Sự việc trọng đại xảy đến, khiến triều đình đổ thêm không ít người đến
vùng Thất Sơn. Họ đã đụng vài trận lẻ tẻ với những đồn tiêu canh giữ của bọn phản loạn. Tuy đã khoanh vùng chỗ căn cứ của Lưu Gia phái, nhưng
vẫn chưa dám xông vào. Hai con tin quan trọng vẫn còn chưa được cứu
thoát ra được.
Nhã Muội mỗi ngày tin qua tin lại với Kỳ Hưng, biết được rằng y đã tiến
đến rất sát đến chỗ mình. Tuy lời lẽ trong thư khiến nàng bực dọc, nhưng cũng ngày càng mong nhớ. Y là kẻ duy nhất trên đời đối với nàng chẳng
có tình cảm gì cả. Kỳ Hưng không để tâm đến dung mạo nàng, lại càng
không đếm xỉa đến bổn mạng trấn gia cầu an của nàng. Người có bản lĩnh
cãi đến bất phân thắng bại với Nhã Muội, cũng chỉ có mình y.
Có lẽ do bị giam lâu ngày nên nàng giống cánh đồng khô khát nước, cứ tự
động cho rằng Kỳ Hưng là bạn tâm giao tri kỷ duy nhất trên đời. Việc mỗi ngày mà nàng làm, cũng chỉ có ăn, ngủ và trông chờ tin. Mấy ngày trước, trong nội bộ Lưu Gia phái dường như đã xảy ra sự kiện gì trọng đại lắm. Nhã Muội núp trong phòng, nghe được hô hoán, đánh nhau rõ to.
Tuy rất muốn viết thư báo lại cho Kỳ Hưng, nhưng con chim tham ăn kia
không thấy ghé. Đã bốn ngày liên tục, việc trao đổi tin tức hai bên bị
gián đoạn rồi. Nhã Muội có một thói quen mới, chính là ngồi ngay cửa,
rình hai tên cai ngục nói chuyện. Ơn trời phù hộ, hai tên này chắc là bà tám và ông chín đầu thai.
Nhờ có đám nhiều chuyện, nàng ít nhất cũng nắm được vài phần tin tức.
Chỗ biệt giam này, chắc chắn là tổng đàn của Lưu Gia phái không sai. Tuy nhiên, tổng đàn chỉ có một số nhân lực làm việc trông coi lặt vặt, còn
những vị quan trọng trong tổ chức, đa phần đều bôn ba bên ngoài hết rồi.
Ở Việt quốc, khắp đại giang nam bắc đều có chân rết của Lưu Gia phái.
Những người mù quáng tin vào cựu triều, không có mấy vạn cũng đến vài
ngàn người. Trong số đó, ly khai với triều đình, trực tiếp làm thảo khấu cũng có; giả vờ thần phục, âm thầm đấu tranh cũng có.
Năm Khai Nguyên thứ bảy, sự kiện kết thúc chiến loạn ‘Tam vương ngũ sứ’
là Lưu Quang Hồng Cảnh bị Quách tướng quân bêu đầu tại bờ sông Hàn.
“Kiến hàn tất vong” đã trở thành quẻ bói hung sát nổi tiếng trong sách
Giải Dịch. Tuy hoàng tộc họ Lưu đa phần đều đã bị diệt trong chiến
tranh, một số khác đã bị lưu đày biệt xứ, nhưng kẻ thừa kế nguy hiểm
nhất, thái tử Lưu Quang Cảnh Hào lại thành công đào thoát.
Cảnh Hào tuy thua nhưng bất phục, vẫn kiên trì thành lập Lưu Gia phái,
muốn phá hoại, lật đổ triều đình họ Hàn. Bây giờ không ai rõ hiện thái
tử Cảnh Hào đang ở phương nào. Những người thấp kém như bọn lính canh
cũng chỉ biết người đứng đầu Lưu Gia phái hiện nay chính là hậu duệ của
Cảnh Hào, Lưu Quang Trường Thanh.
Ngoại trừ được Cảnh Hào chỉ định là kẻ thừa kế của mình, không ai rõ
xuất thân cũng như diện mạo của Trường Thanh. Bị truy đuổi gắt gao mấy
chục năm như vậy, mà Cảnh Hào cũng có thể sống tốt, chứng tỏ trình độ
lẫn trốn cũng như tính cảnh giác cũa lão tốt chừng nào. Ngay cả việc
người thừa kế của lão được sinh ra lúc nào, nuôi lớn ở đâu, cũng là điều tuyệt đối bí mật. Chỉ biết được rằng khi Trường Thanh xuất hiện thì đã
có hình dạng mặt nạ bạc, áo choàng lông thú như bây giờ.
Hai năm nay, tên Lưu Gia mới này không ngừng bành trướng thế lực, xây
dựng lực lượng. Thậm chí y còn phô trương hơn thời kỳ Cảnh Hào ngày xưa, rầm rộ chiêu mộ nghĩa sĩ, mạo hiểm thành lập số lượng lớn căn cứ mới,
đi thuyết phục các cựu sĩ đầu nạp Lưu Gia ...
Tổ chức bí mật ở Thất sơn là quân chủ lực, thảo khấu ở Đào Viên là quân
tinh luyện. Tuy mấy ngày trước Đào Viên từng bị truy quét qua, nhưng nhờ tin mật báo, đã thành công di dời phần lớn nhân lực về Thất sơn. Thành
công của việc này, phần lớn đều nhờ tin tức từ vị cán bộ cao cấp đang ẩn mình ở Tiết Châu. Tuy thân là Lưu Gia phái, nhưng vẫn có thể thâm nhập
vào quan phủ làm việc, cũng đủ thấy đây là một người không hề tầm
thường.
Lại nghe nói Lưu Quang Trường Thanh vừa trở về Cấm sơn. Tuy nơi đây là
tổng đàn của y, nhưng Trường Thanh chưa bao giờ đến nhiều lần như tháng
này. Thông thường, mỗi năm Trường Thanh chỉ ghé qua Cấm sơn độ ba bốn
lần. Nhưng thời gian gần đây, chỉ cách có mấy ngày, y đã đi về Cấm sơn
tổng cộng ba lần, khi nào cũng mang theo tù binh đặc biệt.
Trước mắt, dường như y còn dự định cư ngụ ở đây dài lâu, không có ý định rời đi nữa. Không biết Lưu Gia có mưu mô gì, nhưng xem chừng có sự kiện lớn sắp xảy ra.
Nhã Muội nghe lỏm được mỗi thứ một chút, ráp đầu, ráp đuôi lại cũng đoán được chủ mưu mọi việc đang ở Cấm sơn. Đại quân cứu viện đang âm thầm
tiếp cận, phen này công việc giải cứu xem ra càng hung hiểm hơn nhiều.
Tuy nhiên, việc may mắn hơn là lãnh tụ cao cấp của loạn đảng cũng có
mặt. Phen này tung lưới tóm gọn một mẻ, chặt ngay đầu rắn, thì Lưu Gia
phái có còn là cái thá gì.
Có tiếng chim mổ mổ vào khung cửa thật đúng lúc. Nhã Muội hứng chí chạy
ra, nôn nóng muốn báo tin này cho Kỳ Hưng. Sống được gần hai mươi năm,
lần đầu tiên nàng có cảm giác thành tựu đến như vậy.
^_^
Lưu Quang Trường Thanh nâng tách trà, uống vào dòng nước ấm áp, thơm
lừng mùi thảo dược. Y luôn ghét đỉnh núi này vì cái không khí lạnh lẽo
thê lương. Lần nào đến, y cũng bị phong hàn nhập thân khiến bản thân bị
bệnh. Sức khoẻ vốn không tốt, nên chỉ cần một cơn gió chướng thoảng qua
cũng có thể hạ gục y.
Tiếng la hét trong phòng thẩm vấn vẫn chưa kết thúc. Phiá sau song sắt
là cảnh rút móng lột da đẫm máu ghê rợn. Người bị trói trên cột là lão
già lúc trước từng được gọi là ngự y trong Lưu Gia phái. Thì ra từ lâu
lão đã là phản bội tổ chức, bí mật liên lạc với kẻ khác ở bên ngoài.
- Nói, lão đã đưa đi những tin tức gì? - Tên cai ngục cũng là người chấp hình lớn tiếng hỏi.Mấy hôm trước, họ đã bắt được lão già đó phóng bồ câu đi. Thì ra để kéo dài thời gian, lão đã không ngần ngại phán rằng Chân Duyên có thai để
Trường Thanh nao núng, chùn tay. Bây giờ y mới nhớ, làm gì có chuyện bị
đạp vào bụng như thế, sau một đêm ngủ dậy, mẫu tử đều bình an cho được.
Lừa gạt y đến mức này, có phải là quá xem thường cái tên Lưu Gia rồi
không. Muốn bức cung chỉ là một phần trong dự tính. Thật sự trong lòng
y, chỉ muốn trừng phạt lão vì tội dám lừa gạt mình.
- Đồng đảng bên ngoài của lão là ai?Sau một câu hỏi, lại là một miếng sắt nóng bỏng rẫy bị ấn vào da thịt. Tiếng cháy
xèo xèo, mùi khét nồng nặc vô cùng kinh khủng bốc lên. Trường Thanh lấy
tay che mũi, không chịu nổi không khí ngột ngạt nơi đây nữa. Y họ khụ
vài tiếng, rồi đứng dậy bỏ đi.
“Xem tra tấn người chẳng có gì là thích thú cả.”
Y phẩy tay ra lệnh cho bọn hộ vệ cách xa mình ra. Thỉnh thoảng y muốn ở
một mình, muốn được im lặng nghĩ suy. Đường phục quốc sao mà xa xôi mờ
mịt như thế này. Trường Thanh cảm thấy tuyệt vọng hơn về tương lai phía
trước cuả bọn họ. So với cơ ngơi càng lúc càng vững như bàn thạch của đế chế họ Hàn, những người của Lưu Gia phái đang ngày càng rơi rụng nhiều
hơn.
“Liệu đại sự có thành không?” Y chưa bao giờ hoài nghi hơn lúc này. Lại ho một tiếng, lấy khăn chậm lên môi thì liền thấy máu.
Tương lai là thứ xa xỉ nhất mà Trường Thanh từng biết tới. Sinh mạng của y đã ngắn đến mức này, thì sao dám dông dài, mong được thấy tương lai
xa xôi. Trong lúc miên man suy nghĩ, chân lại vô thức đi về phía giam
giữ con tin. Y lật khe quan sát lên, ngắm nhìn nữ nhân trong phòng.
Ngày đó bị ngự y lừa không chỉ Trường Thanh mà còn có Chân Duyên nữa.
Nàng thật sự đang tin mình đó thai, ngày nào cũng hát ca vui mừng. Dù
đang bị giam giữ, nhưng nàng dường như không tỏ ra lo lắng bi quan gì
cả. Hằng ngày cố ăn thật nhiều, nghỉ ngơi đúng giờ, sống thật vui vẻ
thoải mái. Chân Duyên thậm chí còn yêu sách để có kim chỉ và vải vóc.
Nàng đang thêu hoa, chuẩn bị may quần áo trẻ con.
Y ngắm nhìn nàng ngâm nga khe khẽ khi luồn từng sợi chỉ. Thỉnh thoảng
nàng nghĩ đến điều gì vui, liền nhoẻn miệng cười ngọt ngào. Tù nhân
hưởng thụ như vậy, cũng là lần đầu tiên y mới thấy. Trường Thanh cũng
lười không muốn báo rằng nàng vốn không có thai.
“Đồ ngu ngốc, bản thân mình còn không tự biết rõ.” Y thầm mắng, nhưng
khoé miệng lại bất chợt cong lên mỉm cười. “Vẫn là ngây thơ không hiểu
chuyện đời.”
Nhìn nàng hồi lâu, y vẫn kiên trì không muốn rời đi. Càng ngắm dung mạo
nàng bên ánh đèn, lại càng say mê hơn nữa. Dung mạo tuyệt trần đến hoa
nhường nguyệt thẹn. Làn da trắng ngần như sứ, đôi môi không tô cứ như
vậy mà đỏ hồng đầy bí ẩn. Sắc đẹp ấy, vẻ tuyệt mỹ ấy dù không phấn son,
trang sức vẫn vô cùng rạng rỡ. Như một vị nữ thần tôn quý, thế gian này
không ai có thể sánh bằng.
Bàn tay y thèm khát bấu lên bức vách, chỉ cách có mấy bước chân là y đã
có thể chạm đến nàng rồi. Cơn nóng bừng từ bên trong trào ra như ngọn
lửa. Kể cả cái không khí băng lạnh của đỉnh núi cũng không thể khiến y
bình tĩnh lại. Chỉ nhìn nàng thôi, cũng đủ làm y càng si mê hơn.
“Công chúa, vì sao nàng lại là công chúa?”
Y bực bội nắm tay thành đấm, ngàn vạn lần tự hỏi một sự thật vô cùng
hiển nhiên. Cũng giống như tại sao y sinh ra lại mang họ Lưu Quang vậy.
Tất cả đều là thiên ý muốn trêu đùa lòng người.