đó là lúc nàng nhìn thấy
một luồng khí khổng lồ thoát ra khỏi Cấm sơn, cứ như thể một con bạch
long đã sống lại, vùng vẫy chấn động đất trời.
Mặt đất rung chuyển, cây cỏ khô héo, suối hồ sôi lên ùng ục. Chân Duyên
chờ đợi suốt nưả ngày, cho đến khi tro bụi phun mù mịt khắp nơi. Nàng
nhận ra ngọn núi sắp sửa thức dậy phun trào, giết chết tất cả những thứ
đang ở quá gần. Con ngựa chồm lên muốn bỏ chạy khỏi nơi nguy hiểm. Thỉnh thoảng đất đá rơi xuống ầm ầm, cày nát mặt đất xung quanh nàng.
Chân Duyên muốn đi trước để bảo vệ tính mạng mình và hài tử trong bụng.
Nhưng nàng lại không thể rời bỏ Thuỷ Linh, chiếc xe ngựa là hy vọng cuối cùng để họ có thể chạy thoát khỏi đây. Chỉ có Thuỷ Linh cõng Mạt Hối
quay trở lại, hai người cận vệ trung thành đã hy sinh để cứu thoát chủ
tử của mình.
Mạt Hối bị phỏng rất nặng, toàn thân đều phồng rộp, lột hết cả da, rất
ghê tởm. Nhưng họ không có nhiều thời gian, phải chạy trốn điên cuồng
khỏi khu vực núi lửa đang phun. Những dòng dung nham cuồn cuộn chảy, đốt cháy hết vạn vật trên đường đi cuả nó. Chân Duyên đã thật sự biết thế
nào gọi là địa ngục trần gian.
Họ thoát được vụ phun trào, sau đó lại tiếp tục mai danh ẩn tích chạy
trốn sự truy đuổi của triều đình. Tình hình Mạt Hối rất nguy cấp, có
nhiều lần đã chạm ngõ cái chết. Cả sáu tháng sau hắn mới có thể tỉnh
dậy, nhưng tình hình hồi phục hết sức khó khăn. Dung mạo hoàn toàn bị
huỷ, cả cử động hai tay cũng không bằng khi trước. Nhưng ý chí cuả hắn
rất kiên cường, mỗi lần đối mặt với cái chết chỉ càng làm Mạt Hối khát
khao được sống hơn.
Đó cũng là lúc Thuỷ Linh phát bệnh, đến thời điểm hội ước cùng diêm
vương nơi địa phủ. Trước khi qua đời, Thuỷ Linh gửi gắm hết thê, nhi,
mẫu thân của mình cho đại ca. Mạt Hối gật đầu nhận hết, mặc dù hai người không chút quan hệ máu mủ. Đến khi Thuỷ Linh mất đi, vẫn chưa biết bản
thân bị Cảnh Hào lừa gạt suốt bao nhiêu năm trời.
Mạt Hối bắt đầu luyện tập để có thể sinh hoạt bình thường trở lại. Đầu
tiên hắn đến kinh thành cho kịp đợt khoa cử ba năm một lần của Việt
quốc. Hoàn thành được tâm nguyện của người bạn cũ Nghiêm Thừa Chí, Mạt
Hối ngay lập tức bỏ đi. Nghe Hoài Niệm đuổi theo, hắn lại mặc cảm vì
dung mạo xấu xí của mình lúc này. Hắn rình trộm Hoài Niệm, thấy một nam
nhân khác nắm tay nàng nơi phố chợ. Sau đó lại thấy nàng được người ta
bế mang đi.
Mạt Hối thất vọng, đau khổ nhưng lại cảm thấy an tâm vì Hoài Niệm vẫn có thể sống tiếp. Nếu hắn xuất hiện lúc này, chẳng phải lại phá hỏng cuộc
sống đang tốt đẹp của nàng sao? Mạt Hối quay trở lại Thái Bình thôn, làm một nông phu bình dị, tầm thường nhất. Phát hiện hắn biết viết chữ,
người dân trong làng lại muốn gửi gắm con cái cho Mạt Hối rèn dạy. Đối
với những người quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời thì biết
viết tên mình đã là điều đáng quý lắm thay. Mạt Hối sống ở thôn này bốn
năm, bọn trẻ con đều yêu quý và quen thuộc với dung mạo của hắn.
Khi Chân Duyên hỏi thăm, hắn nhất quyết không muốn nhắc đến Hoài Niệm
nữa. “Người đang sống tốt thì cứ sống, người đã chết rồi thì nên biến
mất đi”. Chân Duyên khuyên bảo, hắn lại nổi giận tuyên bố không muốn gặp Hoài Niệm. Nếu nàng muốn liên lạc với đại tỷ mình, hắn sẽ ngay lập tức
bỏ đi.
Hoài Niệm nghe kể xong thì tức tối dậm chân, nước mắt tuôn ra như mưa.
- Sao ... huynh biết ... biết ... ta sống ... sống ... tốt hả?Giọng nàng hét lớn đến nỗi toàn bộ người trong căn nhà gỗ đều nghe được. Mạt
Hối giật mình nhưng vẫn kiên quyết không quay lại nhìn nàng. Hoài Niệm
thấy hắn ngoan cố không nhận người thì nổi cơn thịnh nộ. Nàng móc trong
ngực áo ra một tờ giấy, gói vào đá, nhắm thẳng đầu Mạt Hối mà ném vào.
Chân Duyên sợ hãi nhìn đại ca ôm đầu xuýt xoa đau đớn. Đám học trò lao
nhao đến xem lão sư bị ném đá bị thương thế nào. Trong lúc đó Hoài Niệm
đã nhanh chân bỏ đi mất. Chân Duyên một mặt muốn đi xem Mạt Hối, một mặt lại muốn an ủi đại tỷ. Nàng lần lựa một hồi mới quyết định chạy theo
Hoài Niệm. Ở trong nhà, Mạt Hối lột tờ giấy ra khỏi cục đá hung khí. Hắn lật nhìn một bức hoạ nguệch ngoạc của trẻ con.
Bức tranh bút lực không đều vẽ ba người bằng nét đơn giản. Một người có
đề chữ phụ thân, một người có chữ mẫu thân và cuối cùng là hình đứa trẻ
tên Lâm Tuyền. Mạt Hối ôm đầu nghiền ngẫm, không hiểu Hoài Niệm ném bức
tranh này cho mình làm gì. Giữa bọn họ, đáng nhớ nhất chỉ có đêm chia
tay lưu luyến bên bờ suối giữa rừng Thất sơn.
Hắn giật mình nhìn đám trẻ con nheo nhóc bu xung quanh. “Lâm Tuyền, trẻ
con ... không thể nào có chuyện trùng hợp kỳ lạ vậy.” Mạt Hối đứng dậy,
xông ra ngoài, chạy đuổi theo Hoài Niệm. Bây giờ không phải là lúc nói
về vấn đề tự ti của bản thân. Phải hỏi cho rõ bức tranh này do ai vẽ mới được.