Trời Nam Đất Bắc, Không Gặp Lại

Chương 7




"Duyệt Duyệt, chẳng phải hôm qua mẹ đã nói rồi sao, đây là váy mẹ tặng cho con để mặc trong lễ đính hôn mà. Sao con lại hiểu nhầm ý của mẹ được?"  

Hiểu nhầm là bà ấy.  

Tôi chỉ nhận chiếc váy, nhưng chưa từng nói sẽ mặc nó.  

Bà tặng tôi một "bất ngờ," thì tôi cũng phải trả lại một bất ngờ.  

Tôi nhận chiếc váy từ tay mẹ Lý, rồi đưa lại cho Hứa San San.  

"Lục Chinh thích Hứa San San, người đính hôn với anh ấy đương nhiên cũng nên là cô ấy. Mẹ Lý, mẹ không nên chia rẽ đôi uyên ương. Tình yêu sẽ vượt qua mọi khó khăn. Mẹ nên tin rằng họ sẽ hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn."  

Tôi cũng tặng luôn chiếc vòng tay cỏ bốn lá mà Lục Chinh đã tặng tôi nhân ngày sinh nhật cho Hứa San San.  

"Đây là vòng tay Lục Chinh mua, thử xem có vừa không?"  

Lục Chinh và mẹ Lý hoàn toàn sững sờ.  

"Duyệt Duyệt." Lục Chinh định kéo tay tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng né tránh, rồi đẩy Hứa San San đang ngơ ngác về phía trước: "Đi thay váy đi. Nếu không vừa, mẹ Lý còn có thể sửa lại."  

Hứa San San mừng rỡ cảm ơn tôi, ôm váy rồi bước theo nhân viên đi thay.  

Mẹ Lý chặn Hứa San San lại.  

"Đứng lại! Đó không phải là đồ của cô! Cô không được động vào!"  

Mợ tôi kéo mẹ Lý ra một góc, cố khuyên nhủ: "Ép buộc quá cũng không hay. Cô gái kia nhìn cũng không tệ, sau này chắc chắn sẽ thành tài."  

Mẹ Lý buột miệng: "Cô ta chỉ là con gái một nhân viên bảo vệ, dựa vào đâu mà xứng với con trai tôi? Nếu bà thích cô ta như vậy, sao không để cô ta làm con dâu nhà bà?"  

Mợ tôi thản nhiên đáp: "Nó đâu có thích con trai tôi. Hơn nữa, con trai tôi đã có bạn gái rồi, lại là kiểm sát viên. Tương lai đầy triển vọng."  

Mẹ Lý càng tức giận hơn, liền nhéo mạnh Lục Chinh hai cái rồi đẩy anh ta đến trước mặt tôi.  

"Lục Chinh, mau nói rõ với Duyệt Duyệt! Nói rằng con thích con bé, không phải Hứa San San. Nhanh lên!"  

Lục Chinh làm sao có thể nói ra lời trái lòng mình trước mặt Hứa San San?  

Anh ta đã làm đủ mọi cách để không khiến Hứa San San phải chịu chút tổn thương nào.  

Đồng thời, anh ta cũng rất rõ bản thân đã làm bao nhiêu chuyện tổn thương tôi để bảo vệ cô ta.  

Thậm chí cả tình cảm giữa chúng tôi cũng bị anh ta đem ra lợi dụng.

Giờ đây, anh ta có tư cách gì để nói thích tôi?  

Dù có nói, tôi cũng không tin.  

Lục Chinh nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, vừa uất ức vừa hối hận.  

Anh ta vừa định mở miệng thì Hứa San San đã chạy đến bên anh ta.  

"Anh Chinh, em mặc chiếc váy này rất vừa. Anh mau nhìn xem em có đẹp không?"  

Lục Chinh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo tôi.  

Hứa San San không hài lòng với sự hờ hững của anh ta, liền nhõng nhẽo đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh ta.  

"Anh không nhìn em. Có phải anh không muốn đính hôn với em không?"  

Lục Chinh không đáp, ánh mắt vẫn dừng lại trên người tôi.  

Lâu lắm rồi anh ta mới nhìn tôi chăm chú như vậy.  

Chỉ cần có mặt Hứa San San, ánh mắt anh ta sẽ luôn hướng về phía cô ta.  

Bây giờ khi tôi sắp rời đi, anh ta lại không nỡ rời xa tôi.  

Nghe đến hai từ "đính hôn," mẹ Lý như phát điên.  

Nếu không có mợ tôi ngăn cản, bà chắc chắn đã lao đến xé xác Hứa San San.  

14

Bị tôi chơi một vố, mẹ Lý liền nhắc đến chuyện tôi bị quấy rối ngay trước mặt mọi người.  

"Đều tại Lục Chinh, đưa con đến quán bar nhưng lại không bảo vệ được con, hại con bị hoảng sợ. Giờ con đã ổn chưa?"  

Ai cũng biết đó là điều cấm kỵ của tôi.  

Những ngày đầu xảy ra chuyện, tôi như hóa điên, không ăn không ngủ, suốt ngày đêm gào khóc.  

Chú thím, cậu mợ…không một ai có thể dỗ dành được tôi.  

Chỉ có Lục Chinh mới giúp tôi ngủ yên một giấc.  

Lúc mẹ Lý đề nghị Lục Chinh đính hôn với tôi, không ai phản đối cả.  

Giờ đây, khi tôi đã vượt qua được nỗi đau và quyết định không đính hôn với Lục Chinh nữa, họ cũng không phản đối.

Nhưng lời của mẹ Lý có thể khiến tôi một lần nữa suy sụp trở lại.  

Cậu và chú tôi đều đằng đằng sát khí.  

Lục Chinh liên tục ra hiệu bảo mẹ Lý dừng lại.  

Nhưng bà như người mù, không đọc được tín hiệu, vẫn tiếp tục đ.â.m vào nỗi đau của tôi.  

"Con gái đừng đến những nơi như quán bar, dễ chịu thiệt thòi lắm."  

Cậu tôi nổi giận định đứng dậy, nhưng bị mợ kéo lại.  

"Mẹ Lý, hôm đó bà cũng đến quán bar đúng không? Mùa hè nóng nực sao lại đeo khẩu trang? Là cảm hay có chuyện gì không tiện nói? Nếu đã có mặt ở đó, tại sao không đưa Duyệt Duyệt về nhà?"  

Mẹ Lý biết chuyện bị lộ, không dám nói thêm lời nào.  

Để xoa dịu bầu không khí, thím hỏi tôi về chuyện nhập học.  

"Duyệt Duyệt vẫn đăng ký Học viện Quốc phòng à? Danh sách đã có chưa? Đồ dùng nhập học thím đã chuẩn bị sẵn cho con rồi."  

Tôi đặt đũa xuống.  

"Dạ không, con đăng ký Đại học Cảnh sát. Danh sách vừa công bố, con không phụ lòng mọi người đâu, đã trúng tuyển rồi ạ."

Người thân dành cho tôi nhiều lời khen ngợi và chúc mừng.  

Hứa San San lại chen ngang không đúng lúc.