Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 62: Vội đi đến chỗ chết




Khi Kỳ Hưng nhận được bức thư cầu cứu của Nhã Muội, tâm trạng y chưa khi nào lại rối bời hỗn loạn như thế. Nét bút xộn xộn này, kể cả vết mực rơi và chấm nước mắt này, làm sao mà y không sợ hãi cho được. Cứ ngỡ nàng chỉ là một người xa lạ, Kỳ Hưng đã vô tình chạm mặt. Gặp nhau chỉ đúng một lần duy nhất, thậm chí y đã quên mất dung mạo nàng. Chỉ nhớ đến giọng nói lanh lảnh như chim oanh, gân cổ lên hét toáng giữa chợ. Chỉ nhớ đến sự dữ dằn, đanh đá của nàng, không ngại ngùng níu tay áo Kỳ Hưng lôi kéo trên đường.

Cả đời y, chưa từng gặp nữ nhân nào điêu ngoa đến vậy. Kỳ Hưng vẫn nhớ Nhã Muội là một kẻ nhát gan, thích cậy mạnh làm quyền. Lúc bị bắt, nàng vùng vẫy đến mấy con heo cũng phải xấu hổ. Khi gặp nguy nan, nàng chẳng cần biết ai là ai, cứ trốn trước để lo cho mạng của mình. Nàng không giống những cô nương khác giả vờ hiền thục, thi thư lễ nghĩa. Là một thương gia, Kỳ Hưng đánh giá cao cái khoản thực tế và thành thật của nàng.

Cầm lá thư trong tay, y không kềm được mà cảm nhận một trận run rẩy ập tới. Kỳ Hưng vò nát bức thư lại, giận dữ đi ra khỏi trướng doanh. Bất chấp lệnh đình chiến của Hoàng tướng quân, y triệu tập thuộc hạ dưới trướng. Lần này Kỳ Hưng muốn một lần bốc đồng, nghe theo sự mách bảo của con tim. Dù biết trước gian nan, nhưng y nhất định phải xông vào Cấm sơn cứu người. Không thể chờ thời hạn chiêu an kết thúc, cũng không thể trông cậy vào kẻ bán tin bí ẩn phía Lưu Gia phái. Nhã Muội là do Kỳ Hưng đã cột vào bao, chính tay y sẽ giải thoát nàng ra.

Lần này xuất môn, Kỳ Hưng chỉ mang theo mười mật sứ có thân thủ nhanh nhẹn nhất. Bọn họ là kẻ chuyên săn tin, khinh công thượng thừa, những kỹ năng đánh đấm thì chỉ bằng bọn đầu đường xó chợ mà thôi. Nhưng thói đời là càng nóng lòng, thì càng cạn nghĩ. Kỳ Hưng đã quyết liều một phen, lúc này đừng mong có ai sẽ cản được y.

Đáng tiếc là y không chịu kiên nhẫn một chút, là có thể gặp mặt Hoài Việt. Kỳ Hưng chỉ mới xuất phát không bao lâu, hắn đã lững thững cưỡi ngựa trở về.

- Việt ca! - Bích Tuyền hét toáng lên.Mọi người ở doanh trại này, hết ra rồi vào, chỉ có nàng là bị giam chân tại chỗ. Do quân lệnh của Hoàng tướng quân, Bích Tuyền muốn ở lại phải ngoan ngoãn, không được đi ra ngoài. Biết Hoài Việt cả đêm phải đi do thám, nàng không thể ngừng lo lắng. Cả ngày không việc gì cũng sẽ chạy ra cổng ngóng chờ.

Mới lúc nãy nhìn thấy Kim gia hầm hầm dẫn người đi, nàng còn tưởng Hoài Việt xảy ra chuyện. Lúc này thấy hắn trở về, tảng đá trong tim như được nhấc lên, nàng liền mừng rỡ chạy ra đón chào.

- Giúp huynh một tay! - Hắn mệt mỏi mỉm cười với nàng.Bích Tuyền sợ hãi khi nhìn thấy trên thân Hoài Việt bê bết máu. Trong lòng y còn có một nữ nhân yếu ớt tựa cả người vào. Bích Tuyền liền giơ tay nhận lấy Hoả Diễm đang thiêm thiếp ngủ. Chẳng hiểu sao nàng chỉ mong nàng ta mau tránh xa khỏi người Việt ca của mình.

- Chuyện gì xảy ra thế? - Nàng vừa hỏi vừa chạy nhanh vào chỗ của quân y. Hoài Việt đi theo Bích Tuyền, nhưng hết sức mệt mỏi, dường như đang cố gắng lắm mới cất bước nổi. Vừa thấy người ra tiếp ứng, Bích Tuyền đã thảy ngay Hoả Diễm đi. Cô nương kia bị thương quá nặng, cả người đều ướt đẫm máu. Nhưng tình hình Hoài Việt cũng không khá gì, quần áo rách teng beng, vết thương trên ngực lộ ra xương thịt.

- Chuyện đó nói sau đi. Cữu cữu của huynh chỗ nào? - Hắn gạt ngang.

- Kim gia vừa mới đi ra ngoài rồi? - Nàng quay qua quan sát Hoài Việt một lượt. - Huynh cũng bị thương rồi.

- Không quan trọng. Cữu cữu đi đâu muội có biết không?

- Dẫn theo mười người, hướng Cấm sơn mà đi. Muội còn tưởng huynh xảy ra chuyện nên Kim gia mới khẩn trương như vậy.

- Chết thật. - Hoài Việt vội vàng đi hướng khác. - Hoàng tướng quân có ở đây chứ?

- Cha muội đang ở thao trường luyện binh.Hoài Việt tức tốc đi tìm Hoàng Vân Phong để bẩm báo tin tức ở Cấm sơn. Hắn cũng trình bày hết toàn bộ âm mưu mà Trường Thanh đã chuẩn bị đối phó bọn họ. Hoàng tướng quân dĩ nhiên vô cùng kinh hãi khi nghĩ đến thảm trạng một khi đại quân sụp bẫy. Cả mấy chục vạn người sẽ bị tiêu diệt đồng loạt chỉ trong một trận.

- Rất may là bọn ta vẫn đang chờ đợi theo lệnh của Trình phiên sứ. Kế họach này quả thật là vô cùng hiểm độc mà. - Ông thở dài cảm thán.Sau khi đã hoàn thành sứ mạng, Hoài Việt vội chấp tay lui xuống. Hoàng Vân Phong nhìn theo ái nữ duy nhất của mình, người đang lẽo đẽo như cái đuôi phía sau Thành công tử. Ông chắc lưỡi. “Hổ phụ sinh hổ tử mà.”

Trong mỗi bước đi, vết thương trên ngực vẫn khiến hắn thêm đau đớn. Hoài Việt không ngăn được mình, phải lấy tay đè chặt lên vết thương.

- Huynh lại muốn đi đâu?Bích Tuyền chạy theo mãi, cuối cùng chịu không nổi, phải nắm tay hắn kéo lại. Hoài Việt lại mạnh mẽ vùng ra, đưa khuôn mặt vô cùng dữ tợn trả lời nàng.

- Ta phải gọi cữu cữu về. Đó là cái bẫy, đi vào chỉ mất mạng thôi.

- Nhưng có việc gì cũng phải đợi băng bó xong vết thương rồi đi chứ. Huynh bây giờ xông ra ngoài, chẳng phải để nạp mạng sao?

- Không, ta không sao. Muội bỏ ra! A aaa ... con nhỏ này ... mau buông.Hoài Việt nhất định phải đi, Bích Tuyền lại kịch liệt ngăn cản. Hai người đẩy qua đẩy lại, trở thành một trận hỗn chiến lộn xộn phía trước cổng quân doanh. Bích Tuyền được hắn dung túng, quen được chiều chuộng từ nhỏ, nên lúc nào cũng coi thường Việt ca. Nàng biết hắn có thể lãnh khốc vô tình với bất cứ ai, nhưng nhất định sẽ nhường nàng mười phần khi đụng trận.

- Anh Tân, ngươi đứng đó nhìn cái gì? Mau đến đây phụ giúp. - Hoài Việt bất đắc dĩ la lớn.Anh Tân đã bị điểm danh chỉ mặt, không tiện ẩn nấp nữa, đành phải xuất hiện.

- Mau ngăn Hoàng tiểu thư lại, ta có việc gấp cần phải làm.

- Hoàng tiểu thư ... - Anh Tân vừa lên tiếng đã bị người ta cắt ngang.

- Huynh dừng lại, không được đụng vào ta. Chuyện này không liên quan gì đến huynh hết. - Bích Tuyền giận dữ hét lên. Bàn tay người nào đó vừa mới đưa ra đành thu lại. Hoài Việt trong phút chốc vùng ra, tính chạy thoát. Nào ngờ Bích Tuyền hoảng hốt quá, bèn vươn tay kéo áo hắn lại, vô tình chụp ngay vào vết thương trên ngực Hoài Việt. Hắn hít một hơi mạnh, sau đó lớn giọng la om sòm.

- Á aaa ... Bích Tuyền, muội muốn ám sát huynh hay sao?Hoài Việt ngồi sụp xuống, hai tay ôm lấy ngực, mặt nhăn nhó như lão bà tám mươi. Mỗi lần hít thở đều đau xuyên tim thấu phổi. Vết thương này để yên còn có thể chịu đựng được. Bị Bích Tuyền bấu vào như thế, đúng là đau không muốn sống nữa mà.

- Việt ca, huynh có sao không? Muội không cố ý mà. Muội xin lỗi.Bích Tuyền sợ hãi nhảy loi choi xung quanh Hoài Việt, mà không biết phải làm thế nào. Hắn trước giờ là người luôn cười cợt vào mọi thứ, luôn diễn trò hề trước mặt nàng. Lần này, đau đến hét lên như vậy, đúng là không thể coi thường được. Phải chăng Hoài Việt đã bị trọng thương sắp chết rồi?

- Thành công tử, vẫn nên chưã thương trước rồi đi. - Anh Tân lúc này mới có dịp xen vào.Hoài Việt gật gật đầu đồng ý với y, hắn thật không tự tin chạy đi cứu người trong tình trạng cận kề địa ngục thế này được. Anh Tân đích thân đỡ hắn dậy. Y kéo tay Hoài Việt quàng qua vai mình, dùng sức kéo hắn về chỗ quân y.

Người chữa trị cho Hoài Việt không ai khác em gái bảo bối của hắn. Hoài Niệm nhìn vết thương của huynh trưởng, không nói không rằng đi chuẩn bị dụng cụ, bông băng.

- Té thế nào? - Nàng giống mẫu thân bắt đầu tra hỏi.

- Té thế nào mà té. Huynh lớn thế này, còn có thể bị ngã đến trọng thương sao?Hắn rên rĩ khi Hoài Niệm lấy bông băng thấm rượu chùi rửa vết thương. Nàng không chút nương tình bóc hết lớp mài khô, lại tỉ mẫn moi hết đất bụi, đá dăm dính trên người hắn. Hai huynh muội họ thong thả trò chuyện trong khi chữa trị. Bích Tuyền đứng bên cạnh lo lắng, gặm muốn hết toàn bộ mười đầu ngón tay của mình. Anh Tân vẻ ngoài băng lạnh, nhưng lại thường xuyên liếc mắt đến người bên cạnh. Tâm tư cuả nàng đã đặt hết lên người của nghĩa huynh rồi.

Sự mất mát lan rộng, khiến y cảm thấy lồng ngực trống rỗng. Đây chẳng phải là mong ước của Anh Tân sao? Y muốn nàng buông tay cho mối quan hệ cuả họ. Y muốn Bích Tuyền tìm được một mặt trời ấm áp khác có khả năng chở che bảo vệ nàng. Dựa vào cảm tính của một đặc vụ, Anh Tân biết Thành Hoài Việt luôn dành tình cảm đặc biệt cho nàng. Y biết người này hoàn toàn có khả năng khiến cho Bích Tuyền hạnh phúc.

Họ đã biết nhau mười mấy năm, đủ để hình thành nên tình cảm thân thuộc. Hoài Việt thừa biết làm thế nào để khiến cho Bích Tuyền vui cười. Luận gia thế, luận võ công, Anh Tân không cách nào sánh kịp Thành công tử. Kể cả sự nhẫn nại chờ đợi của Hoài Việt, cũng khiến y phải thầm cam bái hạ phong.

“Hơn mười năm vẫn có thể làm nghĩa huynh mẫu mực được. Mỗi ngày mỗi giờ nhìn nàng trưởng thành, nhìn nàng xinh đẹp thế kia mà vẫn không động tâm sao?”

Anh Tân gặp nàng chỉ có ba lần đã không thể kềm chế chính mình. Mỗi khi nhìn Bích Tuyền cười, y chỉ có thể buông thả bản thân yêu nàng thêm một tầng sâu đậm. Đó không phải tình cảm xây dựng trên sự hiểu biết hay tin tưởng. Đó là phút bốc đồng, là sự mê luyến rất bản năng của con người. Tình cảm hời hợt, đến rất nhanh, mà qua cũng rất vội. Chỉ chưa đầy một tháng, Bích Tuyền đã có thể đứng dậy sau lần gục ngã. Vết thương trong lòng nàng đều đã lành lặn liền da. Nàng không còn để Anh Tân trong lòng mình nữa. Mà y, có lẽ cả đời cũng không thể yêu được người thứ hai.

- Thành công tử cứ yên tâm chưa trị vết thương. Ty chức sẽ thay công tử đi thông báo cho Kim gia.Y chấp tay cáo biệt, sau đó mau chóng rời khỏi quân doanh. Vì công cũng được, vì tư cũng được, Anh Tân không muốn nhìn thấy nàng chỉ để tâm vào nam nhân khác. “Đại nghĩa diệt thân”, y căm hận bốn chữ này.