Hoài Niệm dốc hết bình sứ, đổ thuốc vào lòng bàn tay. Nàng vận Xích Quỷ
thần công khiến hai bàn tay nóng rực lên, làm thứ thuốc đặc sệt kia tan
thảy ra thấm đều vào tay mình. Hoài Niệm bắt đầu nhấn vào các huyệt vị
trên chân Thừa Chí.
Đã từng chẩn qua nhiều lần, bên trong đầu gối phải toàn là một mớ hỗn
độn xương khớp gãy vụn. Lúc mới bị thương, không mổ ra sắp xếp lại nên
bây giờ nơi đây trở thành đống hổ lốn, lành thì không lành, bị thương
lại không bị thương như thế này. Mỗi lần cử động sẽ đều mang lại cơn đau đớn xuyên thấu.
Nàng áp tay vào da thịt hắn, phần ngón tay móc sau vào dưới lớp da, cố
moi móc, sắp xếp những phần vỡ vụn trở về vị trí cũ. Tuy phương pháp này hơi kỳ công mất thời gian, nhưng vẫn hơn dùng dao kéo mổ banh chân hắn
ra lần nữa.
Bàn tay nàng nóng như nước sôi, ép chất thuốc thấm vào vết thương của
Thừa Chí. Nơi thì tháo phần mảnh vỡ bị ghim không đúng chỗ, nơi thì cố
định lại những thứ nứt gãy chưa ổn định. Lúc cần nhiệt độ cao, khi cần
nhiệt đột thấp. Thứ thuốc đó tuỳ nghi biến đổi theo luồng nội công mà
nàng sử đụng, lúc ấm áp chảy lỏng ra thành nước, lúc lạnh hàn đông cứng
lại như đá.
Đột nhiên Thừa Chí mở miệng hét lên một tiếng vang trời. Hoài Niệm giật
mình ngó lên, vừa lúc bốn mắt giao nhau đầy nét hỗn loạn.
- Huynh ... huynh đã tỉnh. - Nàng sợ hãi lắp bắp.
- Ta chưa từng ngất đi. - Hắn mỉm cười méo xệch, trên trán lấm tấm mồ
hôi do phải chịu đựng nãy giờ. - Hôm nào ta cũng phát hiện mình ngủ gục
tại chỗ vô cùng kỳ lạ, chắc chắn là do bị người ta bỏ mê hương rồi. Hôm
nay ta đã thay cây đèn khác để thắp, cây đèn nàng chuẩn bị nằm ở dưới
gầm bàn kìa.Hắn nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong đôi mắt nàng,
nên lên tiếng giải thích. Tự nhiên ngất đi, bị người ta làm gì trong
giấc ngủ cũng không biết. Hắn cũng có tự chủ chứ. Hôm nay Thừa Chí giả
vờ hôn mê để dẫn dụ tội phạm đến. Không ngờ nàng lại xuất hiện, cũng
không ngờ nàng đang ra tay chữa trị cho mình.
Hoài Niệm ngó xuống gầm bàn, quả nhiên là có một cây đèn khác đang bị
giấu ở đó. Nàng nhíu mày nhìn hắn không đồng tình, nếu không có thuốc
mê, thì làm sao vượt qua cơn đau lúc sắp xếp lại xương cốt đây.
- Không thể ngưng. - Nàng lẩm bẩm.
- Ờ ... cứ tự nhiên tiếp tục đi. - Hắn tự động đoán được ý định của Hoài Niệm từ những câu ngắn ngủn, không đầu không đuôi kia.Nàng móc ra chiếc khăn tay, nhét vào miệng Thừa Chí. Hắn ngoan ngoãn hợp
tác, ngậm chặt khăn không nói tiếng nào. Hắn thở một tiếng tự trấn an,
sau đó gật đầu ra hiệu nàng cứ tiếp tục. Hoài Niệm vận công, ngón tay
lại tiếp tục móc sâu vào bên trong khớp gối của hắn. Thừa Chí gồng cứng
người, tiếng hét bị nén trong cổ họng, không dám phát ra ngoài. Hắn thà
trúng phải mê hương còn tốt hơn tự thân trải nghiệm quá trình điều trị
đầy đau đớn như thế này.
Không hiểu tại sao Thừa Chí lại chấp nhận thiện chí của Hoài Niệm, để
mặc nàng động tay động chân trên cơ thể mình. Khi nàng bắt đầu kéo ống
quần hắn lên, kiểm tra vết thương cũ, hắn cũng không phản đối. Khi nàng
dốc thuốc, vận công, gương mặt lộ ra vẻ ác sát, băng lãnh, hắn cũng
không phải đối. Khi mảnh vỡ đầu tiên bị di dời, nỗi đau thấu cốt bộc
phá, hắn cũng không dám phản đối. Là một loại tín nhiệm vô lý không biết phát sinh từ đâu. Nhưng Thừa Chí muốn được tin tưởng kẻ khác.
Hoài Niệm xoa xoa đầu ngón tay, cảm thấy khô ráo, là do toàn bộ thuốc
ngày hôm nay đã sử dụng xong hết rồi. Nàng thu liễm nội tức, hạ nhiệt
xuống, hoàn thành công việc của mình. Thừa Chí ngồi chết trân tại chỗ,
cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Hoài Niệm vỗ vỗ mặt cho hắn tỉnh lại, rút
khăn ra khỏi miệng hắn. Trên khăn có lưu lại một vết đỏ, là do Thừa Chí
đau quá cắn chặt răng đến ứa máu. Nàng nhíu mày, giọng nghiêm khắc buông ra.
- Lần sau ngoan ... ngoan ngoãn ... dùng ... dùng thuốc.Hắn gật đầu, hoàn toàn đồng tình với nàng. Nỗi đau vừa rồi, hắn không muốn trải qua lần nữa.
- Nàng nói lần sau, tức là quá trình này còn phải lập lại
nhiều lần? - Hắn bắt đầu chất vấn. - Niệm nhi, nàng là ai? Còn biết cả y thuật nữa. Tại sao lại chữa trị cho ta? Nàng có ý đồ gì?Hoài Niệm đâu thèm trả lời hắn. Nàng lôi ra bình trà khác, chế thứ nước đen ngòm, sóng sánh ra chén.
- Uống. - Nàng lạnh nhạt giao vào tay hắn.Thừa Chí đưa chén nước đáng ngờ lên mũi ngửi. Hắn nhăn mặt, nhận ra thứ mà mình mới vừa mang đi đổ cách đây không lâu.
- Thì ra mọi việc là do nàng. - Hắn thở dài. - Cái gì đây? Ít nhất ta cũng có quyền biết mình uống vào là thứ gì chứ.
- Trị thương. - Nàng đưa ngón tay nhỏ xinh chỉ thẳng vào giữa ngực Thừa
Chí, nơi vết sẹo khủng khiếp bị che dấu bên dưới lớp y phục.Hắn chớp mắt một cái, toàn bộ thuốc đều uống ực xuống, không chừa lại thứ gì.
- Thật sự có thể chữa được sao? - Hắn tròn mắt nhìn nàng.Hoài Niệm gật đầu xác nhận.
- Chưa có đại phu nào ngạo mạn như nàng. - Thừa Chí phì cười. - Tất cả mọi người đều nói ta không sống nổi.Nàng giơ một ngón tay lên đặt trước ngực mình ra dấu.
- Đệ nhất thần y. - Hắn kinh ngạc kêu lên. - Danh xưng này cũng quá lớn?
- Có thể tin ta. - Nàng trả lời.Hắn bỗng nhiên cúi gằm mặt
xuống, tay bóp trán, che đi ánh mắt của mình. Tìm kiếm suốt hai năm qua, nào ngờ xa tận chân trời, lại gần ngay trước mắt. Thừa Chí đột nhiên
cảm thấy xúc động tột độ, nhưng không dám lộ ra vẻ thất thố trước mặt
nàng. Hoài Niệm nhìn ra vẻ kỳ lạ của hắn, nàng đến gần vỗ vỗ đầu hắn an
ủi.
- Niệm bà bà. - Hắn thì thầm gọi.
- Hử? - Nàng hỏi lại.Thừa Chí ngẩn mặt lên, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng, trên môi nở rộ nụ cười đắc ý.
- Quả nhiên đúng là nàng cải trang. Ta đã cảm thấy rất kỳ
lạ. Một bà già sao lại có ánh mắt trong veo linh động như thế được. -
Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, bóp mạnh. - Nói mau, nàng cải trang
đến nha môn có mục đích gì?Nàng giật mình, muốn lấy tay ra, nhưng hắn đã nắm chặt như gọng thép không sao gỡ được. Hoài Niệm nhìn
vẻ tối tăm trên mặt Thừa Chí, không thể tin nổi vào mắt mình. Cứ như ai
đó vừa mới nhập vào, thay thế hoàn toàn người trước mặt. Nét hung ác,
tàn nhẫn trong đôi mắt hắn vô cùng xa lạ với Hoài Niệm. Chính bản thân
nàng mới phải hỏi, thật ra hắn là ai.
Hoài Niệm vận lực xuất chiêu muốn gạt tay hắn ra. Nào ngờ Thừa Chí còn
nhanh hơn nàng, đỡ được chiêu thức đó. Lần trước gạt chân làm nàng té
ngã, thật sự không phải là ăn may. Hắn chẳng những từng có võ công, mà
lại càng cao minh hơn nàng một bậc. Bàn tay kia đã nhanh chóng bấu chặt
vào cổ họng Hoài Niệm, Thừa Chí gằn giọng, lặp lại câu hỏi của mình một
cách đe doạ.
- Nàng cải trang đến nha môn có mục đích gì? - Từng chữ phát ra đều âm lãnh hung ác.Đến lúc này, cảm nhận sinh mạng đã bị đe doạ, nàng không thể nương tay được nữa. Hoài Niệm vận lực, Bộc Phá Lưu xuất ra toàn thân, tạo thành lớp
phong giáp đánh bạt mọi đòn công kích nhắm vào người. Bàn tay của Thừa
Chí bị đẩy lui rời khỏi cổ nàng. Hoài Niệm vội vàng tung chưởng, hướng
thẳng ngực Thừa Chí mà giáng xuống.
Hắn cùng chiếc ghế bị chấn trượt về phía sau, đập mạnh vào vách tường.
Thừa Chí ôm ngực, phun ra một ngụm máu. Hắn nhanh chóng lấy ống tay quẹt đi ngay, đôi mắt vẫn sáng quắc lên nhìn nàng như nhìn một con mồi. Hoài Niệm nghe tim mình đập mạnh liên hồi, cảm giác bị đe doạ, áp đảo, lần
đầu tiên nàng mới trải nghiệm. Hoài Niệm liền xoay người ly khai ngay
khỏi chỗ nguy hiểm này.
- Đứng lại. Thừa Chí hét lên, lao vội theo nàng truy đuổi, nhưng chưa được hai bước, hắn liền sụp té xuống sàn. Đã quên mất nàng lúc trị thương sẽ tháo hết nẹp chân của hắn ra sao. Hoài Niệm
lo lắng nhìn lại. Nhưng bắt gặp ánh mắt bất phục cuả hắn, nàng lại giận
dỗi, tiếp tục bỏ đi ngay.
“Đúng là không biết tốt xấu. Làm ơn mắc oán.”
^_^
Hoài Niệm ngồi thẩn thờ, nhìn bàn tay mình không chớp mắt. Nàng thật
không ngờ Thừa Chí đã từng có võ công. Chỉ là ‘đã từng’ thôi. Hắn đã bị
phế hết kỳ kinh bát mạch, trên người chẳng còn chút nội lực nào cả. Tuy
vẫn có thể vận chiêu thức, nhưng đâu đủ sức gây thương tích cho ai. Vậy
mà nàng đã vận Băng Tâm quyết dụng chưởng lên người hắn. Nàng là đại phu mà, sao lại đánh bệnh nhân của mình thổ huyết thế kia.
“Ai bảo hắn quá đáng làm chi!” Nàng bực bội đập tay xuống bàn.
Ánh mắt đó làm người ta cảm thấy bị đe doạ tính mạng. Khí thế của hắn đủ gây cho một cao thủ như Hoài Niệm sự e dè, hoảng sợ. Trong giây phút
sinh tử, nàng đã không kềm được mà dùng hết sức. Nàng có nhớ được đâu,
bây giờ Thừa Chí chỉ là con hổ giấy, doạ được người chứ chẳng thể cắn
ai.
Hiện nay Hoài Niệm đang trốn ở Thính Phong các, không cần phải ở hậu
viện nha môn nữa. Cậu họ và đại ca của nàng rốt cuộc cũng đã chạy tới
tiếp ứng rồi. Một người trí tuệ bất phàm, một người võ công cái thế.
Không phải nàng tự mãn, nhưng Hoài Niệm có cảm giác sẽ chẳng việc gì mà
hai người bọn họ không giải quyết được cả.
Mật sứ của Thính Phong đã lên đường truy tìm tung tích của Nhã Muội. Thì ra ông cậu Kỳ Hưng của nàng từng gặp qua Nhã Muội, cũng có bỏ trên
người nàng một chút Bách Lý hương.
Bách Lý hương là bí phương gia truyền của họ Thành, chuyên dùng trong
việc theo dõi, dò tìm tung tích. Bách Lý hương không màu không mùi,
không tăm không hơi, nhưng chỉ cần uống một loại dược vào, sẽ ngửi được
mùi của Bách Lý hương từ xa ngàn dặm. Tuy đã quá một tháng, mùi Bách Lý
hương sẽ nhạt đi không ít, nhưng sử dụng động vật có khứu giác cao như
chó săn, chim ưng thì vẫn có hy vọng tìm ra.
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ bên ngoài. Hoài Niệm chán nản cất tiếng trả lời.
- Vào đi.Lương Anh Tân khẽ đẩy cửa, trước khi
bước vào phòng cũng có chấp tay hành lễ. Từ khi bị Hoài Niệm đe doạ ở
hậu viện, hắn bắt đầu tỏ ra kính trọng, nể nang nàng nhiều phần.
- Thành tiểu thư, ty chức có vật cần giao.
- Là vật gì? - Nàng hỏi lại.
- Là một bức thư mà Nghiêm sư gia bỏ vào phòng của Niệm bà bà. Không
biết là thư gì, nhưng ty chức nghĩ rằng nên đưa cho tiểu thư xem qua.Hoài Niệm ngạc nhiên, ngay lập tức thoát khỏi vẻ lờ đờ nhàm chán. Ai mà từng nghĩ nàng trời sinh lãnh đạm, thờ ơ thì lúc này nên thay đổi ý kiến đi. Hoài Niệm rõ ràng đã bị bức thư đó thu hút sự chú ý. Nàng đắn đo cân
nhắc, không biết có nên nhận hay không. Đang giận hắn, không muốn gặp
hắn, nhưng lại tò mò muốn biết hắn viết gì cho mình. Hoài Niệm cắn cắn
môi, đấu tranh tư tưởng dữ dội.
- Ty chức để lại thư nơi đây. Tiểu thư có thể tuỳ nghi xử lý.Anh Tân nhìn ra được vẻ quẫn bách của nàng. Hắn không chờ đợi nữa, mà đặt
lá thư lên bàn, rồi cáo biệt rời đi. Thật ra nhiệm vụ của Nội xưởng là
đi moi móc thông tin bí mật khắp nơi, sự liên hệ giữa Nghiêm sư gia và
Niệm bà bà không khỏi tránh được sự dòm ngó của họ. Lá thư đã được bóc
ra, đọc trước, rồi niêm lại kỹ càng. Nội dung trong thư đúng là kinh hãi thế tục, nhưng không ai dám nói ra lời nào.
Hoài Niệm nhìn lá thư chằm chằm, như con sói đói ngồi trước món mồi
ngon. Tuy biết là bẫy, nhưng lại không thể ngăn mình lại được. Nàng cầm
thư lên, muốn xé tan thành muôn ngàn mảnh. Rồi cuối cùng lại bóc thư ra, nhìn từng hàng chữ thẳng tắp ngay ngắn kia.