Bên tai như vọng lại giọng nói lạnh nhạt, bay vào tai nàng, khảm vào tâm hồn nàng, mỗi lần nàng đều tự nhủ không để ý đến nó, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy tủi thân….
Xét nhà diệt tốc, mấy chữ nực cười đến mức nào, Anh Mộc Ly nàng từ nhỏ đã không có nhà, nói gì đến tộc?
Không có nhà, từ nhỏ đã không có, thậm chí còn chưa từng biết tên cha mẹ là gì.
Nhưng vì sao, khi nghe hắn nói như vậy, lòng nàng vốn lạnh lẽo, lại cảm thấy có một chút tủi thân!
Chỉ một chút, một chút thôi….
Tại sao Anh Mộc Ly nàng lại phải gánh vác trách nhiệm của Nhan Khuynh Thành? Vì sao? Vì sao……
Nàng tự hỏi trong lòng, tất cả mọi việc rốt cuộc là vì điều gì? Cõi lòng băng giá chua xót, bàng hoàng, lo lắng, thậm chí là sợ hãi, những điều nàng không biết làm nàng cảm thấy bất an, dù có kiên cường thế nào, nàng cũng chỉ là một nữ hài tử cô độc yếu ớt.
Nàng vô tội, chỉ một cái hắt xì nơi địa phủ đã mang nàng vào thân xác Nhan Khuynh Thành, nàng không ngờ, cuộc sống đầy bất ngờ này không giống như trong suy nghĩ của nàng, nàng thật bất đắc dĩ!
Rốt cục, hai chân chậm dần lại, nàng cúi đâì thở hồn hển, mái tóc dài xõa tung, che đi khuôn mặt tuyệt thế của Nhan Khuynh Thành, hai chân không còn nghe theo điểu khiển, tê liệt khiến nàng ngã trên đất, nàng ôm hai chân thở không ra hơi.
Bốn phía thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức, trừ tiếng tim mình đập, tiếng gió thôi qua tai, nàng không nghe thấy gì nữa.
Một ly trà nhỏ qua đêm khiến Mộc Ly khôi phục rất nhanh, hô hấp kịch liệt và đau đớn dưới chân cũng đỡ dần, khó khăn ngẩng đầu lên, trên ống quần không biết từ bao giờ đang dính những mảnh màu trắng, nhưng nàng không còn lòng dạ nào chú ý xem thử này từ đâu ra.
Đôi mắt lưu ly mang theo mấy phần mê mang đánh giá bốn phía. Lúc này nàng đang ở trong một mảnh rừng thưa thớt, xung quanh tĩnh lặng không một bóng người, ngay cả bóng chim cũng không có, không biết nàng đang ở đâu, chỉ biết nàng đã chạy rất xa. Phía trước truyền đến âm thanh du dương, nghe kĩ hóa ra là tiếng đàn.