U nhã, kỳ ảo, đây là hai từ đầu tiên bật ra trong đầu Mộc Ly, tiếng đàn thản nhiên đánh sâu vào thính giác. Từ từ, cõi lòng bất an phiền não của nàng dần bình tĩnh lại, tựa hồ có một loại ma lực khiến người khác an lòng, tiếng đàn vẫn tiếp tục du dương, nàng đi theo hướng phát ra, thấy một căn phòng đơn sơ tọa lạc dưới tàng cây hoa rụng.
Khiếp sợ, lại thêm một từ bật ra trước mắt nàng, nhìn những đóa hoa tuyết trắng đang rơi, lúc gần chạm đất thì chậm lại, dừng giữa không trung tạo thành kì cảnh, tựa như vĩnh viễn không bao giờ rơi xuống đất.
Khóe miệng khẽ giương lên nụ cười lạnh nhạt, Mộc Ly từ từ nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, dang hai tay, xoay tròn theo tiết tấu hoa rơi và tiếng đàn, giầy thêu thanh tú chạm lên mặt đất, ánh mặt trời chiếu nghiêng theo khuôn nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến kiêu ngạo, những đóa hoa xung quanh đều xoay tròn quanh nàng, bỗng chốc khiến người khác lầm tưởng tiên hạ phàm, phảng phất như mộng, tùy lúc mà bay đi.
Nữ tử mặc bộ cẩm bào lam nhạt, ống quần vạt áo đều thêu hai đóa hoa lê trắng, nở rộ trong gió, khuôn mặt tuyệt thế khuynh quốc để lộ nụ cười bình yên. Nàng bay xuống tàng cây giữa một tán hoa rụng, thân thể mềm mại linh hoạt xoay tròn theo tiếng đàn, tiếng đàn phối hợp với bước chân của nàng, một cao một thấp hòa quyện với nhau…
Bọn họ hợp tác ăn ý như thế, không cần ngôn ngữ, cũng chưa từng gặp nhau, giờ phút này lại tâm ý tương thông.
Ánh mắt ấy dần dần dừng trên người nàng, lông mi như cánh bướm khẽ run, chậm rãi mở mắt, đôi mắt lưu ly của Mộc Ly bị nam tử trước mắt hấp dẫn.
Nam tử áo trắng tóc đen, tóc và áo tung bay phiêu dật, không bị trói buộc, tựa như thần tiên hạ phàm.
Da thịt hắn sáng bóng, đôi mắt xanh như ngọc, dung mạo như tranh vẽ, xinh đẹp đến nỗi không giống như là con người, dáng vẻ này, đã siêu việt tất cả vẻ đẹp của nhân loại.
Hắn tùy tiện khoác một chiếc áo choàng trắng, nàng cảm thấy dù là thiên thần, chắc chắn cũng không đẹp bằng hắn. Vẻ đẹp không giới tính, siêu phàm thoát tục này, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung nữa rồi.