Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 145: Hoàng đế không phải là người




Cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, Mộc Ly ngẩng đầu lên, nhưng gương mặt lại mang vẻ mê mang, mờ mịt giống như mới vừa tỉnh mộng.

Đáng chết! Nữ nhân này, nàng ấy đang làm gì thế? Nàng ấy lại dám thất thần!!

Lửa giận ngập trời đâm vào lồng ngực, Vũ Tiêu Nhiên hung hăng siết chặt ngón tay, giống như đồ trên tay chính là cổ Mộc Ly.

"Hoàng thượng, người làm đau nô tì rồi. . . . . ." Tô Liên Hinh chỉ vào cánh tay mình đã bị hắn bóp đỏ, ngẩng khuôn mặt tội nghiệp từ trong lòng hắn lên, mắt phượng xinh đẹp, vừa buồn bã vừa trách cứ nhìn hắn.

Vũ Tiêu Nhiên tỉnh hồn lại, xem như không có chuyện gì nới lỏng lực đạo trên tay, đè nén lửa giận, sắc mặt hắn lạnh lẽo nhìn nàng: "Ái phi, nàng trở về Liên Trì cung trước đi, tối nay trẫm sẽ đến với nàng."

"Vậy. . . . . . Hoàng thượng cần phải sớm một chút, nô tì chờ ngài." Vốn định nói tiếp, nhưng trông thấy sắc mặt Vũ Tiêu Nhiên không tốt. Tô Liên Hinh thừa thông minh nên đã im lặng, tự giác mang theo nha hoàn đi ra ngoài.

Trước khi đi vẫn không quên ném ánh mắt hả hê về phía Mộc Ly, đáng tiếc Mộc Ly hoàn toàn không để ý đến nàng ta, trực tiếp sử dụng không khí làm sạch ánh mắt của nàng.

"Tất cả các người đi xuống cho trẫm." Giọng nói lạnh lẽo, rét lạnh của một người trong phòng, mang theo tràn ngập lửa giận đang bị đè nén, Vũ Tiêu Nhiên lạnh lùng hạ lệnh.

Đều nói người cổ đại không phải là người, mà Hoàng đế cổ đại *** càng không phải là người, một câu nói cho ngươi đến thì đến, cho ngươi đi thì đi.

Sờ sờ cái mông đau nhức, cảm nhận được nỗi đau thấu xương. Mộc Ly cúi đầu thấp xuống không nhìn đến dòng khí lạnh cách mình càng ngày càng gần, lúc chuẩn bị đi theo các cung nữ cùng nhau lui ra, nhưng không ngờ, bị một đôi bàn tay từ phía sau trực tiếp xách về.

"Hoàng thượng, xin hỏi người còn phân phó gì ạ?" Mộc Ly cũng không giãy giụa, mặc cho Vũ Tiêu Nhiên xách mình, khóe miệng của nàng vẫn cười dịu dàng, lời nói ra không vui không buồn, bĩnh tĩnh lạ thường, một trăm phần trăm cung kính mà xa cách hỏi.

Chứng kiến nụ cười nhạt và dáng vẻ thong dong của Mộc Ly. Vũ Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, hắn tình nguyện nàng phản kháng ầm ĩ, mà không phải như bây giờ trở thành một người hoàn toàn xa lạ.