Thừa Chí nghe báo lại Hoài Niệm đang nháo loạn ở hình phòng thì liền khẩn
trương đi ngay. Nhưng tốc độ của hắn quả thật khiến nhiều người sôi
ruột. Tuy biết chân hắn bị tật nhưng chưa ai trong nha môn này dám nhắc
đến một lời. Hôm nay chắc chắn sự tình phải nguy kịch lắm, nên mọi người mới mạo phạm kéo hắn lôi đi như thế.
Vừa đến nơi, nhìn tường sập cả mảng, cửa nẻo xiu vẹo, đồ đạc la liệt
cũng đủ hiểu trận ác chiến gây cấn cỡ nào. Phía đằng xa vẫn còn nghe
được tiếng vũ khí chạm nhau rổn roẻng. Âm thanh ầm ầm của vật gì đó vừa
mới hy sinh đổ xuống. Chỉ có mình Thừa Chí mới dám tiến lên, đến gần
chiến trường thảm khốc kia.
Vườn hoa của nha môn đã hoàn toàn bị cày nát. Bụi tre, bụi trúc bị nhổ
lên bật gốc. Nước trong hồ bắn tung toé khắp nơi, cá giãy đành đành trên đất. Thừa Chí tốt bụng ném mấy lý ngư xuống hồ trở lại, tay kia lại
thuận tiện đỡ chậu hoa ngã lăn trên đất đứng dậy. “Mấy người này thật
không coi vương pháp ra gì mà. Nơi xinh đẹp, thanh nhã như thế cũng đám
ra tay huỷ hoại.” Hắn tức khí đi nhanh hơn về phía trước. Càng chứng
kiến thiệt hại tăng cao, lòng lại càng muốn nổi điên hơn.
- Niệm nhi, mau xuống đây.Hắn đứng bên dưới gào thét, nhìn hai kẻ gườm nhau trên nóc nhà bếp. Nếu họ tiếp tục đánh lộn, cả nha môn này sẽ chết đói mất. Tuy cao thủ quyết đấu, sinh tử chỉ
trong nháy mắt, nhưng nàng vẫn bị phân tâm, nhìn xuống người đang la hét dưới kia.
Chỉ là tức giận một chút, không vội chết được. Để nàng tiêu diệt xong Lương Anh Tân, sẽ xuống dưới xin lỗi hắn sau.
Anh Tân thoáng chốc thấy nàng nhìn sang Thừa Chí, rồi lại tập trung về
mình. Hắn không muốn đánh nhau với Hoài Niệm nữa. Dù sao thân mặc quan
phục cũng không thể ra tay với dân thường, một đặc vụ càng không thể
giết chết hoàng thân quốc thích.
Hoài Niệm quá mạnh, mạnh đến mức Anh Tân đã phải dốc hết sức mình ra
đánh trả. Đao kiếm vô tình, chỉ một chút bất cẩn cũng có thể gây ra hoạ
sát nhân. Ngoại trừ buộc Hoài Niệm dừng tay, thì không có cách gì rút
lui ra khỏi cuộc chiến được. Anh Tân đành phải nhảy khỏi nóc nhà, bay về phía Thừa Chí đang đứng, núp vội sau lưng hắn, dùng lá chắn này, hy
vọng Hoài Niệm sẽ nương tay.
Trong mắt nàng bây giờ chẳng còn nhìn được gì khác ngoài con mồi của
mình. Dòng máu sát thủ bẩm sinh vẫn đang cuồn cuộn chảy trong huyết
mạnh. Hoài Niệm là thợ săn, chỉ có giết chết con mồi mới khiến nàng thoả mãn. Ngũ trảo phóng tới bám sát hướng di chuyển của nạn nhân.
Hình như Anh Tân đã dự đoán sai tình hình rồi. Hoài Niệm không vì Thừa
Chí ở đó mà bỏ qua cho mình. Anh Tân hoảng hồn muốn kéo sư gia sang chỗ
khác để né đòn sát thủ kia. Thế nhưng chưa kịp động, ngũ trảo đã ở ngay
trước mặt, Anh Tân tưởng rằng có kẻ đã bỏ mạng vì mình rồi.
Nào ngờ ngũ trảo của Hoài Niệm trong sát na đi chệch mục tiêu hai tấc,
vượt qua khỏi vai Thừa Chí. Nghiêm sư gia vung tay lên, một tiếng bốp
thanh thuý vang lên trong không gian. Mọi người sững sờ, toàn bộ chết
lặng. Hoài Niệm vịn một bên má, thậm chí còn chưa kịp phản ứng sau cú
tát tay kia.
Thế rồi nước mắt nàng trào ra như đập bị vỡ. Hoài Niệm băng lãnh vô tình, vừa khóc vừa la to.
- Oa oa oa ... huynh dám .. dám ...đánh ... đánh ta.Anh Tân chứng kiến cảnh ấy cũng phải đứng hình trong giây lát. Cao thủ võ
công đầy mình như Hoài Niệm lại dễ dàng ăn một cái tát của sư gia. “Hắn
đã làm cách nào được vậy?”
Khi Anh Tân còn đang bấn loạn trong nghi ngờ, thắc mắc thì Hoài Niệm đã
giậm chân bỏ chạy. Nàng giống hài tử mười mấy tuổi đầu, vừa khóc vừa gạt nước mắt rất thê lương.
Thừa Chí ở phía sau nửa đi nửa chạy, giọng không tiếc lời la mắng.
- Nàng mau đứng lại, trở về đây cho ta. Đến đây quậy phá nha môn, huỷ hoại của công rồi khóc lóc bỏ chạy là xong chuyện hả. Thành
Hoài Niệm, mau chậm lại. Ta mà bắt được, thì nàng biết tay. Dừng lại
mau! Cô nương này, muốn ta đuổi theo thật sao? Ta chạy hết nổi rồi nhá
...Tiếng rống của sư gia, trên dưới nha môn nghe thật rõ ràng. “Ngài la như vậy, cô nương nào mà chịu dừng lại chứ ..."
Hoài Niệm vừa ra khỏi cổng chính thì vừa kịp lúc Bích Tuyền chạy tới.
Nàng nhìn thấy đại tỷ mình nước mắt lưng tròng, nhất thời hốt hoảng
không biết làm sao. Từ đằng xa Thừa Chí đang hỗn hà hỗn hễn đuổi theo.
Hắn đưa tay nhấn hông, nói không nên lời.
Bích Tuyền nhìn đôi mắt u uất, lại nhìn vào dấu tay đỏ hỏn trên mặt của
đại tỷ. Nàng kinh hoàng nhận ra Hoài Niệm mà cũng có lúc bị người ta
đánh. Bích Tuyền ôm lấy Hoài Niệm, tức giận hét lớn với những người
trong nha môn.
- Nam nhân xấu xa, tất cả các người đều ôm trái bí đi ngủ
hết đi. Đại tỷ, chúng ta đi, không thèm ở gần cái đám lương tâm bị chuột tha đi mất này.Anh Tân tới nơi, vừa lúc giao mắt với Bích
Tuyền một đoạn. Trong lòng lại nổi lên trận phong ba kỳ lạ, nội tâm y
đấu tranh ghê gớm để không tự động đi đến bên cạnh nàng. Bích Tuyền nhìn thấy người xưa cũng nghe quặn thắt trong tâm khảm. Thế nhưng nàng vẫn
quyết quay lưng đi, kẻo tỷ tỷ tỷ thân thiết cuả mình về nhà.
Hai tỷ muội bọn họ đều thua trong tay nam nhân.
^_^
Thành Hoài Việt từ bên ngoài đi vào Thính Phong các. Hắn quen thuộc lên
tầng thượng của các là Nguyệt phòng, nơi ở chỉ dành riêng cho các chủ.
Nói là Nguyệt phòng, nhưng nơi đây là cả một tầng lầu có rất nhiều phòng ốc khác nhau. Mỗi người của Thành gia khi đi đâu cũng sẽ ghé qua Thính
Phong các để mà ở tạm. Nguyệt phòng cũng giống như nhà khách chuyên dụng dành cho bọn họ vậy. Ở tỉnh thành nào cũng có một cái Thính Phong các,
người Thành gia dù có đi khắp bốn phương cũng không sợ thiếu chỗ dừng
chân.
- Úi chà, oán khí từ đâu mà bay ngợp trời như vậy?. - Hoài Việt la lên. Chưa thấy người, tiếng đã đến trước rồi.
- Này câm miệng. Tiểu muội của cháu đang có chuyện không vui đấy. - Kỳ
Hưng nhắc nhở. Hắn là người cậu yêu thương cháu gái cực kỳ.
- Cái con bé ấy mà cũng có chuyện không vui hả? Cháu tưởng đầu nó làm
bằng gỗ, còn trái tim làm bằng đá chứ. Vách tường mà cũng có chuyện
không vui sao? - Hoài Việt khoa trương la lên.
- Không được nói giọng đó với cháu gái của ta nghe chưa. - Kỳ Hưng tức giận đập bàn la lớn.Nhưng Hoài Việt chưa kịp phản bác, thì cửa phòng bên trong đã bật mở. Thiếu
nữ áo tím như hoa lan sừng sộ đứng ngay cửa. Bộ dáng này mới gọi là quỷ
thần nổi giận. Hoài Niệm không hề nương tay phi tới, dùng ngũ trảo tấn
công đại ca của mình.
Hoài Việt khẽ cười, tay cũng vội động xuất ra chỉ pháp. Đối với em gái
xinh đẹp, dù có đánh nhau bao nhiêu lần hắn cũng chỉ dùng tay thay kiếm
để mà đón đỡ. Kỳ Hưng thở dài ngồi xuống bàn trà nhàm chán nhìn hai
huynh muội đánh nhau.
Anh trai, em gái bọn chúng khi nào gặp mặt cũng đều gây gỗ như thế. Hoài Niệm thì ưa giận dỗi còn Hoài Việt thì hay trêu chọc. Một đứa thì u
tịch, thích sống một mình; một đứa thì sôi động, chỉ tìm đến nơi náo
nhiệt. Hai loại tính cách này thật đối nghịch với nhau nhiều quá. Hoài
Việt thì giống mẹ, còn Hoài Niệm thì giống cha. “Không hiểu em họ và em
rể làm thế nào mà kết thành phu phụ được?”
Hoài Việt lớn hơn Hoài Niệm hai tuổi, sinh ra là nam nhi nên sức vóc
vượt trội hơn hẳn. Chẳng những vậy, hắn còn học được một thân võ công
bản lãnh từ người cha đệ nhất cao thủ kia. Hoài Niệm thì bị mẹ bồi đúc
thành y sư nên phần võ công thật thua kém anh trai mình nhiều lắm. Chỉ
một hồi, Hoài Việt đã khắc chế được em gái đang giận dữ của mình.
Dù Hoài Niệm đã lớn nhưng vẫn bị đại ca khoá tay kẹp cổ. Hoài Việt liếc
mắt nhìn dấu bàn tay đỏ ửng trên mặt em gái. Hắn cười như muà xuân ấm
áp, hai mắt cong tít lại như vầng trăng.
- Niệm nhi ngoan, nói cho đại ca biết ai tát tay muội vậy?Hoài Niệm nghe hơi lạnh hàn băng thổi qua, nàng liền quay mặt tận lực tránh
đi hơi thở giá buốt đó. Là đại ca của nàng, nên Hoài Niệm phi thường
hiểu rõ. Một khi hắn ra tay, không chỉ một người mà bán kính chục thước
xung quanh cũng chẳng còn lại nhân chứng sống sót.
Trước giờ Hoài Việt chỉ động thủ đúng có hai lần. Lần lúc sáu tuổi khi
một đứa trẻ trêu Hoài Niệm nói lắp, cả dòng họ nhất đại kiếm phái của nó ai cũng đều bị một tát vào mặt, tổng cộng gần trăm người. Đến bây giờ
thiếu chủ Tụ Kiếm trang mỗi lần nghe đến họ Thành đều phải quay mặt lánh xa năm dặm. Hoài Việt đã doạ nếu như còn gặp lại mặt sẽ ngay lập tức
dùng kiếm cắt lưỡi y ngay.
Một lần khác Hoài Việt đi lang thang trong núi, ngủ bờ ngủ bụi bên miếu
hoang. Đột nhiên hắn nghe được một bọn thảo lâm lục khấu đang bàn chuyện mưu phản. Ngay lập tức tổng đà của Lưu Gia phái ở Hằng Châu biến mất
không còn một mống. Khi triều đình đến nơi, chỉ còn máu me bê bết chứ
chẳng thấy xác người.
Hoài Niệm bề ngoài vô tâm nhưng thật ra bên trong lại vô cùng tốt bụng.
Ai mà được nàng cho là bằng hữu thì Hoài Niệm luôn hết lòng đối đãi với
người ta. Hoài Việt thì ngược lại, có cái mặt tươi cười hoà ái thừa
hưởng từ mẫu thân hiền lành, nhưng bản chất bên trong của hắn chính là
sát thủ cô lãnh tàn ác giống hệt lão cha. Tuy Hoài Việt lang thang giang hồ, không nghề ngỗng, chỉ một lòng luyện kiếm; nhưng đừng thấy hắn cười hiền hoà mà không để tâm nói xấu dòng họ Thành và Hàn. Kết cục lúc nào
cũng là một trận tàn sát tạo thành thảm án. Không chỉ hung thủ mà những
người ở gần đó đều bị liên luỵ.
Tóm lại, vì tránh gây ra cảnh sinh linh đồ thán, Hoài Niệm tuyệt đối không thể nói ra mình bị ai đánh được.
- Đập muỗi ... muỗi ... trúng mặt. - Nàng trả lời lí nhí.
- Vậy con muỗi đó tên gì, ở chỗ nào? Chỉ cho đại ca đi. - Vẫn là bộ dáng tươi cười bức cung người ta.
- Muỗi ... muỗi ... mà. - Nàng lại lắp bắp.
- Vậy để ca trở về Tây hồ, báo cho phụ thân biết tiểu muội nhà ta bị người khác khinh bạc. - Hoài Việt thì thầm vào tai nàng
- Đừng ... - Hoài Niệm la lên.Phụ thân cuả họ còn khủng bố hơn Hoài Việt gấp chục lần nữa. Ông mà xuất động, chỉ sợ cả Tiết Châu đều ngấm máu tươi.