Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 57: Hoàng thượng, người nhìn đủ chưa?




"Hoàng thượng, người nhìn đủ chưa?" Con ngươi đen trắng rõ ràng của Mộc Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng hắn vẫn không lên tiếng, nàng không thích loại cảm giác này, vì nó sẽ khiến cho trái tim của nàng đập loạn nhịp.

Mấy nô tài ở đây và Cao công công nghe được những lời này của Mộc Ly đều cả kinh, nàng ta đã biến thành như vậy mà còn không biết tốt xấu, điều này không phải rõ ràng là làm cho Hoàng thượng mất mặt hay sao? Mặc dù bọn họ đều biết dáng vẻ Hoàng đế nhìn phi tử của mình cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng ở trước tình thế hiện giờ của Tây cung Hoàng hậu và Hoàng thượng mà nói, rất có thể Hoàng thượng chỉ cần một lần khó chịu sẽ giam nàng ta ở lãnh cung mãi mãi.

Con ngươi lạnh như băng, tay Vũ Tiêu Nhiên tăng thêm lực đạo, vỗn chuyên tâm nhưng bỗng nhiện bị một cơn lạnh thay thế, chẳng qua đôi mắt đen sâu thẳm như bảo thạch kia lại đang cực lực che giấu một tia bối rối, mà Mộc Ly vẫn giữ nguyên bộ dạng hèn mọn từ đầu đến cuối không chút nào mang theo cơn sóng dữ, bộ dạng nhiều nhiều ít ít này khiến cho vị đế vương cao cao tại thượng nọ rất muốn nổi điên.

"Nô tì, thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." Một giọng nói vang lên thanh thoát giống như những mảnh ngọc đang va chạm vào nhau trong không khí xuất hiện ở phía sau lưng bọn họ, đúng lúc khiến Vũ Tiêu Nhiên bỏ tay ra khỏi hàm dưới của Mộc Ly.

Hắn áp chế cơn thịnh nộ trong ánh mắt, cánh tay vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn của nữ tử, bờ môi mỏng bạc rõ ràng khẽ nhếch lên một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ái phi, sao giờ này nàng mới tới?"

Mộc Ly nghe thấy giọng nói này liền giống như sét đánh nhanh chóng lùi ra sau một bước, lập tức con ngươi biến mất sự dịu dàng ngoan ngoãn khi nãy, trở lại là một đôi mắt không hề có tình cảm lạnh lẽo đến mức không còn tình người, hắn vậy mà, hắn vậy mà cố ý mang ái phi của hắn tới đây nhục nhã nàng! Hơn nữa đối tượng còn là Tô quý phi một lòng muốn trừ khử Mộc Ly!!

Tất nhiên sự biến hóa trong con ngươi của Mộc Ly đã lọt vào tầm mắt của Vũ Tiêu Nhiên, hắn biết nữ tử đó chỉ đang diễn trò, hơn nữa còn giả bộ dịu dàng trước mặt hắn, hắn đắc ý ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Tô quý phi, hôn lên bờ môi anh đào của nàng ta.

Tô quý phi chợt kinh hoàng, cẩm bào màu xanh nhạt trên người cao quý sáng ngời đối lập với áo bào trắng thắt nút màu đồng thành hình tiên minh thô ráp trên người Mộc Ly, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ta hiện lên một nụ cười nhẹ, khẽ nói với Mộc Ly: "Nô tì mới vừa đi tới ngự thư phòng làm chút điểm tâm mang cho muội muội, hi vọng muội muội có thể nhận."

Dứt lời, Tô quý phi tiếp nhận từ trong tay nha hoàn một cặp lồng đồ ăn, khuôn mặt tuyệt mỹ cười dịu dàng, đồng thời bước tới vị trí Mộc Ly đang đứng, rõ ràng nàng ta vẫn còn ở khá xa. Nhưng Mộc Ly lại cảm thấy nụ cười trên mặt người nữ tử này, làm cho nàng có loại cảm giác không thở nổi.