Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 67: Gặp lại hoàng tử Lam Nguyệt 1




Hai tên tiểu tốt canh giữ ở nhà lao cùng đưa mắt nhìn nhau một cái, cúi đầu cung kính đồng thanh đáp: "Dạ! Cao công công".

Nhưng mà lời còn chưa dứt, một nam tử tuyệt sắc mặc hồng y đã đứng trước mắt hai người, nam tử chớp cặp mắt đào hoa ném cho tiểu tốt một cái nhìn quyến rũ, sau đó chỉ nhìn thấy hai người đó từ từ ngã lăn ra đất ngất xỉu.

Không ai nhìn rõ nam tử vào nhà lao bằng cách nào, bởi vì người nhìn thấy được cũng sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa.

Một nụ cười câu hồn như vậy, hồng y nam tử híp đôi mắt đào hoa quét qua một vòng nhà tù trông thật khó coi này, đôi lông mày đẹp đẽ không nhịn được khẽ nhíu lại. Sau đó, ung dung đi từ trên mặt đất xuống nhà lao, hoàn toàn không có cảm giác mình đang ở trên địa bàn của người khác.

Cẩm bào màu đỏ máu trong một khoảng địa lao u ám, rất chói mắt, cái cổ trơn bóng mịn màng như em bé mới sinh của nam tử hoàn toàn lộ ra ngoài không khí lạnh, hắn nhếch khóe môi mỏng xinh đẹp, bước chân nhỏ nhẹ bình tĩnh thong dong tiếp tục đi vào phòng giam trong cùng.

Nghe thấy tiếng động, từ ngây người Mộc Ly thoáng vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hồng y nam tử trước mặt đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó không mặn không nhạt hỏi một câu: "Ngươi vào đây làm gì?"

Ngươi vào đây làm gì, không làm gì thì không thể đến sao, hơi buồn bực tiếp tục cúi đầu, Mộc Ly dường như rất không thích người mới tới.

Ánh mắt nam tử khẽ liếc, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm chiếc cổ mịn màng của nàng trong khoảnh khắc nàng cúi đầu xuống, giống như muốn nhìn xuyên qua nàng mới thôi, tiếp nhận đường nhìn mãnh liệt nóng rực này, Mộc Ly vốn đã không vui vẻ gì liền ngẩng đầu lên lạnh mặt tức giận quát một tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có cần gia đến Di hồng viện tìm mấy cô nương lột sạch ra cho ngươi xem không?"

Di hồng viện, kĩ viện trong ti vi, dường như đều lấy cái tên này, cái nơi mà ngợp trong vàng son, long ngư lẫn lộn nhưng cũng là nơi tốt nhất để các đại nhân vật thu thập tình báo.

Một câu nói ra đậm ý tứ châm chọc, Mộc Ly giống như là ăn thuốc nổ, tâm tình có phiền não thế nào cũng không nhịn được mà giải phóng, vốn muốn một mình giữ trong lòng, nhưng lại hết lần này tới lần khác không thức thời mà bày ra một bộ dạng không sợ chết.

"Được thôi, Anh Nhi nếu muội không ngại, ta tất nhiên là mỏi mắt mong chờ " Ánh mắt vẫn như cũ dính chặt lên người Mộc Ly, nam tử liếc mắt nhìn xung quanh nhà giam, không ôn hòa không buồn bực tiếp lời nàng, khuôn mặt anh tuấn cười đến nở hoa.