Thành Kỳ Hưng không ngờ mình nhận được một cánh thư đầy kinh hỷ. Khi y thả
con chim Kim Tiền ra săn mồi, nó lại mang về một bức mật hàm. Rõ ràng là thời gian qua Nhã Muội đã làm thân với Kim Tiền không ít. Nay chủ nhân
không ra lệnh, nó vẫn tự tiện đi tìm nàng.
- Hảo súc sinh, rốt cuộc nàng đã cho ngươi lợi ích gì? - Y liếc mắt trừng con chim. Kim Tiền quay đi chỗ khác, ngó lơ Kỳ Hưng. Nó ra vẻ “Tôi chỉ là một con
chim, đừng nói chuyện với tôi, người ta sẽ bảo chủ nhân bị khùng.”
Kỳ Hưng mỉm cười thích thú trước sủng vật khôn ngoan này. Y đưa tay ném cho nó một hạt đậu phộng.
Trong thư, Nhã Muội đã thuật lại cho y biết toàn bộ tình hình của mình
và Chân Duyên. Họ từ đỉnh núi bị đưa xuống gần chân núi giam giữ. Kỳ
Hưng cũng biết rõ điều này, vì lần trước đại quân kéo đến, bọn phản tặc
đã dùng hai con tin bức lui họ mà.
Đặc biệt, Nhã Muội tiết lộ họ đã có một nội gián ngay trong hàng ngũ Lưu Gia phái. Kỳ Hưng giật mình bất ngờ, đọc đi đọc lại bức thư xem đây có
phải là một trò lừa không. Bút tích vẫn như cũ, xiu vẹo tuỳ tiện. Nếu
nói có người bắt chước được thứ thư pháp xấu xí này, Kỳ Hưng phải cam
bái hắn làm thiên tài.
“Hay là có kẻ phát hiện mối liên hệ giữa ta và nàng, bắt ép Nhã Muội
phải mạo nhận tin tức?” Kỳ Hưng dùng thân quạt gõ gõ nhẹ lên trán suy
tư.
Trong chiến trận, ngoài minh đấu còn có lẫn ám đấu. Dọ thám, ám sát,
gián điệp ... tất cả đều là phương pháp nắm lấy phần thắng mà không ai
muốn bỏ qua. Chiến tranh càng khốc liệt, ngoài sức mạnh, thì trí tuệ
cũng góp phần quan trọng quyết định thắng thua. Với một bậc trí giả
thượng thừa, họ có thể hạ thành mà không tốn một viên pháo, mũi tên nào.
Trong thư của Nhã Muội ước hẹn đêm mười sáu gặp nhau tại Tịch U Trũng.
Đó là một vùng đầm lầy u ám không dấu chân người, nằm ở vị trí giữa
doanh trại triều đình với Cấm sơn. Từ vị trí đó có thể thuận lợi đến từ
bốn phương tám hướng, cũng như dễ dàng thoát thân tháo chạy. Giữa đầm
lầy là một hồ nước đen xì, nếu gặp nhau bàn chuyện, cũng không sợ có kẻ
nghe lén, ám toán.
Dĩ nhiên người hội ước là tay nội gián, chứ không phải Nhã Muội còn đang bị giam giữ. Nàng không nói rõ kẻ đó là người nào, do đối phương không
cho tiết lộ danh tính. Tuy thông tin khá mơ hồ, nhưng Kỳ Hưng lại không
dám bỏ qua cơ hội này.
Cuộc chiến xem ra vẫn dậm chân tại chỗ không nhúc nhích. Đối phương kiên quyết co cụm phòng thủ, chúng lại có con tin, làm sao họ dám mạo hiểm
xông vào. Nghe theo lời tay nội gián đó, có thể là một âm mưu hiểm độc.
Nhưng nếu người này là thật, thì rất có khả năng trở thành yếu tố thắng
lợi của triều đình.
^_^
Đêm mười sáu, Kỳ Hưng một mình âm thầm rời khỏi doanh trại. Y thúc ngựa
chạy nhanh băng qua đồng cỏ lau che khuất thân người. Đến vùng rừng cây
bao quanh đầm lầy, Kỳ Hưng đành phải cột ngựa lại để bên ngoài. Y tiến
vào trong khu ám địa với thái độ vô cùng cảnh giác.
Mặt đất sâm sấp nước, nên Kỳ Hưng đành phải bám trên những những bộ rễ
cổ thụ khổng lồ nổi gồ lên. Nếu có khoảng cách nào quá xa, y đành dùng
khinh công mà nhảy qua. Xem ra muốn đến nơi này, cũng phải chịu tốn chút công phu bản lãnh. Ở chốn thâm sơn cùng cốc mà bị phục kích, cũng khó
cho người đi tìm xác y để nhặt về.
Rừng cây chợt mở ra, hồ nước chợt xuất hiện như một câu chuyện cổ tích.
Trăng mười sáu tròn vằng vặc, toả ra ánh sáng bàn bạc phủ lên mọi thứ
trong khu rừng. Mặt nước lăn tăn gợn nhẹ theo từng cơn gió thổi. Kỳ Hưng đã phát hiện chiếc thuyền nhỏ dành sẵn cho mình đang dập dềnh bên bờ
hồ.
Y nhảy vào, tháo dây buộc, rồi lặng lẽ chèo ra giữa hồ. Nơi đó có một
chiếc thuyền câu khác đã đến trước, buông neo câu cá. Hai chiếc thuyền
chạm nhẹ vào nhau, sóng nước ì oạp vỗ vào mạn thuyền. Kỳ Hưng cũng buông neo, án chừng như vầy đã đủ để trò chuyện.
- Xem ra tôn giả phi thường quen thuộc chỗ này, còn chuẩn bị sẵn thuyền câu chờ đợi. - Y khách khí lên tiếng.
- Đây là nơi câu cá của ta. - Người bí ẩn đội chiếc nón có trùm vải đen
che khuất mặt. - Rất u tĩnh, mà lại không sợ ai làm phiền.Người đó cố tính nói gằn giọng để đánh lạc hướng Kỳ Hưng. Nhưng y là ai chứ?
Là các chủ Thính Phong chuyên thu thập tin tức trên giang hồ. Mười hai
tuổi y đã bắt đầu lăn lộn trải đời, gặp biết bao nhiêu dạng người, đi
điều tra biết bao nhiêu đơn hàng theo yêu cầu của khách. Nhìn bàn tay
thon nhỏ mịn màng kia cũng đủ kết luận đây không phải là người lao động
chân tay. Tuy thân mình khoác nhiều y phục nguỵ trang, nhưng vẫn lộ rõ
thể trạng gầy yếu của người đó. Giọng tuy cố trầm ồn, nhưng không che
dấu được niên kỷ còn trẻ. Kỳ Hưng nhíu mày thất vọng, y không thích giao dịch với những kẻ còn chưa trải sự đời.
- Ngươi làm gì ở trong Lưu Gia phái? - Kỳ Hưng lạnh giọng hỏi.
- Ăn không ngồi rồi? - Đối phương không nặng, không nhẹ trả lời.
- Như vậy thì có ích gì cho ta? Vì sao ngươi liên lạc được với Nhã Muội?
- Bởi vì ta làm cho nàng tin mình.
- Loại ấu nữ như thế, ai mà lừa gạt chả được. Ta chẳng tin được ngươi
chút nào. Tại sao lại phản bội Lưu Gia mà giúp đỡ chúng ta?
- Vì chính nghĩa chăng? - Người kia trả lời với giọng cười giễu cợt. -
Muốn tin hay không tuỳ ngươi. Nhưng ngày kia sẽ có một đạo quân trinh
sát của Lưu Gia đánh trận thăm dò, tập kích các ngươi ở mạn Cô Tô. Bước
đầu chỉ có vậy. Nếu tin ta thì năm ngày sau, vào giờ này, hẹn gặp chỗ
cũ.Kỳ Hưng chưa kịp nói thêm lời nào, hắc y nhân đã dùng
cây sào gõ vào thành thuyền. Một sợi dây từ dưới mặt nước căng lên,
nhanh chóng kéo thuyền câu vào trong bờ. Kỳ Hưng chưa kịp hỏi gì thêm,
đối phương đã ở một khoảng khá xa rồi. Y hừ giọng bực bội, sau đó khua
mái chèo đi vào trong bờ.
Trên đời y thích nhất là đi phanh phui bí mật của kẻ khác. Những người
cứ muốn tỏ ra thần thần bí bí, là loại Kỳ Hưng ghét nhất trên đời. Nếu
quan minh chính đại, cứ ở đường lớn cao giọng nói chuyện. Rủ rỉ rù rì,
phi mưu tức gian.
Y vừa nhảy lên bờ, đã có hai bóng đen áp sát tới. Bọn họ chính là đồng hành của Kỳ Hưng đêm nay, Hoài Niệm và Anh Tân.
- Thế nào? - Kỳ Hưng ngay lập tức hỏi.
- Xung quanh quả nhiên có bố phòng, đều là cao thủ nhất lưu. Nhưng chúng tôi ngoài ẩn nấp thì không có đánh động gì đến bọn họ hết. Ngay khi đối phương cập bờ, Hoài Việt đã âm thầm bám theo rồi. - Anh Tân trả lời.
- Có hộ vệ, xem ra thân phận người này không phải nhỏ. Nhưng ý định hắn
còn chưa rõ ràng, chúng ta không thể nào tin được. Là thật hay gian,
phải chờ điều tra thêm. - Kỳ Hưng phóng người, dẫn đầu nhóm thoát ra
khỏi đầm lầy.
- Cữu cữu ... còn ... còn ... đại ca? - Hoài Niệm nhắc nhở.
- Tin tưởng đại huynh của con đi. Thời gian qua Hoài Việt đi theo cữu cữu học được không ít ẩn thân thuật rồi.Hoài Niệm nhíu mày, ra chiều không tin tưởng lắm. Cữu cữu cứ ra vẻ trưởng bối, nhưng thật ra y cũng chỉ mới hai mươi ba mà thôi.
^_^
Trường Thanh ở giữa, được hai tên cận vệ dùng khinh công cắp bay đi. Ra
khỏi đầm lầy, họ lấy ngựa một đường chạy thẳng. Tuy đã bị tước quyền,
nhưng những kẻ tâm phúc mà y mua chuộc vẫn còn xài được. Bài học đầu
tiên Cảnh Hào dạy cho Trường Thanh chính là muốn mưu cầu việc lớn, phải
xây dựng cho được vây cánh của mình.
Họ chạy về phía đông, dừng lại ở một ngọn đồi nhỏ. Dưới chân ngọn đồi là một tảng đá khổng lồ, che lấp lối vào mật đạo của Lưu Gia. Hoài Việt
lách được người vào, vừa kịp lúc cửa mật đạo khép lại. Tiếng vó ngựa
dộng trên nền đá vang vọng, càng lúc càng vượt đi xa. Hoài Việt muốn
đuổi theo nhưng lại tư lự khi lối trở ra đã bị đóng kín. Hắn kiểm tra
khắp mọi ngóc ngách, cũng không tìm thấy chỗ khởi động cơ quan ở nơi
nào.
Hoài Việt cuối cùng cũng phải thở dài, chấp nhận thua cuộc. Hắn thận
trọng, mon men đi theo thông đạo, trong đầu vạn lần suy tính xem sắp tới mình sẽ đụng độ thứ gì.